Chuyện cần làm phải làm tới cùng, hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy thôi.
Doãn Hồng Tụ kinh ngạc nói:
- Ngày mai, nhưng đó là lúc thi Hội mà, chẳng lẽ ngươi không có ý định chuyên tâm vào ngày mai sao?
Hứa Tiên không sao cả cười cười nói:
- Toàn bộ bằng ông trời phù hộ a! Lại nói nếu ta không tới, oán trách của Doãn viện thủ, không có chỗ biểu đạt. Nguồn tại http://
Nhưng ít nhất có thể đại biểu "Ông trời" chính là Văn Xương Đế Quân, đã tỏ vẻ xác định trình độ của mình không đủ rồi.
Doãn Hồng Tụ hơi sẳn giọng:
- Ngươi mới có oán trách đấy.
Thực sự minh bạch, hắn cũng muốn tốt cho Nhu Gia. Nhưng loại chuyện bằng hữu vui đùa túy ý, nàng cảm thấy có chút ôn hòa.
Hứa Tiên lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không phải có oán khí, mà có dục hỏa.
Sau đó thầm nghĩ: nói lỡ lời rồi.
Có lẽ hào khí quá mức hiền hòa, Doãn Hồng Tụ ngơ ngác khi nghe câu này.
- Dục hỏa? Yên nhi nàng không thể...
Lập tức kịp phản ứng, má đào hiện hồng, con mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên.
Khóe miệng Hứa Tiên giật giật vài cái, vội vàng cáo từ rời đi.
Doãn Hồng Tụ thấy thân ảnh hắn vội vàng như vậy, cũng không có tức giận, đỏ mặt như phun máu, quay người trở về phòng.
Hứa Tiên ngồi trên mây vàng, ngẫm lại chuyện của Nhu Gia, thở dài, lại bay sang một hướng khác.
Ở ngoài thành tỷ thí với Dương Tiễn một phen, tuy vẫn thất bại, nhưng đã không có chật vật như vậy, lại cùng công thủ với Dương Tiễn. Thực lực phân thân của Dương Tiễn, đã cảm giác được rất rõ ràng. Hứa Tiên có tự tin, nếu mình triển khai toàn bộ thực lực, phần thắng có lẽ rất lớn, nhưng hắn vẫn muốn dựa vào lực lượng bản thân, đường đường chính chính đại bại hắn.
Dương Tiễn nói:
- Lực lượng của ngươi đã dùng được bảy tám phần, muốn càng tiến thêm một bước, chỉ cần khổ luyện. Ta có khả năng dạy ngươi, cũng chỉ có như thế.
Âm thanh như kim loại của hắn tới đây là kết thúc.
Hứa Tiên hỏi:
- Khổ luyện? Cần bao nhiêu thời gian?
Dương Tiễn nói:
- Bằng ngươi tiêu chuẩn của ngươi hôm nay. Muốn phát huy đến chín thành, ít nhất cần thời gian mười năm!
Thật sự giống như huấn luyện viên chuyên nghiệp a, trong thời gian một tháng đã có thể huấn luyện người bình thường như thế này, nhưng sau đó tăng lên một chút, cũng khó khăn hơn vô số lần.
Hứa Tiên nói:
- Thời gian lâu quá.
Hắn vẫn cảm thấy dùng công đức ăn gian còn tốt hơn, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Dương đại thần, Phân Thân Thuật của ngươi là sao? Có thể dạy ta hay không?
Dương Tiễn thản nhiên nói:
- Bằng thực lực của ngươi bây giờ, còn chưa đủ tư cách hỏi vấn đề này.
Hứa Tiên thầm nghĩ, ta phi, quá trâu bò a, chờ ta vượt qua thiên kiếp, trở về hung hăng giáo huấn ngươi... Phân thân.
Khóe miệng của Dương Tiễn xuất hiện nụ cười lạnh khốc, nói:
- Ta sẽ chờ ngày nào đó.
Hứa Tiên kinh dị nói:
- Ngươi có thể đọc tâm?
