Nhưng nếu đậu thi Đình thật cao, thì sẽ có chức danh trong tam giáp: Nhất giáp có ba gã tiến sĩ đậu cao nhất, thường gọi là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Nhị giáp ban thưởng xuất thân tiến sĩ, đệ nhất danh thường gọi Truyện Lư. Tam giáp ban thưởng xuất thân tiến sĩ.
Thi Đình cũng trở thành "Đình thử", do hoàng đế đương triều tự mình đưa ra đề mục, tự mình tuyển bạt. Cho nên tiến sĩ mới có thể tự xưng là "Môn sinh của thiên tử". Thứ nhất phòng bị quan viên dùng danh tiếng thấy trò kết đảng. Thứ hai là ngăn chặn ăn gian triệt để. Người đậu tiên sĩ bằng các mánh khóe và sao chép của người khác hoàn toàn không có chỗ dùng.
Vân Yên ăn gian thì không có người nào phát hiện, nhưng thi Hội trước kia, Hứa Tiên đã cùng Phan Ngọc, Vân Yên thương định, trong một tháng này nhất định phải tu bổ việc học của Hứa Tiên, thi Đình không cần làm phiền Vân Yên tự thân xuất mã, dù sao chỉ cần không phải quá giới hạn, thì danh treo tam giáp không có vấn đề gì.
Trên đường Phan Ngọc cùng Vân Yên thương lượng đại kế học bù cho Hứa Tiên, nhưng trong lúc các nàng về đến nhà, lại không thấy bóng dáng của Hứa Tiên.
Phan Ngọc an ủi Vân Yên nói:
- Không cần nóng lòng, đại khái thời gian tu luyện lâu hơn đôi chút mà thôi.
Vân Yên gật đầu đồng ý, nhưng tới đêm hôm sau, lại không thấy Hứa Tiên trở về. Trong nội tâm của Phan Ngọc lúc nay cũng bận tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Lo lắng nhìn lên bầu trời mưa rơi lác đác, cũng đã không còn tuyết rơi nữa, mà là mưa xuân ôn hò, mảnh như lông trâu, dày đặc đan vào nhau.
...
Trong biển mây vô tận, trong lúc Hứa Tiên chìm nổi, nhắm mắt, giống như ngủ say. Có khi thì nhíu mày đau đớn, đương nhiên giấc mộng của hắn không phải mộng đẹp gì.
Trong thức hải, Hứa Tiên là đạo diễn của một bộ phim tình cảm dài tập, Quỳnh Dao Kịch Thập Nhật Du cũng chuẩn bị kết thúc. Đạo diễn cũng là diễn viên chính, kiêm quay phim, kiêm biên tập, kiêm đủ thứ của bộ phim, tuy Hứa Tiên không có chút kinh nghiệm đóng phim, cũng không thông qua trường lớp đào tạo diễn viên, nhưng hắn không ngại làm khách mời đóng phim, nhưng không phải vai xác chết, mà là nam diễn viên chính.
Khi ảo cảnh tan vỡ, có hai đạo thân ảnh xuất hiện. Hồ Tâm Nguyệt cùng Hứa Tiên nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, biểu lộ ngốc trệ.
Đúng, bọn họ còn đang cằm chặt tay của nhau.
Tuy trải qua những ảo cảnh liên tiếp trong mộng, tuy trải qua ân oán tình cừu trong vài bộ phim tình cảm mà kiếp trước Hứa Tiên từng xem, nhưng cũng nhìn ra được. Những ảo cảnh này đã làm cho tâm linh của bọn họ bị thương khó đền bù lại, trong tâm lý dày đặc oán hận. Muốn hoàn toàn khôi phục lại, cũng cần có thời gian.
Thời điểm này, bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt nháy mắt mấy cái, trong đôi mắt dần dần hiện ra một tia thần thái, mà gương mặt của Hứa Tiên vẫn ngốc trệ, không chút phản ứng nào. Nhưng cũng chứng minh được tu vi tâm tình của nàng cao hơn Hứa Tiên một bậc.
