Hứa Tiên đem chuyện vỗ tay minh ước hôm qua với Doãn Hồng Tụ nói ra, cười nói:
- Chuyện này càng không thể nào?
Phan Ngọc cau mày nói:
- Bằng hữu?
Vân Yên cười nói:
- Bảy thành.
Hứa Tiên buông tay nói:
- Các ngươi không tin ta cũng không có biện pháp, tốt, ta đi, các ngươi ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, không nên đánh nhau. Minh Ngọc, không được khi dễ Yên nhi ah!
Một chuỗi âm thanh khuyên nhủ tiểu hài tử làm cho các nàng cười khổ.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Phan Ngọc nói:
- Chúng ta nên thương lượng với nhau một chút a!
- Có thể ah, Minh Ngọc mỹ nhân!
- Ngươi trước tháo vật kia xuống đi!
Mấy ngày sau, một ngày trước kỳ thi Hội.
Trước cửa phủ quận chúa đã có một ít người bồi hồi. Thỉnh thoảng có người đi ra phía trước, muốn vào cửa, nhưng môn quan chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Quận chúa hôm nay không tiếp khách.
Sau đó cự tuyệt tất cả mọi người ơ ngoài cửa.
Cho dù là hoa ngôn xảo ngữ hay uy bức dụ lợi, cũng không thể làm môn quan dao động, nếu như làm quá phận, chắc chắn không tránh được chuyện quyền cước. Nhưng lmf như vậy, lại có người bồi hồi không chịu rời đi, chỉ có thể chờ ở trước cửa, mà bọn họ cũng nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên liếc nhau nhìn ra địch ý.
Văn hội của Doãn Hồng Tụ có chút thanh danh ở kinh thành, tất cả những người được mời sẽ xem đây là chuyện vinh quang, bọn họ đang suy đoán trong bóng tối, đây phải chăng có ý định chọn phu quân.
Tin tức Doãn Hồng Tụ có thể "Chọn phu" không phải bí mật, ai không muốn cùng vị quận chúa này có chút quan hệ chứ, hơn nữa tốt nhất la loại quan hệ này. Cho dù là nàng xấu xí thấp kém, nhưng bằng thân phận của nàng cũng có vô số người chạy theo như vịt, nếu như ai lấy được nàng, lập tức một bước lên trời, quý không thể nói, cũng đỡ phải tận lực phí thời gian đi học tập. Huống chi nàng còn là nữ tử thông minh xinh đẹp. Cao nhã mà giàu có.
Vì vậy văn hội của Doãn Hồng Tụ chưa bao giờ thiếu khách nhân, những khách nhân này tranh nhau biểu hiện trên văn hội, đại đa số chỉ vì muốn nàng nhìn mình nhiều hơn vài cái, thậm chí thực hiện được lý tưởng cuối cùng nhất, đem nữ tử thành thục cao ngạo này đưa vào trong phòng.
Nhưng văn hội gần đây bỗng nhiên kết thúc, cho nên có vô số người gấp lên.
Thời điểm này, một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa, một thư sinh hào hoa phong nhã bước xuống xe, chắp tay sau lưng đi lên phía trước, mang trên mặt bộ dáng tươi cười tự tin. Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua hắn, hắn giống như mình có thể đi vào.
Môn quan lạnh lùng nói:
- Quận chúa hôm nay không tiếp khách, vị công tử này mời trở về đi!
Chung quanh có âm thanh cười nhạo vang lên.
Thư sinh khom người thi lễ, lấy ra một phong thải tiên màu đen, hai tay dâng lên, nói:
- Vị đại ca kia, tiểu sinh cũng không muốn gặp quận chúa, đây là thi phú tân tác của tiểu sinh, chỉ thỉnh đại gia chuyển giao giúp, tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Sau đó rời đi, lễ nghi thật là chu toàn.
Môn quan do dự một chút, vẫn tiếp nhận thải tiên, có nhìn hay không là chuyện của quận chúa, hắn không thể không tiếp. Một lát nữa từ ngoài cửa này đi đưa thải tiên này cho quản sự, chờ quận chúa xem là được.
Thời điểm nay mọi người hiểu ra, sau đó không khỏi cảm thấy hối hận, tại sao mình không nghĩ ra chuyện nay? Đã không thấy được người, thải tiên truyền thư là chuyện phong nhã, nói không chừng một phong thải tiên kia sẽ đả động được quận chúa, có thể được gặp. So với người ngoài đứng ở trước cửa, thì như thế càng có lợi hơn.
Thư sinh cảm tạ, ngồi thẳng lên, nhìn quét qua một vòng, khóe miệng xuát hiện một nụ cười ngạo nghễ. Một đám kẻ đần, chẳng lẽ tâm hồn thiếu nữ của quận chúa có thể mất vào tay của các ngươi sao? Cần phải can đảm cẩn trọng mới được.
