Sắc mặt thư sinh sắc tái nhợt, sau đó khom người về phía trước, nói:
- Tiểu sinh có mắt như mù, Cho nên... Mạo phạm ba vị công tử.
Trình Tàng Kiếm nhìn Phan Ngọc cười cười, nói:
- Minh Ngọc, cho ta mặt mũi đi!
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Đi thôi, nên ăn cơm.
Vỗ vỗ vai của thư sinh kia, ba người cùng đi về phía tiệm cơm.
Thư sinh duy trì tư thái vốn có, nghe tiếng cười ở chung quanh thì giận dữ và xấu hổ muốn chết, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cũng hiểu được hai người trẻ tuổi kia không phải là người mình có thể đụng vào.
Đi ra ngoài thật xa, Trình Tàng Kiếm mới thở dài nói:
- Ai, cần gì chứ?
Hắn cũng hiểu võ công, vừa rồi Phan Ngọc đập vai tên kia hai cái, rõ ràng đã động tay chân.
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chết không được, ta có chừng mực.
Trình Tàng Kiếm lắc đầu nói:
- Ngươi à! Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Nhưng lại nhìn thấy phía sau gương mặt không màng danh lợi kia của Phan Ngọc là bộ mặt lạnh khốc và cao ngạo, đây cũng là mị lực của Phan Ngọc.
Sau khi đi vào trong điện chọn vài món ăn cần thiết, ba người ngồi xuống, Trình Tàng Kiếm nhìn Vân Yên cười nói:
- Hứa huynh, đã lâu không gặp!
Vân Yên chỉ là thuận miệng ứng một tiếng, cũng không nhiều nói, tuy Hứa Tiên cũng đã từng đề cập tới Trình Tàng Kiếm, nhưng không có nói quá nhiều chi tiết. Cho nên không cần thiết phải nhiều lời.
Kỳ thật Trình Tàng Kiếm cũng không quá mức chú ý Vân Yên, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Phan Ngọc, cảm giác Phan Ngọc hôm nay, dường như có khác biệt so với lúc trước, so với Phan Ngọc trước kia, hiện tại vô cùng tuẫn mỹ hơn trước.
Áo bào đen và lan da trắng nõn đối lập với nhau, đen thì càng đen, trắng thì càng trắng, thuần túy giống như hai màu sắc hòa hợp vào nhau. Chỉ có bờ môi hơi tái xanh, mới khiến nàng có thêm màu sắc thứ ba.
Tring nội tâm của Trình Tàng Kiếm có cảm giác điều này có cái gì đó không đúng, nhưng cho dù tự đánh giá như thế nào cũng không biết không đúng ở đâu, cuối cùng trong lòng cười khổ, có lẽ không đúng chính là mình! Hắn vốn là người thông minh nhất đẳng, cho dù là nhạy cảm hay chỉ số thông minh cũng cao hơn người thường rất nhiều, nếu không có nửa điểm phát giác, đó mới là chuyện lạ.
Trong lòng của hắn cũng có suy nghĩ giống như Hứa Tiên trước kia.
- Nếu hắn là nữ tử thì tốt rồi.
Nhưng ý niệm này vừa sinh ra trong đầu, đã bị hắn khống chế lại.
...
Gánh vác quá nặng, không thể đi đường xa. Dục vọng quá nhiều, không thể nhìn rõ bản tâm. Muốn không gánh nặng, phải bỏ xuống.
Nhưng mà, nếu như buông tất cả gánh nặng xuống, khám phá tất cả dục vọng, cần phải tu luyện sao? Nếu như trong đời không còn gì để truy cầu, chỉ biết là người tu hành, đây mới thật sự là mất phương hướng! Cho dù cao không thể chạm tới như phật tổ, đạo tổ, trong nội tâm nhất định cũng có được truy cầu của bọn họ.
Gánh nặng, đường xa, dục vọng, bản tâm.