Đợi cho Hồ Tâm Nguyệt hoàn toàn từ trong hỗn loạn tĩnh táo lại, ngực của nàng phập phồng vài cái, trên mặt xuất hiện thần sắc oán hận không kiềm được, nghiêng người nhìn Hứa Tiên, hai tay bóp chặt cổ của Hứa Tiên, gầm lên:
- Ta giết ngươi.
Tuy ở chỗ này, bọn họ ai cũng không giết được ai.
Rốt cục, Hứa Tiên dưới lắc lư kịch liệt của nàng, cũng có chút phản ứng, lẩm bẩm ba chữ.
Hồ Tâm Nguyệt nghe được ba chữ này, như bị sét đánh, sắc mặt trở nên trắng xanh, một tay vuốt ngực.
Bởi vì ba chữ của Hứa Tiên chính là:
- Tiểu Yến Tử.
Toàn thân Hồ Tâm Nguyệt run rẩy một chút, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này lại có ảo cảnh khủng bố như thế. Nhưng xem ra, Hứa Tiên đã bị phế bỏ, cũng xem như xả một ngụm ác khí.
Nhưng mà, bỗng nhiên Hứa Tiên lại có thêm phản ứng, vốn đang thở dồn dập, sau đó bật dậy thật mạnh, giống như đang từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh lại. Mặt đối mặt nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt, nhất thời còn có chút không rõ.
Hồ Tâm Nguyệt lại một lần nữa bóp cổ của hắn, đè hắn xuống đất, cắn răng dùng sức bóp chặt.
Rốt cuộc Hứa Tiên khôi phục tinh thần như cũ, gương mặt nổi giận của Hồ Tâm Nguyệt ở trước mặt của mình, làm cho Hứa Tiên biết được có chuyện gì xảy ra.
Hồ Tâm Nguyệt cưỡi lên người Hứa Tiên, trong miệng thở ra nhiệt khí như hoa lan vào mặt, đùi ngọc nở nang dùng sức kẹp chặt lưng của hắn, bộ ngực của nàng gần trong gang tấc, lộ ra dáng vẻ cao ngất đặc biệt dụ ngươi.
Nhưng Hứa Tiên hoàn toàn vô tâm hưởng thụ kiều diễm lúc này, mà tức giận nhìn chằm chằm vào Hồ Tâm Nguyệt, mạnh mẽ duỗi tay dùng hết sức bóp cổ Hồ Tâm Nguyệt, xoay người áp nàng lên mặt đất, quát:
- Ta bóp chết nữ nhân xui xẻo như ngươi.
Hắn đã lâm vào cuồng bạo, bởi vì tâm hồn đã lưu lại sơ hở quá lớn, nhưng Hồ Tâm Nguyệt vào lúc này cũng giống như vậy.
Kết quả là, hai người cũng giống như hài tử bảy tám tuổi, đánh nhau, trở mình lăn đi lăn lại, muốn áp đối phương xuống đất. Nhưng đây là trong mộng cảnh, chớ nói giết chết đối phương, ngay cả tổn thương cũng không làm được.
Thẳng đến khi tức giận trong nội tâm được dẹp loạn, hai người mới kịp phản ứng, Hứa Tiên gắt gao đè nặng trên người Hồ Tâm Nguyệt. Quần áo của hai người mất trật tự, thở hồng hộc. Tư thái lúc này rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.
Hứa Tiên cũng kịp phản ứng, cảm thấy giờ phút này quá bất nhã.
Hai người cùng đẩy đối phương ra, nằm ngã xuống đất.
Sắc mặt của Hồ Tâm Nguyệt trướng đến đỏ bừng, đôi mị nhãn động lòng người, lúc này kiệt lực trợn to, gắt gao trừng mắt nhìn Hứa Tiên.