Trên thải tiên kia đúng là ghi thi phú, nhưng cũng không phải thi phú bình thường, mà là thơ tình cảm tình dày đặc. Hắn phân tích tính cách của Doãn Hồng Tụ, thi phú như thế không có khả năng làm nàng đổ, nhưng nếu làm nàng cảm động, thì hiệu quả nhất. Cho dù không cẩn thận chọc giận nàng, thì hắn cũng mượn lý do này xin lỗi, thường xuyên qua lại, không duyên cớ là hơn rất nhiều cơ hội, các ngươi là kẻ đần đã đến chậm rồi a!
Thời điểm nỳ, bỗng nhiên ở đầu phố xuất hiện một đạo nhân ảnh, con đường này chỉ có phủ đệ duy nhất của quận chúa, hơn nữa con đường này cũng không có lối ra.
Thư sinh quay đầu nhìn lại, người nọ lưng cõng ánh mặt trời đi tới, dung mạo có chút mơ hồ, nhưng tuyệt đối không tuấn mỹ như mình. Chỉ có dáng người cao lớn kia là đặc dị.
Thư sinh rất nhanh bài trừ tên tình địch tương lai này ra ngoài, bởi vì đối phương không có cưỡi ngựa, không có ngồi kiệu, không có xe ngựa, mà là đi bộ.
Thư sinh nghèo cùng tiểu thư giàu là câu chuyện có thể biên thành sách, cho dù Doãn quận chúa không có quan tâm tới gia thế của phu quân tương lai, nhưng không có tiền tài thì có ý nghĩa không thể hưởng thụ sinh hoạt, không cách nào thâm nhập vào chuyện thăm hoa đoán cá, cầm kỳ thư họa, cũng không có bao nhiêu tiếng nói chung với quận chúa, cho nên đừng nghĩ tiến thêm một bước. Người si tâm vọng tưởng như vậy hắn đã thấy nhiều, cũng không kỳ quái.
Những người khác cũng suy nghĩ không khác lắm, vì vậy dưới ánh mắt xem thường của mọi người, Hứa Tiên cười gọi tên môn quan một tiếng, môn quan vốn đang nghiêm khắc như mùa đông khắc nghiệt, thì lúc này đã ôn hòa như mùa xuân, nói:
- Hứa công tử, sao hôm nay ngươi đi qua đây.
Hứa Tiên chỉ chỉ vào trong ngực, nói:
- Thuận tiện mua ít đồ.
Bình thường hắn đều đi bằng mây, hôm nay đi chợ mua ít đồ, mới thuận đường đi cửa chính. Bắt chuyện xong liền đi vào cửa.
Trước cửa yên lặng một chút, Hứa Tiên có chút kỳ quái nhìn quét qua một vòng, chung quy không hiểu được bộ dáng ngốc trệ của những người này là thế nào, thấp giọng hỏi:
- Những ngững người này làm cái gì thế?
Môn quan bĩu môi lên, cũng không nhiều nói, mà chỉ cười nói:
- Phong thư này là vị "Tiểu sinh" mkia muốn tiểu nhân chuyển giao cho quận chúa, dù sao Hứa công tử muốn đi gặp quận chúa, thuận đường mang vào mới tốt.
Tuy hắn là người thô kệch, nhưng không phải người ngu, tự nhiên biểu rõ nên làm gì mới tốt, đem thứ này giao cho Hứa Tiên, xem như lấy lòng. Hứa công tử thich xé thích ném, đều bằng tâm ý của hắn.
Gần đây trong phủ ai không biết, quận chúa cùng vị Hứa công tử này đi lại rất gần, cô nam quả nữ thường xuyên ở trong phòng nói chuyện cả canh giờ. Đây là chuyện chưa bao giờ trước kia, không thể nói trước đây mới là nhân vật nam chính trong phủ sau này. Những hạ nhân như bọn họ biết là ngươi, đương nhiên phải lấy lòng rồi.
Hứa Tiên tiếp nhận thải tiên, mỉm cười nói:
- Tốt, không có vấn đề.
Có chút tò mò nhìn sang thải tiên trong tay, liền thu vào trong ngực, đi vào bên trong.
Môn quan biết hắn đại khái không để ý tới ý của mình, cười nói cảm tạ, thực sự không quá để ý. Vị Hứa công tử này đối xử với người khác rất hòa khí, cũng không ngạo mạn như người đọc sách bình thường. Những người kia cười lấy lòng với mình, cũng có thể nhìn ra thực chất bên trong là khinh thường mình, chẳng phải xuất ra mấy thủ thơ, thì chính là thiên tài tao nhã sao?
Rốt cuộc thư sinh cũng kịp phản ứng, tiến lên lý luận với quan môn.