Bỗng nhiên hai con ngươi đang nhắm chặt của Hứa Tiên đã mở ra, nói ra một câu:
- Khó dễ phối hợp, dài ngắn so sánh, cao thấp tương nghiêng!
Ta hiểu rồi.
Bỗng nhiên Trình Tàng Kiếm cười nói:
- Minh Ngọc. Ở đây nóng như vậy, sao ngươi còn mặc dày như thế. Hơn nữa võ công của ngươi không phải rất tốt sao?
Phan Ngọc võ công trác tuyệt, không sợ nóng lạnh, mặc quần áo cũng ngắn gọn mà thôi.
Không đợi Phan Ngọc nói chuyện, Vân Yên cười nói:
- Trình huynh ngươi chưa từng nghe qua xuân che thu đông lạnh sao? Thời tiết gần đây có biến hóa, ta cố ý khích lệ Minh Ngọc mặc thêm y phục dày vào đấy.
Thời điểm này đồ ăn của bọn họ đã được đưa tới, Vân Yên nói:
- Đến dùng cơm đi.
Trình Tàng Kiếm lựa chọn nhíu mày, cười nói:
- Cũng tốt.
Cũng từ chối cho ý kiến với cách nói của Vân Yên. Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi, công tử tuấn mỹ trước mặt thật sự là con gái, mà hắn cũng không rõ huyền cơ trong đó. Nói đúng ra là hai nữ tử, muốn lúc này muốn bộc lộ tài năng thi thố với nam nhân.
Trong thính đường rộng lớn, có vô số thư sinh đang ngồi, nhưng trừ âm thanh ăn cơm ra, rất ít nghe được âm thanh của người nào nói chuyện, cho dù là có, cũng cố sức hạ giọng xuống, tuy nơi đây có nhiều người, nhưng ngược lại có chút vắng lặng.
Đợi cho sau khi ăn xong, cuộc thi thứ hai cũng bắt đầu, Trình Tàng Kiếm cách trường thi của hai người khá xa, đứng dậy cáo từ.
Vân Yên nhìn Phan Ngọc cười nói:
- Vị Trình huynh này tâm tư không đơn giản ah!
Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Hắn tài học tâm chí, đều là tuấn kiệt trong đời này, có lẽ phát giác được cái gì đó!
Vân Yên khẽ mĩm cười nói:
- Ta nói tâm tư, nhưng không nói tài học! Nói như thế nào đây? Làm cho ta nhớ tới " ta " lúc trước.
Phan Ngọc giương mắt nhìn nàng, nói:
- Nói như thế nào?
Vân Yên như tên trộm cười nói:
- Ta nên giúp "Ta" giám sát chặt chẽ ngươi mới được a!
Phan Ngọc nói:
- Nhàm chán.
Nhưng mà, nhưng nụ cười này của nàng không khác gì so với Hứa Tiên! Đây cũng không phải là kết quả của việc huấn luyện, mà vì cái gọi là phu thê tương thông a.
...
Thân thể Hứa Tiên chấn động, nói:
- Ta hiểu rồi.
Nan dữ dễ dàng, cường cùng yếu, cao cùng thấp đều là hỗ trợ lẫn nhau, sở dĩ thiên kiếp khó khăn, tâm ma cường đại, xét đến cùng chỉ là mình không đủ cường đại mà thôi.
Cảm xúc cảm tình, mỗi người đều có, thần tiên phật ma không có ngoại lệ. Nhưng có thể trong lơ đãng, có lẽ sẽ hóa thành tâm ma quấy nhiễu tu hành.
"Tâm Ma" là thứ vô cùng hư ảo, nhưng nó là tồn tại chân thật trong sinh hoạt thường ngày của phàm nhân. Hậm hực, lo nghĩ, áp lực đủ loại cảm xúc, quấy nhiễu luôn tồn tại trong lòng người, mà khi những này cảm xúc này biến thành "Chứng hậm hực", thì đó là bệnh tinh thần, cho nên trực tiếp quấy nhiễu người "Tu hành" trong trần thế này, cho nên được xưng là "Tâm Ma".