Dương Tiễn gật gật đầu, trong nội tâm Hứa Tiên cả kinh, như vậy toàn bộ suy nghĩ của mình, chẳng phải toàn bộ cảm giác của hắn, loại cảm giác này quả thật so với không mặc quần áo còn khó chịu hơn, lại nghe Dương Tiễn nói tiếp:
- Không thể!
Hứa Tiên im lặng, nói:
- Không thể thì sao ngươi biết.
- Ta không thể đọc tâm của ngươi, nhưng ta đã nhìn thấy vô số người. Lời nói trong nội tâm của ngươi, quả thực đã ghi lên mặt rồi.
- Cho nên ngươi luôn mặt không biểu tình? Ta chỉ thẳng thắn thành khẩn thôi.
Dương Tiễn cũng không trả lời. Mà đứng dậy, vừa nhấc chân, bước tiếp theo đã xuất hiện ngoài trăm trượng, âm thanh lạnh lùng truyền tới, nói:
- Hứa Tiên, lúc gặp lại, hy vọng ngươi có thể thực hiện ý nghĩ trong lòng.
Sau đó nói thêm một câu:
- Đừng chết.
Hứa Tiên hơi sững sờ, cười một cái. Lúc đứng nguyên một chỗ, dập tắt đống lửa, đáp mây bay trở về thành.
Gió lạnh quét qua, phòng ốc trên mặt đất nối tiếp nhau san sát, lâm vào trong bóng đen, chỉ có Phù Dong Viên vẫn còn ánh sáng. Từ đó nhìn qua, thành Trường An hùng vĩ đã bắt đầu lâm vào bóng tối.
Bay qua một loạt dãi nhà, không biết nha môn thế nào, ánh mắt Hứa Tiên ngưng tụ, nhìn thấy trên cửa hiên có viết hai chữ to "Trường thi", đây chính là nơi diễn ra cuộc thi Hội. Ba năm một lần, nhưng tuyển khắp thiên hạ, "Nhiều thì vài trăm người, ít thì hơn mười người" trở thành thành phần máu mới, độ khó của cuộc thi quá to lớn, có thể nghĩ, tuyệt đối không thể dựa vào vận khí mà thông qua.
Không biết đề của cuộc thi là cái gì? Nếu hắn muốn dựa vào pháp thuật tùy ý làm bậy, có lẽ không khó thông qua, thậm chí hắn có thể trước thời gian tiến hành trộm đề thi, sau đó cho Vân Yên giải đáp tốt, nhưng ăn gian dường như không tốt lắm.
Hứa Tiên hơi do dự một chút, liền quyết định. Kiếp trước khi dự thi tốt nghiệp các loại, đối với chuyện ăn gian này,thật sự không có nửa điểm cảm giác áy náy. Hơn nữa nếu như đậu tiến sĩ, đại khái tỷ tỷ sẽ rất cao hứng a, xem như rạng rỡ tông đường. Hơn nữa mình từ xa xôi ngàn dặm chạy tới đây một chuyến, nếu như không trúng cử, chẳng phải mất mặt với nương tử hay sao, mà Tiểu Thanh nhất định sẽ khinh thường hắn, nếu như Ngao Ly biết được hắn không thi đậu, nhất định sẽ cười lăn qua lăn lại dưới đất.
Hứa Tiên đang do dự nghĩ tới hậu quả "Đáng sợ" khi không đậu, nhưng lúc này có một đạo thần quang trên trời chiếu xuống, bao phủ cả trường thi. Một cột sáng trên trường thi từ từ hạ xuống, trên đụn mây có một quan văn và một đám thuộc hạ đứng phía sau, đúng là Văn Xương Đế Quân.
Hứa Tiên vội nói:
- Hứa Tiên bái kiến Đế Quân.
Văn Xương Đế Quân vuốt ba sợi râu dài, mỉm cười có chút gật đầu, mặc dù không nói lời nào, nhưng bộ dáng văn nhã làm cho người ta không cảm thấy có chút thất lễ nào.
Hứa Tiên thấy sắc mặt hắn như thường, không biết có phải đã biết rõ hay không, kế hoạch ăn gian của mình đã chết từ trong trứng nước rồi.
- Không biết Đế Quân hạ giới, cần làm chuyện gì?
Văn Xương Đế Quân cười mà không nói, võ tướng bên cạnh đã nói với Hứa Tiên:
- Hứa Tiên. Tại sao ngươi lại không hiểu được, thi Hội quan hệ tới thiên hạ hưng suy, đương nhiên cũng đề phòng tiểu nhân dùng pháp thuật ăn gian. Năm nay Đế Quân tự mình hạ giới đốc tra, nếu có người ăn gian, sẽ bắt lại hỏi tội.
Trong thiên hạ kỳ thật có không ít người biết pháp thuật, nhưng phần lớn không có thành tựu mà thôi, chỉ hiểu được một chút da lông của đạo pháp, nhưng trong thời điểm khoa cử diễn ra, rất nhiều tiểu pháp thuật có thể ăn gian một cách không ngờ tới, nếu như túy ý cho bọn họ làm chuyện này, sợ rằng có rất nhiều thứ thật giả lẫn lộn.
Văn Xương Đế Quân chưởng quản văn vận, đương nhiên sẽ không tha thứ chuyện này xảy ra. Bằng không thì, Vương Đạo Linh cũng không cần đi bán thuốc lừa gạt trên đường, trực tiếp đi khảo thủ công danh, cho dù làm huyện thái gia cấp thấp nhất, cũng có tiền hơn chuyện đi bán thuốc tăng lực dạo như vậy. Nhưng nếu như vậy, thiên hạ chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Hứa Tiên nói:
- Đế Quân vất vả.
Trong nội tâm cười khổ không thôi, thí sinh trong cuộc thi coi như hiểu được pháp thuật, cho dù cao như thế nào, bằng vào thủ hạ tiên quan còn chưa đủ sao? Còn muốn Văn Xương Đế Quân tự mình hạ giới giám sát? Hắn cũng không tin có thí sinh nào phép thuật cao cường hơn mình, chuyện này rõ ràng vì mình mà tới mà.
Văn Xương Đế Quân một mực trầm mặc rốt cục mở miệng nói:
- Hứa Tiên, nương tử Bạch Tố Trinh của ngươi cầu xin ta rồi, ta đã biết rõ. Không có sao, hoàn toàn không cần để ở trong lòng, chỉ có thể nói ta và ngươi không có duyên phận, ta tự đi tìm chỗ lịch kiếp mà được.
Trên mặt mang theo nét ôn hòa, nhưng trong giọng nói nghe ra được ý không vui.
- Đa tạ Đế Quân thông cảm.
Khóe miệng Hứa Tiên nheo nheo, dáng vẻ này không có sao thật sao. Nếu như mình để hắn thuận lợi làm nhi tử của mình, đại khái sẽ được ăn gian. Những tiên quan này cũng nhắm một mắt, mở một mắt! Ta phi, thần tiên quả nhiên đều là lòng dạ hẹp hòi. Nhưng thủ đoạn lại rất quang minh chính đại, nhưng không cách nào làm cho hắn sinh ra oán niệm được.
Văn Xương Đế Quân mỉm cười nói:
- Hứa Tiên, thời gian còn mấy ngày (Dịch giả: chương trước thì nói là còn một ngày, nhưng chương này nói là vài ngày, mọi người không nên bắt bẻ, vì dịch theo ý tác giả), ngươi nên chuẩn bị cho tốt, ngàn vạn lần không nên thư giãn. Khoa cử chính là tuyển người tài cho thiên hạ, cần phải công bình công chính, đến lúc đó ngàn vạn lần chớ có ý niệm khác trong đầu, an tâm vào cuộc thi là được, chúc ngươi có thể tên đề bảng vàng.