- Chẳng phải ngươi nói quận chúa hôm nay không tiếp khách sao?
Lập tức không còn kính ý nữa.
Biểu lộ của môn quan lại khắc nghiệt như mùa đông như lúc trước, thản nhiên nói:
- Không có quan hệ tới ngươi.
Hắn là có thể giải thích, nhưng hắn không muốn giải thích.
Thư sinh cười lạnh nói:
- Tốt nô tài, vậy mà xảo ngôn lấn ta, ngày sau nhìn thấy quận chúa, ta nhìn ngươi giải thích như thế nào.
Hắn nhận định tên quan môn này nhất định đã nhận ra đủ chỗ tốt của Hứa Tiên, mới có thể cho vào. Trọng yếu nhất là, hắn tỉ mỉ chuẩn bị "Thư tình" thật tốt, lại rơi vào trong tay của "Tình địch". Hơn nữa còn bị người ta bán đứng ngay trước mặt, đã làm máu của hắn xông lên tận đầu.
Môn quan chỉ là trầm mặc không nói, nhãn châu thư sinh xoay động, nhìn mọi người trên đường, hô: Truyện được tại
- Chư vị huynh đài, chuyện vừa rồi các ngươi cũng đã thấy, quận chúa bị tiểu nhân giấu kín, hôm nay cho dù thế nào chúng ta cũng phải gặp mặt quận chúa một lần.
Mọi người nghe hắn cổ động, nhao nhao xông tới, giống như bị Hứa Tiên làm xấu chuyện tốt của mình.
Thư sinh có chủ tâm muốn làm chuyện nào náo lớn, không tin Doãn Hồng Tụ không đi ra, đến lúc đó chỉ cần ra vẻ người bị hại... Nhưng hắn tưởng tượng chỉ tới đó mà thôi.
Môn quan lạnh lùng nói ra một chữ."Đánh!" Phía sau hắn đã sớm an bài một đám thị vệ, nhanh chóng xông ra ngoài đánh loạn, tuy không có thương gân động cốt, đau nhức một hồi là khó tránh khỏi. Thư sinh kia tức thì bị chiếu cố đặc biệt, hắn vừa ôm đầu vừa hô, tức giận quát:
- Các ngươi biết ta là ai không?
Có thể ngồi xe ngựa đến đây, thân phận không phú tức quý.
Môn quan cười nói:
- Các huynh đệ, cho hắn biết chúng ta là người như thế nào đi!
Thời cổ đại, trừ hoàng quyền không thể xâm phạm ra, thế lực của ngoại thích cũng không thể xem thường, mà hoàng hậu chúa chủ quản hậu cung hơn mười năm, đương nhiên sau lưng cũng hình thành thế lực ngoại thích vô cùng hùng hậu, mà Doãn Hồng Tụ có thể xem như ngoại thích trong ngoại thích, cũng không sợ tiểu quan tầm thường.
Hứa Tiên nghe ngoài cửa có tiếng động náo lớn tiếng, đã biết rõ đại khái là chuyện gì xảy ra, cười lắc đầu, quả nhiên mị lực của Doãn Hồng Tụ không nhỏ.
Đi vào trong thư phòng đã hẹn với Doãn Hồng Tụ, lại cảm giác hai mắt tỏa sáng, hôm nay Doãn Hồng Tụ không mặc quần áo tú sĩ nữ, mà là một bộ áo màu hồng phấn, mái tóc mai búi tó, lập tức đem hương vị của nữ nhân phát tán ra, càng phát ra bộ dáng cao quý ưu nhã.
Doãn Hồng Tụ cười hỏi:
- Như thế nào?
Trong thong dong con một tia khẩn trương và chờ mong.
Hứa Tiên khen:
- Thiên hương quốc sắc, đúng là có hương vị của nữ nhân đấy.
Hôm qua Hứa Tiên góp lời với Doãn Hồng Tụ, nam trang nữ trang nên bình thường thôi, không cần phải tận lực ngụy sức, bằng không sẽ bị người ta coi thường. Ít nhất ở trước mặt mình, không cần thiết, không nghĩ tới Doãn Hồng Tụ lại tiếp nhận.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ vui vẻ, nhưng cũng từ câu "hương vị của nữ nhân" mang theo hương vị trêu chọc, làm cho nàng có chút nhăn mày, nhưng lại không thể che miệng của hắn được, thành thói quen, chỉ tức giận nhìn hắn:
- Hư hoài nạp gián mà thôi.
Đôi mắt của nàng mang theo thần thái của hoa đào, đúng là người có mị lực đặc biệt, giống như mang theo hương vị biện hộ, khó tránh khỏi làm cho lòng người nhộn nhạo.