Nhưng cũng giống như một giọt nước, một giọt nước rơi vào trong chén nước nhỏ đã đầy sẽ khác giọt nước rơi vào trong hô nước.
Ví dụ tầm thường nhất, "Thất tình", có người sẽ lâm vào chán chường hậm hực thời gian dài, thậm chí trở nên uể oải không phấn chấn, không chỉ quấy nhiễu sinh hoạt hàng ngày, còn có thể làm tổn hại thân thể của họ.
Nhưng có người lại nhanh chóng tỉnh lại, bắt đầu cuộc sống mới. Đại đa số thời điểm, thực sự không phải là người trước có cảm tình vô cùng nồng hậu, mà là sự độ lượng của người đó quá kém.
Vì vậy người chỉ có hai chủng lựa chọn, một là tìm kiếm nghĩ cách tiêu trừ "Mực nước", hai là tăng trưởng dung lượng chứa nước, nếu có thể biến thành "Biển cả", cho dù trong đó có bao nhiêu thứ, cũng khó ảnh hưởng tới mực nước của biển cả. Tâm ma, cũng không thể biến thành tâm ma.
Hứa Tiên cũng không quan tâm tới công danh lợi lộc, nhưng lại không muốn buông bỏ những người bên cạnh mình, những chuyện đó biến thành chấp niệm ghi sâu vào lòng của hắn. Hắn có khả năng lựa chọn con đường chính là con đường thứ hai, mà trên thực tế, tu hành chân chính, cũng là lựa chọn thứ hai.
Tu hành không phải biến mình thành một chén nước nhỏ, mà là biến thành một đại dương bao hàm toàn diện. Mang tới cho ngươi thể nghiệm không ngừng, cải biến không ngừng, lĩnh ngộ, "Tương cứu trong lúc hoạn nạn chi bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ", đạt tới trình độ Thái Thượng Vong Tình.
Nhưng cũng không phải khổ sở đoạn tuyệt tất cả tình cảm, không nói đến tình có thể đoạn tuyệt hay không, cho dù thành công, cũng chỉ là một chén nước mà thôi, cần gì tiếc nuối.
Nhưng tăng trưởng "Độ lượng" tuyệt đối không giống như tăng trưởng pháp lực. Càng là không có nửa phần biện pháp mưu lợi, chỉ có dựa vào lịch duyệt tích lũy tháng ngày, trong vô số lần hiểu ra, phát hiện ra một chút linh quang lóe lên.
Đơn giản mà nói, không phải là thứ làm một lần là xong.
Nhưng Hứa Tiên lại biết có một cách hữu hiệu, Bạch Tố Trinh đã từng nói qua với hắn rồi.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, đi trải nghiệm luân hồi, đi cảm thụ cuộc đời của người khác. Phật gia có câu: "Phiền não tức bồ đề ", ý nghĩa là từ trong phiền não tim được đại trí tuệ. Phương thứ như vậy có thể làm cho người tu hành trong thời gian ngắn, kinh lịch phiền não gấp trăm lần, ngàn lần.
Nhưng loại phương pháp này lại có tính nguy hiểm rất lớn, bởi vì phiền não cũng không có nghĩa là bồ đề, nếu như không cách nào giác ngộ luân hồi, thì phiền não gấp trăm lần ngàn lần sẽ hóa thành tâm ma vô cùng khủng khiếp, cũng không cần độ kiếp gì, thần kinh cũng biến thành thác loạn.
Nhưng Hứa Tiên biết rõ, mình cho tới bây giờ đã từng thử một lần. Chính là lần trước Bạch Tố Trinh dẫn hắn vào trong mộng của mình, hắn bắt đầu đem tâm thần chìm vào trong thức hải, trong bóng tối vô tận, một cánh cửa sổ hé lộ ánh sáng vô cùng.