Bộ dáng thật thà dạy bảo hắn Hứa Tiên, làm cho Hứa Tiên nhớ lại giáo viên cấp ba kiếp trước của mình, nhưng hiển nhiên, lão thần tiên trước mặt của mình còn lợi hại hơn giáo viên kiếp trước của mình, ít nhất mình không có nhìn ra sâu trong mắt của hắn bốn chữ: "Ngươi thi không đậu"!
Văn sĩ bên cạnh Văn Xương Đế Quân lay động cây quạt, cười nói:
- Hứa Tiên, trong thiên hạ có sĩ tử được chính miệng Đế Quân khích lệ, chỉ có mình ngươi, chuyện này vinh quang cỡ nào, ngươi ngàn vạn lần không nên làm Đế Quân thất vọng mới tốt.
- Đa tạ Đế Quân.
Hứa Tiên thầm nghĩ, nếu như làm như ngươi nói, ta đây cam đoan, các ngươi sẽ rất thất vọng. Vốn định nói, tâm của hắn lại không chuyên tâm học tập từ Vân Yên, mỗi ngày đều "Hướng lên". Cũng chưa chắc có thể đạt tới tiêu chuẩn của tiến sĩ, huống chi toàn bộ tâm tư của hắn đạt lên lão sư Vân Yên chứ.
Thấy Hứa Tiên đáp mây bay đi, tên văn sĩ kia hỏi Văn Xương Đế Quân:
- Đế Quân, Hứa Tiên có thể khảo thi trúng tuyển không?
Võ tướng chen miệng nói:
- Tuy hắn làm thơ rất tốt, nhưng văn vẻ của hắn lần trước ngươi cũng thấy rồi, làm sao có thể khảo thí trúng tuyển!
Văn Xương Đế Quân vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Không thể nói theo lẽ thường được.
Hứa Tiên trở lại phòng, nghĩ đến sắp sửa bị Tiểu Thanh khinh bỉ hoặc là bị Ngao Ly cười nhạo, trong nội tâm vô cùng phiền muộn.
Trong phòng còn ngọn đèn chiếu sáng, cho nên nội tâm của hắn ôn hòa một hồi, chợt nghe có âm thanh giãy dụa cầu xin tha thứ. Vội vàng đẩy cửa đi vào, đã thấy Vân Yên bị người ta đề ngửa mặt lên giường, hai tay bị một cái đai lưng cột trên đầu giường, hai chân cũng giống như vậy, trong mồm bị nhét khăn tay, vừa nhìn thấy Hứa Tiên tiến đến, hai mắt lập tức tỏa sáng, phát ra tiếng cầu cứu "Ô ô".
Đây là tràng cảnh khiến nam nhân tràn ngập ý chí chiến đấu cỡ nào, nhưng Hứa Tiên chỉ dựa vào cánh cửa, bất đắc dĩ nói:
- Này, Minh Ngọc, các ngươi đang làm cái gì thế?
Cũng không xui xẻo tới mức, gặp người có cùng sở thích với mình chứ!
Phan Ngọc đứng dậy sửa nếp uốn trên quần áo, nói:
- Trừng phạt ah!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Trừng phạt cái gì?
Phan Ngọc lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra, Hứa Tiên nhận ra, đây chính là văn chương mình mới vừa làm hôm qua.
Phan Ngọc ảo não nói:
- Ta bảo nàng dạy ngươi đọc sách thật tốt, kết quả chỉ biết nằm ngửa cho ngươi làm tình, hiện tại viết ra thứ như vậy, làm sao có thể khảo trúng! Loại tiểu thiếp này có chi bằng không có!
Vân Yên giãy dụa, nhìn Hứa Tiên lắc đầu mãnh liệt.
Những ngày này Phan Ngọc chuyên tâm tu luyện, cho nên lưu thời gian cho Vân Yên cùng Hứa Tiên, rất ít khi đi quấy rầy.
Hôm nay tới xem xét, thấy văn chương Hứa Tiên viết không như mong muốn, liền hỏi Vân Yên đây là chuyện gì, Vân Yên chống chế, phàn nàn một phen. Kết quả Phan Ngọc giận tím mặt, hoặc là nói ghen tuông đại phát, lập tức sử dụng gia pháp với nàng, Vân Yên cũng không có tập qua võ công, cận thân không phải đối thủ của nàng, lập tức bị chế trụ.
