Hứa Tiên Chí

Trong mắt Vân Yên sáng ngời, nói:

- Thực sao? Nếu quả thật có chuyện này, ta sẽ không trách việc ngươi làm khó dễ vừa rồi.

Phan Ngọc không chút khách khí nói:

- Đáng đời ngươi!

Sau đó mở cây quạt ra, lườm Vân Yên đang nằm trên giường, nói:

- Nếu ở trong thôn, nữ nhân của người đi thi không khảo trúng tiến sĩ, nhất định sẽ bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!

Nàng nói lời này thật sự không phải là nói ngoa, nếu Hứa Tiên sinh ra trong đại gia tộc, bởi vì một người con gái mà hoang phế việc học, lập tức sẽ có người ra mặt bắt buộc hắn buông tha người con gái đó. Với thân phận tiểu thiếp như Vân Yên, quả nhiên còn có hậu quả khó liệu.

Hứa Tiên đổ mồ hôi, nhìn thấy Phan Ngọc dễ dàng ấn tội danh khủng bố "Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước" lên người Vân Yên, bất đắc dĩ nói:

- Chuyện nhét vào lồng heo ngâm xuống nước cứ giao cho ta, Minh Ngọc, ngươi mau nói biện pháp đi a!

Phan Ngọc tháo mảnh vỡ Âm Dương Kính trên cổ của mình xuống, nói:

- Lần này chỉ sợ cần dùng tới nó rồi.

Thấu kính chiếu lên dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Dựa vào nó? Nhưng cái thấu kính này chỉ có tác dụng làm cho người ta sinh ra ảo giác trái ngược mà thôi!

Phan Ngọc nói:

- Đúng, chính là ảo giác. Từ khi Hán Văn ngươi nói rõ lai lịch của Âm Dương Kính, ta đã cân nhắc tới tác dụng của cái kính này rồi. Trong tay ngươi có khối mãnh vỡ nhìn thấu nhân tâm. Mà Địa Phủ có tấm kính chiếu tội nghiệt, năng lực đều phi thường kỳ lạ mà cường đại. Nếu như thấu kính tron tay của ta chỉ có tác dụng biến nữ nhân thành nam nhân, không phải là tró đùa quá mức hay sao? Vì vậy ta gần đây tu luyện, truyền linh lực vào một chút.

Hứa Tiên suy nghĩ nói:

- Ngươi nói là...

Trong mắt Vân Yên sáng ngời, nói:

- Chẳng lẽ tác dụng của thấu kính này chính là ảo giác.

Phan Ngọc nói:

- Coi như ngươi thông minh, ta phát hiện sinh ra ảo giác cũng không nhất định là cố định, mà có thể sử dụng linh lực tiến hành điều chỉnh nó, tuy rất cố sức, nhưng đối với Hán Văn ngươi mà nói có lẽ không thành vấn đề, nếu như cho người khác giả dạng thành ngươi, như vậy vừa vặn có nữ nhân cần phải nhét vào lồng heo ngâm xuống dưới nước, nữ nhân kia lại trùng hợp có thể viết ra văn vẻ không trở ngại, nhưng lại có thể bắt chước chữ viết của Hán Văn ngươi.

Vân Yên phản bác nói:

- Không có trở ngại? Trên lần Sơ Tuyết Thí nếu không phải ngươi dựa vào phu quân ăn gian, ngươi đã sớm thua bổn tiểu thư. Tốt, chuyện này giao cho ta.

Phan Ngọc không để ý tới bất mãn của Vân Yên, mà chỉ nói:

- Hiện tại vấn đề duy nhất là, vị Văn Xương Đế Quân kia có năng lực khám phá ra ảo giác này hay không mà thôi?

Hứa Tiên nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, cho tới bây giờ, dù là Pháp Hải tu luyện Thông Thiên Nhãn đến mức tận cùng cũng không thể khám phá ra chân thân của ngươi, người khác lại càng không cần phải nói, cho nên ảo giác của phiến thấu kính này, có lẽ có hiệu quả không thể bị khám phá.

Ngư Huyền Ky cũng chỉ bằng vào năng lực bói toán cường đại, đạt được một tia manh mối, cho nên phỏng đoán ra chân thân của Phan Ngọc, nhưng không có năng lực phá ảo giác do Âm Dương Kính hình thành. xem tại TruyenFull.vn

Đạo hạnh của Pháp Hải là trình độ của thần tiên, Văn Xương Đế Quân cũng chỉ là trình độ này. Mà số lượng "Thiên Tiên" trong tam giới chỉ có thể dếm được trên đầu ngón tay, Tử Vi Đại Đế dương nhiên là Thiên Tiên không thể nghi ngờ, cũng đồng cấp với Ngọc Hoàng Đại Đế, Tây Vương Mẫu là tầng thứ này. Trên Thiên Tiên chính là "Đại La Kim Tiên", chỉ có phật tổ và đạo tổ hai người mà thôi. Mà "Âm Dương Kính" lại xuất ra từ tay của đạo tổ.