Mặc dù nàng dùng đùa bỡn nam nhân thiên hạ làm vui, nhưng đều trong ảo cảnh kinh người kia, chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy. Chỉ cần nam nhân có tâm tình dục với nàng, thì chắc chắn không có khả năng phân biệt đâu là ảo cảnh và chân thân, còn cho rằng đã có được nàng, lại không biết chân thân của nàng đang đứng ở bên cạnh quan sát mà thôi, cho nên càng ngày càng chán ghét nam nhân.
So ra mà nói, Doãn Hồng Tụ là người theo nữ quyền chủ nghĩa, yêu cầu chính là nam nữ ngang hàng, càng muốn tìm được lang quân sống tới bạc đầu giai lão. Mà Hồ Tâm Nguyệt là nữ tôn chân chính, thầm nghĩ đem nam nhân bóp nắn trong lòng bàn tay, sai sử giống như nô lệ, mà nô lệ luôn chê ít. Hôm nay bị một "Nô lệ" áp dưới thân, hận ý trong nội tâm của nàng có thể nghĩ.
Hứa Tiên làm như không nhìn thấy đôi mắt ác độc của nàng, vẫn còn dư vị hung hiểm trong mười ngày qua. Hồ Tâm Nguyệt vào thời khắc mấu chốt, mượn thủ đoạn của mình kéo hắn vào trong mộng cảnh. Cũng may dù sao cũng là sân nhà của hắn, hơn nữa dùng kịch truyền hình sáng tạo ra, tạo thành ảo cảnh, cho nên chân thật không sánh bằng nhân sinh chân chính. Nhưng sau khi bừng tỉnh có thể kịp phản ứng, bởi vì đó là câu chuyện được biên ra mà thôi.
Nhưng bởi vì quá trình của nó quá mức thoải mái, cho nên độ khó trong luân hồi cũng kém hơn nó gấp mấy lần, may mắn là, hắn vẫn còn sống đi ra. Có tầng kinh nghiệm này làm chăn đệm, hắn đối với chuyện độ thiên kiếp nắm chắc hơn mấy phần, từ góc độ này mà nói, hắn cũng nên cảm ơn Hồ Tâm Nguyệt.
Bỗng nhiên Hứa Tiên nhìn Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Còn muốn tiếp tục không?
Thời điểm này, Minh Ngọc cùng Yên nhi có lẽ đã hồi phủ, mình cũng nên về mới được, nhưng tâm tư này đương nhiên không thể cho Hồ Tâm Nguyệt nhận ra được.
Hồ Tâm Nguyệt cũng khôi phục dáng vẻ vốn có, văn vê lọn tóc, nói:
- Tốt! Dù sao có ngươi đi cùng ta.
Nhưng trong nội tâm của nàng lại run lên, với tính tình của nàng, núi đao biển lửa còn không sợ, nhưng bảo nàng làm nữ tử si tình trong ảo cảnh, âm thanh ỏn ẻn nói ra những lời thoại buồn nôn, một khi rời khỏi nam nhân thì như không thiết sống nữa, làm cho nàng không chịu đựng nổi.
Hứa Tiên cười nói:
- Biết sợ rồi a.
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Ngươi vây ta ở chỗ này, chính ngươi cũng đừng mong rời đi, chúng ta càng ở lâu ngươi càng bất lợi, dù sao ta vô khiên vô quải (*không có gánh nặng trên người).
Hứa Tiên nói:
- Ít nhất thân thể của ta ở chỗ này, thân thể của ngươi đâu? Nếu không người chăm sóc, nói không chừng sẽ bị người ta lấy làm áo khoác lông chồn đấy. Hơn nữa ta ngây ngốc ở đây quá lâu, nương tử của ta nhất định sẽ đi tới tìm kiếm, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào cho phải?
Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt càng lạnh xuống, nhưng không nói lời nào, muốn nàng cúi đầu với một nam nhân, là quyết định không có khả năng.
Hứa Tiên xoay chuyển lời nói. Mỉm cười nói:
- Nhưng mà, tuy đây là ảo cảnh, thời điểm chúng ta ở nơi này, một ngày phu thê trăm ngày ân ái. Nếu như ngươi thề, không tìm ta gây phiền toái, có lẽ ta sẽ buông tha ngươi.
Lưỡng bại câu thương với địch nhân là chuyện không có ý nghĩa, hắn kéo không nổi cũng không muốn kéo, biện pháp tốt nhất chính là giải quyết tai họa ngầm Hồ Tâm Nguyệt này. Thần tiên thề không giống như phàm nhân thề, nhẹ nhõm như ăn cháo trắng, vi phạm lời thề thường phải trả cái giá rất lớn.
Hồ Tâm Nguyệt cười nhạo nói:
- Một ngày phu thê trăm ngày ân ái? Ngươi sẽ không ngu xuẩn tới mức xem ảo cảnh là thật chứ!
Con mắt đen lúng liếng của nàng không ngừng xoay chuyển, lộ ra vẻ lo lắng lời của Hứa Tiên nói.
Hứa Tiên cười mà không đáp, câu này chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Bên trong mộng cảnh, tâm trí không thể tự chủ. Nếu bọn họ đều trầm mê vào bên trong không thể tự thoát ra được, tỉnh lại thật sự biến thành người yêu của nhau cũng không phải không được, nhưng hai người đều tỉnh táo lại, bởi vì mộng cảnh chỉ là mộng cảnh, tiêu tán vô tung.
Qua trong chốc lát, Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Tốt rồi, ta có thể thề, nhưng ngươi phải trả cái đuôi lại cho ta.
Hứa Tiên cự tuyệt nói:
- Không có khả năng, đó là ngươi tới trước khiêu khích trước a, là chiến lợi phẩm của ta.
Những ngày này hắn lai vãng với Bạch Tố Trinh, cáo tri chuyện này. Bạch Tố Trinh cũng nhắc tới trong thư tín. Đuôi của Cửu Vĩ Hồ là thứ khó có được, đeo vào có năng lực khám phá ảo giác, là lợi khí đối phó Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt làm như xem thấu suy nghĩ của Hứa Tiên, nói:
- Là nữ nhân kia nói cho ngươi biết à!
Nói chính là Bạch Tố Trinh, người biết được bí mật này của mình không nhiều lắm.
Hứa Tiên nói:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không.
Hắn cũng không lo lắng Hồ Tâm Nguyệt không đáp ứng, người thông minh sẽ có lựa chọn thông minh.
Hồ Tâm Nguyệt nhắm mắt lại suy tư một hồi, nói:
- Có thể, nhưng không thể thề tùy tiện. Cái gọi là không tìm ngươi gây phiền toái, thời gian dài ngắn, phải nói trước.
Hứa Tiên khẽ mĩm cười nói:
- Không có vấn đề!
...
Trong Phù Dong Viên đã gấp thành một đoàn rồi. Sau kỳ thi hội chính là hội hoa xuân, mà nhân vật chính của hội hoa xuân là Thường Hi lại bất tỉnh nhân sự, thỉnh rất nhiều đại phu đến trị liệu, nhưng đều không có kết quả, sao không làm cho lòng người gấp chứ. Nếu đến lúc đó, Thường Hi không thể lên đài, sẽ kích thích rất nhiều người tức giận. Cho dù là ông chủ của Phù Dong Viên, cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Thường Hi bình yên nằm ở trên giường, đôi mắt khẽ nhắm, tiếng hít thở ngực phập phồng, giống như đang nằm ngủ như bình thường, trước giường bệnh có người đứng, đang dùng các loại biện pháp khiến nàng tỉnh lại, tuy nhiên cũng dùng thất bại mà chấm dứt. Text được lấy tại
Còn Thường Hi chân chính, đang co lại trong góc, nhìn qua người lui tới trước giường bệnh, trong lòng có chút lo lắng, ở chung một thời gian ngắn với Hồ Tâm Nguyệt, chung quy cũng có chút cảm tình. Trọng yếu nhất là, Hồ Tâm Nguyệt không trở về, chẳng phải nàng vĩnh viễn không thể biến trở về sao.