Hứa Tiên biết rõ, chỉ cần mình tiến vào con đường này, có thể sẽ một lần nữa kiến thức được kinh lịch của kiếp trước, hắn cũng không hề do dự, một đầu xâm nhập vào bên trong cửa sổ ánh sáng kia.
Trong sông dài của thời gian, vô số mảnh vỡ tán loạn ở ngay trước mặt của hắn. Hắn cũng không có mạo mạo thất thất xâm nhập vào bất cứ tấm hình nào, mà bắt đầu tìm kiếm luân hồi của kiếp trước, bởi vì tuy đều là kiếp trước, nhưng trong thế giới bóng tối này đều là phàm nhân, nhưng độ khó trong đó khác biệt sâu sắc. Những trải nghiệm trong đó khó khăn trắc trở cao hơn gấp nhiều lần, cảm tình cùng cảm xúc càng dày đặc, đối với Hứa Tiên khiêu chiến lại càng lớn.
Hứa Tiên nhìn thấy một hình ảnh "Chiến trường giết chóc", tâm niệm của hắn vừa động, hình ảnh trên tấm hình cũng biến ảo. Tại trong cuộc đời này, hắn sống ở loạn thế, hắn từ một cô nhi không nhà cửa biến thành danh tướng vô địch trên chiến trường, nhưng bị bại binh đánh chết. Cả đời như vậy, vô số lần cùng tử vong gặp thoáng qua, kinh nghiệm yêu hận tình cừu sâu sắc, các loại cảm xúc giống như muốn từ trong hình ảnh phun trào ra bên ngoài, làm cho Hứa Tiên cũng phải động dung.
Hắn biết rõ nếu như mình đi vào trong luân hồi, mười phần mười sẽ bị vặn vẹo tâm trí thác loạn.
Luân hồi giống như một cuốn tiểu thuyết đọc một lần, đơn giản buồn tẻ nhưng ảnh hưởng không nhỏ với đọc giả, khắc sâu phức tạp và gây ảnh hưởng mạnh lên tâm chí của người đọc, thậm chí có thể cải biến nhân sinh quan. Nhưng Hứa Tiên sắp sửa không làm đọc giả, thậm chí không phải tác giả, hắn sẽ biến thành nhân vật chính, trong quá trình luân hồi, hắn cũng quên đi tất cả của Hứa Tiên, đi vào trong trải nghiệm của cuộc đời đó, ảnh hưởng trong đó không cần nói cũng hiểu.
Hứa Tiên vào lúc này rất muốn làm một trạch nam, tốt nhất là loại ăn xong chờ chết. Thân nhân vô cùng đạm mạc, không có bằng hữu người yêu. Nhân sinh cũng không có trắc trở khó khăn gì cả, cảm tình cũng không đậm đặc. Hắn quả thực tuyệt đối có nắm chắc chinh phục nhân sinh. Nhưng đáng tiếc, cổ đại không có loại sinh vật trạch nam này. Nhưng cho dù là có, đại khái cũng không có ích gì cho hắn cả.
Chọn tới chọn lui, rốt cuộc Hứa Tiên nhìn thấy một hình ảnh, đó là một cánh đồng lúa mạch bao la bát ngát, lúa vàng dưới ánh mặt trời óng ánh, lão nông mang theo mũ rơm và cây cuốc, lộ ra nụ cười vô cùng vô mừng.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Mục tiêu: ruộng lúa mạch phó bản. Nhiệm vụ độ khó: yếu. Nhiệm vụ thời gian... Mười ngày a, nhiệm vụ ban thưởng, Ặc. Đại khái cũng ít a!
Đương nhiên luân hồi không có khả năng biến thời gian đồng bộ như trong mơ, bằng không ai lại đi tốn hao nhiều thời gian như vậy. Người bình thường làm một giấc mộng rất dài, nhưng thời gian chân thật ít khi nào kéo dài quá năm phút cả.