Hứa Tiên cũng hơi sững sờ,sau đó vỗ tay cười nói:
- Diệu quá thay. Diệu quá thay, hương vị nữ nhân của Hồng Tụ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, cũng không phải nam tử bình thường có thể cưỡng chế được, bằng không chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, không biết bao nhiêu nam tử si tình sẽ đau lòng đấy.
Hắn không tiếc lời ca ngợi Doãn Hồng Tụ, không khỏi nghĩ đến, nếu như nàng chủ tâm vút mị nhãn, chắc chắn có uy lực to lớn.
Doãn Hồng Tụ nhịn không được lườm hắn một cái, nói:
- Dẻo mồm.
Nàng giống như quả đào mật hồng nhuận, rõ ràng đã sớm chín mọng, nhưng bởi vì sinh trưởng trên vách núi không ai hái được, cũng không chịu ngoan ngoãn rơi xuống mặt đất, cho nên đọng ở đầu cành, giống như thành thục, thành thục nên mang theo hương vị đọng lòng người, nhưng cũng mang theo cảm giác tươi mát. Nếu như cắn một cái, có lẽ sẽ không phân rõ trong miệng là gì, đó là hương vị nước trái cây ngọt ngào say lòng người như rượu ngon!
Hứa Tiên vội vàng khoát khoát tay, cười nói:
- Ngươi lại nhìn ta như vậy, ngay cả ta cũng muốn động tâm, đôi mắt này, quả thực là câu hồn đoạt phách a.
Nói xong từ trong lòng ngực móc ra một thải tiên màu đen, giao cho Doãn Hồng Tụ, nói:
- Ngoài cửa có người muốn cho ngươi, đại khái là thơ tình a!
Sắc mặt của Doãn Hồng Tụ lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tiếp nhận thải tiên, ném sang một bên không thèm nhìn tới.
- Ngày mai sẽ thi Hội, cho dù thế nào cũng không cần để ý, cũng nên chuẩn bị một chút đi!
Hứa Tiên tự tin cười cười, nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế.
Doãn Hồng Tụ thấy Hứa Tiên đột nhiên bạo phát tự tin như thế càng không hiểu rõ. Nhưng bằng vào học vấn của hắn, ứng đối như vậy thì cuộc thi này dễ như trở ban tay, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nếu như ngày bình thường, Hứa Tiên nói ra lời này sẽ bị nàng bĩu môi khinh thường, nàng gần đây chú ý lịch sự tao nhã, trong lúc nói chuyện với hắn, rất ít khi bàn chuyện thi từ ca phú hay quốc gia đại sự. Những trên văn hội thường xuyên bàn những chủ đề này, nhưng lúc này ít khi nằm trên miệng của bọn họ.
Đây là kết quả cố gắng của Hứa Tiên, bất luận chủ đề cái gì là chính nhi bát kinh đều bị hắn ném lên chín tầng trời, kiếp trước hắn trà trộn vào các loại diễn đàn, nhưng hắn lại có thiên phú "Lệch ra lâu". Nếu là bằng hữu, vậy không tồn tại ai nhân nhượng ai, cho dù đối phương là đại mỹ nhân cũng giống như vậy. Có lẽ Doãn Hồng Tụ chú ý tới Hứa Tiên đối với mấy chuyện này không có bao nhiêu hứng thú, cũng dần dần giảm bớt những chủ đề này.
Kết quả là, trong mắt người ngoài, Doãn quận chúa đoan trang cao nhã, ôn hòa sau giờ ngọc, một bên phẩm trà xanh, nhưng lại nói toàn lời ong tiếng ve, bàn các loại chuyện hỗn tạp trên phố, Hứa Tiên cũng hăng hái lắng nghe, nghe Doãn Hồng Tụ nói chuyện giống như nữ tử bình thường Không thể nghi ngờ là chuyện rất thú vị.
- Hồng Tụ ah, ngươi càng lúc càng giống nữ tử bình thường.
Doãn Hồng Tụ vô ý thức phản bác, nói:
- Chẳng lẽ trước kia ta không bình thường sao?
Không khỏi nhìn sang chính mình, một thân quần áo màu hồng lạ lẫm làm cho nàng cảm thấy giật mình, mình quả thật giống như lời của hắn nói, đột nhiên phát hiện chuyện này, làm cho nàng có chút kinh ngạc thậm chí sợ hãi, nàng phát hiện mình trong mấy năm gần đây, tốn hao rất nhiều tâm tư tỉ mỉ kiến tạo ra nhiều thứ, trong bất tri bất giác biến mất vô ảnh vô tung, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy ngày gần đây thôi.
Những sung sướng khi nghe hắn tán dương vừa rồi biến mất lên chín tầng mây, ăn mặc một thân quần áo, giống như bắt đầu khó chịu.
Trong phòng trầm mặc một lúc