Đại phu chẩn đoán bệnh xong, nhìn nam nhân to béo đang ở trước giường, nói:
- Thân thể Thường Hi cô nương khỏe mạnh, không có bệnh gì.
Nam nhân ục ịch này cau mày nói:
- Không có bệnh thì sao lại như vậy?
Đại phu này chính là thái ý mời ra từ trong hoàng cung, hắn cũng không dám bất kính.
Đại phu nói:
- Quái bệnh trong thiên hạ nhiều vô số kẻ, lão hủ sao có thể biết rõ.
Đại phu cất bước đi, tú bà vội la lên:
- Lưu quản gia, chuyện này làm thế nào mới tốt, ông chủ cho ngươi đến đây, thì nên bàn giao như thế nào?
Nàng trước đó vài ngày đã uống thuốc rượu, trong vòng một đêm tiếp vô số khách, sau đó bệnh nặng một hồi, thời gian gần đây khôi phục lại, sắc mặt còn có chút tái nhợt. Sau đó quên mất chuyện xảy ra đêm đó với Thường Hi, chỉ cho rằng mình uống lầm thuốc.
Lưu quản gia trách cứ nói:
- Phù Dong Viên vẫn là ngươi trông nom, lại làm ra chuyện phiền toái thế này, nhìn ngươi làm sao bàn giao với ông chủ đây.
Tú bà kinh hoàng, giữ chặt tay của Lưu quản sự, nói:
- Chuyện này... Vậy phải làm sao bây giờ ah. Ngài nên cứu, cứu thiếp thân ah!
Lưu quản sự vuốt chòm râu ngoài miệng:
- Đã còn sống, có thể tiếp khách, chỉ cần giảm chút ít tiền, cũng có thể đền bù chút tổn thất.
Thường Hi trong mắt hắn cũng không phải là người, mà là một kiện thương phẩm có giá tốt mà thôi.
Đôi mắt tú bà sáng lên, rồi lại do dự nói:
- Nhưng phải làm sao?
Lưu quản sự nhìn sang Thường Hi đang ngủ say trên giường, dung nhan tinh xảo giống như điêu khắc từ ngọc ra, hắn không khỏi duỗi tay ra muốn sờ một cái, âm hiểm cười nói:
- Thời điểm này, làm cho lão tử phát cáu, không bằng trước cho ta chơi trước đi.
Bình thường không có được cơ hội như vậy.
Tú bà vội vàng ngăn cản, nói:
- Lưu quản sự...
Lưu quản sự nói:
- Vội cái gì, ta động tới thân thể của nàng, ai biết ta động lên người của nàng chứ, ngươi sẽ không đi ra nói lung tung chứ.
Trong mắt lộ có hàn quang bắn ra.
Tú bà vội vàng khoát tay nói:
- Thiếp thân biết điều, thiếp thân biết điều.
Lưu quản sự cũng không để ý tới nàng, thời điểm sắp chạm lên da thịt của Thường Hi, một con mèo trắng đã nhào lên, hung hăng cắn tay của hắn.
Lưu quản sự kêu lên đau đớn. Dốc sức liều mạng phất tay bỏ qua con mèo, thấy trên tay có vết thương, có máu chảy xuống, không khỏi giận dữ, quát:
- Làm thịt con súc sinh này cho ta.
Sau đó đuổi theo con mèo trắng, nhưng dáng người mập mạp của hắn, làm sao có thể đuổi theo con mèo linh hoạt chứ.
Tú bà vội vàng giúp đỡ đuổi bắt, trên mặt lại lại bị cao vài cái, có máu chảy ra, cho nên càng tức giận sôi người.