Hứa Tiên thân là người tu hành, đương nhiên có thể thiết lập thời gian cho giấc mộng, thậm chí trong một nén nhan hắn có thể hoàn thanh được luân hồi rồi, nhưng như thế có gánh nặng với tinh thần rất lớn, cho nên thiết lập thành mười ngày.
Nhắc tới những chuyện này, hắn bắt đầu xâm nhập vào bên trong, đi tới bên cạnh lão nông, hắn ngã vào lão nông trước mặt, hít sâu một hơi, rồi sau đó nhẹ nhàng chạm vào vành nón của lão nông.
Chỉ một thoáng, hình ảnh và động tác của hắn tán loạn, đủ loại trí nhớ kiếp trước và kiếp này tỏa ra khắp, trong thoáng chốc bốn phía biến thành nhà tranh lờ mờ, trong miệng mình phát ra âm thanh nỉ non của hìa nhi vừa sinh ra, rồi sau đó, biến thành hỗn độn.
Mây trôi trên bầu trời cũng không tán đi, ngược lại càng tụ càng nhiều, chợt có thần quang hiện ra. Đây là pháp môn Hứa Tiên học được từ chỗ của Bạch Tố Trinh, đem mây trồi trên bầu trời kết thành đại trận, có thể cách trở kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu, cũng lâm vào trong sương mù vô tận này. Còn có tác dụng báo động trước, nếu có người xâm nhập, thì Hứa Tiên ở trong mộng sẽ biết mà tỉnh lại.
...
Bên trong Phù Dong viên, Hồ Tâm Nguyệt hóa thành "Thường Hi" ôm con mèo nhỏ ngồi trước cửa, nhìn qua ngoài cửa sổ có mưa dầm không dứt, thần sắc như có điều suy nghĩ. Những ngày này nàng đã hoàn toàn nắm giữ Phù Dong Viên trong tay, chỉ còn chờ sau khi thi Hội, sexcos một chờ trơi tên là "Phẩm hội hoa xuân".
Mà Thường Hi biến thành "Mèo con" cũng có ý đồ giãy dụa khỏi ôm ấp của nàng, nhưng cho dù có dùng răng cắn hay móng vuốt cào, không sinh ra hiệu quả gì, thời điểm nàng sắp buông tha, đột nhiên cảm giác được một tay của Thường Hi đưa lên, nàng vội vàng nhảy lên bệ cửa sổ, cũng đã linh hoạt hơn rất nhiều.
Đã thấy Hồ Tâm Nguyệt đang nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên nhăn mày. Rồi sau đó nhắm mắt lại cảm ứng cái gì đó, qua trong chốc lát thì mở mắt ra, con mắt lúng liếng chuyển vài vòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt, dáng tươi cười như mị, khuynh quốc khuynh thành.
Toàn thân Thường Hi phát lạnh, biết rõ mỗi khi Hồ Tâm Nguyệt lộ ra nụ cười như thế, đã có người gặp chuyện không may, nhưng không biết lần này là ai.
Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ đầu mèo của Thường Hi, mỉm cười thầm nghĩ: cho rằng dùng vân trận của nữ nhân ngốc kia là có thể ngăn cản được ta sao? Đừng quên Tâm Nguyệt Hồ còn có hai chữ Thiên Ma đằng trước đấy!
Rồi sau đó Hồ Tâm Nguyệt cũng nhắm con mắt của mình lại, thần tình trên mặt dần dần trở nên trang trọng, không giống như yêu quái giả dạng Thủy Nguyệt Quan Âm. Một đám thần niệm bay xuyên qua khoảng cách mười dặm, xuyên thấu vân trận xuyên nhập vào thức hải, đi vào trong mộng cảnh của Hứa Tiên.
Thiên Ma chi đạo, trực chỉ bản tâm. Phi thường huyền ảo, cũng không phải bất cứ trận pháp linh lực gì có thể chống cự, nếu không phần đông người tu hành vào thời điểm độ kiếp, cũng không cần phải sợ ngoại ma như vậy.