Hứa Tiên cầm tờ giấy kia, dở khóc dở cười nói:
- Cái gì gọi là " thứ như vậy "? Ta cảm thấy rất tốt đấy, hơn nữa cũng không trách Yên nhi được! Mau thả nàng ra.
Vẻ mặt may mắn nói:
- Nói không chừng giám khảo đầu bị bất tỉnh, cho thông qua.
Vân Yên gật đầu một hồi, làm ra vẻ mặt vô tội, đồng thời phát ra âm thanh "Ô ô" vô nghĩa.
Phan Ngọc không khách khí nói:
- Cái này còn gọi là rất tốt? Hơn nữa giám khảo cũng không có đầu bất tỉnh, ngươi không nên chủ quan a, tính tình của lão sư ngươi, ngươi cũng hiểu được rõ ràng. Sẽ không thả lỏng cho ngươi, ngược lại càng thêm nghiêm khắc. Tính toán, dù sao ngươi có pháp thuật ăn gian, đến lúc đó ta sẽ làm quyển sách cho ngươi, ngươi chép theo là được.
Hứa Tiên có chút cảm động, thi Hội không giống với cuộc thi tầm thường, cho dù nàng là thiên tài, cũng không thể trống không ghi được một bài thật tốt a, chỉ có thể áp súc thời gian của mình, nàng làm như vậy cơ hồ chẳng khác gì buông tha cho việc làm Trạng Nguyên, thậm chí có khả năng không đậu tiến sĩ.
Hứa Tiên nói:
- Không cần, đại khái không có khả năng ăn gian.
Sau đó đem chuyện trước đó nói ra một lần, ăn gian trước mắt chính thần của thiên đình, hắn tạm thời không có được năng lực này.
Phan Ngọc nhíu mày suy tư, nói:
- Cái này có phiền toái.
Vân Yên trên giường cũng ngừng giãy dụa, nàng vốn cảm thấy Hứa Tiên sẽ đậu tiến sĩ, mới không có yêu cầu nghiêm khắc trong việc học, theo tâm ý của hắn mà chơi đùa, nhưng trong nội tâm hôm nay sinh ra hối hận, ngày thường vui đùa khá tốt, nếu phu quân không đậu, thì chẳng phải mình là "Kẻ gây tai hoạ" sao? Cho dù Hứa Tiên không có trách cứ nửa phần, nhưng lý niệm "Hồng nhân họa thủy" ghi lại trong sách quá thường xuyên, cùng với dẫn chứng sâu sắc! Nam nhân nói dối nhiều, nữ nhân cũng có chút tin tưởng.
Hứa Tiên lại đi tới giường, kéo khăn tay trong miệng của Vân Yên ra, vuốt ve đôi má trơn bóng của nàng, cười nói:
- Đừng nghĩ lung tung, đều là ta làm sai, nhưng mà, ta lại không hối hận chút nào.
Những ngày này cùng Vân Yên kiều diễm với nhau, bất luận làm nam nhân nào cũng không có khả năng trải qua hương diễm như hắn vậy.
- Cùng lắm không trúng tuyển thôi chứ gì.
Bỗng nhiên Phan Ngọc nói:
- Cũng không phải không có biện pháp khác.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Biện pháp gì?
Phan Ngọc pháp lực không sánh kịp mình. Chẳng lẻ muốn vận dụng lực lượng thế tục sao? Như vậy thì không cần lo lắng Văn Xương Đế Quân nhúng tay vào rồi, Văn Xương Đế Quân chỉ biết quản người sử dụng pháp thuật ăn gian, người bình thường ăn gian thì hắn không quản tới làm gì. Nhưng mặc dù là nàng, muốn ăn gian trong quá trình thi Hội là chuyện khó khăn. Hơn nữa muốn ăn gian dưới con mắt của người khác, chắc chắn là chuyện ít có khả năng.