Hứa Tiên lại nói:

- Minh Ngọc, vậy ngươi nói nên làm sao?

Ánh mắt của hắn nhìn qua Phan Ngọc nhiều hơn mấy phần ôn nhu, đặc biệt là núi non nổi bật trước ngực, chính là hình thái tốt nhất của mỹ nhân khắc vào trong lòng của hắn.

Phan Ngọc nói:

- Không cần lo lắng cho ta, dung mạo chỉ cần dịch dung một chút là được.

Nàng vốn có gương mặt tinh mỹ, Âm Dương Kính cũng chỉ cải biến rất nhỏ, điểm này cũng không vấn đề.

Hứa Tiên nói:

- Âm thanh làm sao bây giờ?

Âm thanh của Phan Ngọc hết sức nhỏ nhẹ, cũng không có học qua kịch tam lưu trên truyền hình, làm sao có thể xuất ra giọng nói nam nữ khác nhau được chứ.

Phan Ngọc nói:

- Âm thanh có thể dùng nội lực cải biến.

Quả nhiên nàng còn thêm một điểm nữa.

- Ngày hôm nay khí trời còn lạnh, cho nên đặc thù của thân thể, dùng y phục dày che dấu là được rồi.

Trường An thuộc về phương bắc, lại nằm ở trên cao nguyên, ngày hôm nay khí trời còn rét lạnh, hoàn toàn có thể dùng khăn quàng che hầu kết của mình lại.

Phan Ngọc cúi đầu xuống, nói:

- Bộ ngực này, chỉ sợ phải quấn lại thôi.

Đây là thứ không thể dùng thêm bất cứ thứ gì che dấu được.

Tuy đây thoạt nhìn là thủ đoạn ứng phó đôi chút, nhưng lại gia tăng tỷ lệ bị người ta phát hiện chân thân của Phan Ngọc, trong nội tâm Hứa Tiên cảm động, muốn nói cái gì đó, nhưng một ngón tay ngọc che miệng của hắn lại, nói:

- Nếu như muốn hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ giận đấy.

Hứa Tiên thuận thế ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của Phan Ngọc, nhấm nháp hương vị trong miệng của nàng. Nàng đã lâu chưa thân mật với Hứa Tiên, không bao lâu đã rơi vào trong tay giặc.

Sau khi rời môi, Phan Ngọc vô ý thức sờ sờ bờ môi của mình, nhìn Hứa Tiên nói:

- Chuyện này còn không kém lắm.

Bộ dáng xinh đẹp, làm cho tim của Hứa Tiên đập thình thịch.

Vân Yên giãy dụa nói:

- Nhàm chán chết, còn không mau buông ra, chúng ta nên thử công dụng của thấu kính này.

Không chút khách khí đã quấy rầy lấy các nàng hào khí.

Phan Ngọc trừng mắt nhìn nàng, lại nói:

- Hiện tại quá muộn, muốn thử cũng không vội vào lúc này, ngày mai nên thở đi. Dù sao còn có thời gian mấy ngày, ta cũng nên đi chuẩn bị một chút.

Nói xong lại mang thấu kính vào cổ của nàng, ngẫm lại, nàng kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi của Hứa Tiên, nói:

- Ngủ ngon.

Hứa Tiên sững sờ, nói:

- Ngủ ngon.

Phan Ngọc ngoái đầu nhìn lại cười cười, sau đó biến mất trong màn đêm.

Đột nhiên Hứa Tiên cảm giác mặt của mình nồng lên, phát nhiệt, quay đầu lại chỉ thấy Vân Yên đang nhìn mình với ánh mắt u oán, cười dập tắt ánh nến, đi qua nói:

- Minh Ngọc chỉ nói giỡn, ngươi không nên để trong lòng.

Dùng đai lưng mềm mại trói nàng lại, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì với nàng, thậm chí cũng không có mất thoải mái, thoạt nhìn Phan Ngọc chỉ muốn khi dễ nàng ta một lúc mà thôi, cũng không có trừng phạt cái gì chính thức cả, tuy nhiên, nhìn nàng lúc này rất tức giận.

Vân Yên oán hận nói:

- Ta biết rõ, nhưng mà thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng Nguyên cái gì đó. Không cần nghĩ, xem ta giành chức hội Nguyên và Trạng Nguyên cho phu quân đây.

Sau đó cẩn thận một chút, nói:

- Phu quân, ngươi thật sự không trách ta sao?

Hứa Tiên nói:

- Đương nhiên trách, cho nên ngươi nên đền bù tổn thất cho ta a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui