Hứa Tiên Chí

"Bịch" một tiếng, thùng gỗ rơi vào trong nước, nàng mở to mắt thấy Hứa Tiên đang kéo thùng nước từ trong nước lên.

Hứa Tiên nói:

- Cẩn thận một chút!

Sắc mặt của Chung Lệ đỏ lên, gật đầu nói:

- Cảm ơn!

May mắn tay của hắn đã rời khỏi eo của nàng, trong nháy mắt bị người ta đụng vào vị trí mẫn cảm, nàng được thể nghiệm tư vị khác khó nói nên lơi.

Hứa Tiên nói:

- Đợi ta bắt cá rồi trở về.

Chung Lê nhìn sang hồ nước thanh tịnh, nói:

- Nước quá trong ắt không có cá.

Trong hồ nước này, cũng khó nhìn thấy bóng dáng của cá, lại thấy Hứa Tiên chỉ cầm theo một cái thùng, do dự một chút, nói:

- Hứa công tử, ngươi thật muốn bắt cá sao? Vậy cũng được.

Hơn nữa cho dù trong hồ có cá, không có bất kỳ ngư cụ, thì làm sao bắt được cá đây! Nàng nghĩ tới, Hứa Tiên nay là công tử ca xuất thân bất phàm, chắc chưa bắt cá bao giờ, mới nói thế.

Nhưng Hứa Tiên tự tin nói:

- Đương nhiên!

Chung Lê lập tức khó xử, không biết nên khuyên hắn thế nào để hắn buông tha suy nghĩ này, lại không tổn thương mặt mũi của hắn.

Hứa Tiên cũng cầm thùng trong tay nhảy xuống nước, nghiêm nghị nói:

- Ở quê của ta có cách bắt cá a, gọi là " nguyện người tiến thùng ".

Chung Lê trừng to mắt, nói:

- Tại sao làm vậy

Kỳ thật nàng rất muốn hỏi một chút, quê quán của Hứa Tiên ở đâu.

Hứa Tiên cười rất tươi sáng, lộ ra hàm răng chỉnh tề, nói:

- Ngươi chưa từng nghe qua, tâm thành tắc linh, chỉ cần chúng ta thành tâm cầu nguyện, thì cá sẽ cảm hoài tâm ý của chúng ta, đưa tới cửa để chúng ta làm cơm trưa.

Chung Lê cảm thấy có chút buồn cười, nói:

- Nếu như con cá cảm hoài tâm ý của chúng ta, không phải càng chạy trốn ra thật xa sao?

Lúc này, bộ dáng chán nản của nàng hiện tại đã vui vẻ hơn.

Hứa Tiên nói:

- Nếu như con cá có thể cảm hoài được tâm ý của ngươi bây giờ, nhất định sẽ quên cả sống chết, đưa thân mình cho chúng ta ăn đấy.

Chung Lê khẽ giật mình, bỗng nhiên hiểu được hắn đang trêu chọc cho mình vui, hơi có chút cảm động, muốn nói chút ít lời cảm tạ, lại biến thành than nhẹ, quay đầu sang chỗ khác nói:

- Không có ai có thể hiểu cả.

Cho dù là con cá đang bơi trong nước, hay vị Hứa công tử bên cạnh mình, nàng không tin, có ai thật sự cảm hoài được tâm tình của minh vào lúc này.

Hứa Tiên nói:

- Vậy cũng không nhất định.

Dùng tay chỉ về một hướng.

- Ngươi xem.

Chung Lê không khỏi nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ, kinh ngạc nói không ra lời. Cái ao vốn rỗng tuếch, bỗng nhiên xuất hiện vô số con cá lớn nhỏ, cá chép máu đỏ, cá trích màu bạc, rất nhiều cá đang bơi vào trong oa nước nhỏ, dưới ánh sáng mặt trời, lân quang vạn điểm lóe lên.

Chung Lê văn vê dụi mắt, hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẻ nhếch. Nàng đã sống bên cạnh cái ao nhỏ này nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, càng không cách nào giải thích những chuyện trước mắt. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ con cá thật sự cảm hoài tâm tình của mình sao?

Cho dù nàng có nhanh nhạy như thế nào, chung quy cũng chỉ là thiếu nữ đơn thuần trong núi mà thôi.

Hứa Tiên cười hỏi:

- Muốn ăn cá gì?

Trong nước không phải không có cá, mà đang trốn mà thôi, hắn bằng vào thủy linh chi lực, muốn tìm ra chúng thật sự không khó khăn. Hắn vốn chỉ muốn tiện tay bắt vài con cá trở về, nhưng thấy thiếu nữ bên cạnh ảm đạm, dứt khoát dùng loại phương pháp này khuyên nhủ nàng.

Chung Lê không biết làm sao,

- Ah, cái kia...

Hứa Tiên tiện tay chỉ một hướng, nói:

- Cái kia chính là cái này đầu a!

Một con có hồng nhảy vào trong thùng nước.

Hứa Tiên mang thùng nước lên bờ, nói:

- Tốt, chúng ta trở về đi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Đợi một chút!

- Như thế nào?

Chung Lê nhìn con cá chép du động trong thùng, lúng túng nói:

- Như vậy không phải quá đáng thương sao?

Hứa Tiên không khỏi bật cười, nhưng cũng không nói ra chân tướng a!

- Nó tự giác tự nguyện, ngươi không ăn nó, nó còn mất hứng đấy!

Chung Lê ngẩng đầu, hào quang trong mắt chớp động, cầu xin nhìn qua Hứa Tiên, nói:

- Hứa công tử, có thể không bắt nó hay không, ta sẽ dùng thứ khác chiêu đãi ngươi.

Hứa Tiên khẽ cười khổ, giống như có chút xấu hổ, nói:

- Vậy được rồi!

Con cá chép kia tự động nhảy ngược vào hồ, không có thủy linh chi lực khống chế, cho nên chui vào trong khe đá trốn, chạy vô tung vô ảnh.

Chung Lê lộ ra thần sắc yên tâm, nói:

- Chúng ta trở về đi!

Hứa Tiên cũng múc đầy một thùng nước, mang vào trong tay. Chung Lê tắc vội vàng múc một thùng nước, nhưng thùng nước này hơi đầy, nàng dùng sức cũng không nhấc lên được, ngược lại còn làm váy của nàng ướt một mảng.

Hứa Tiên nói:

- Ta cầm cho.

Nhẹ nhõm nhắc thùng nước lên.

Chung Lê xấu hổ một chút, còn không có cự tuyệt. Chính mình tới đây, dường như không làm được cái gì, ngược lại cản trở hắn bắt cá, cho nên yên lặng đi theo phía sau hắn.

Cũng đi qua con đường nhỏ trầm mặc dưới rừng trúc, nhưng tình cảnh lúc này đã khoan khoái dễ chịu hơn lúc nãy. Thời điểm này Hứa Tiên nhìn về phía nàng, tuy nhiên, nàng không dám nhìn mà quay sang hướng khác, nhưng tâm hồn và thể xác không còn co rút phòng bị như lúc ban đầu nữa.

Trở lại phòng trúc, Vân Yên đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn cùng đồ làm bếp, đang cùng Thường Hi hai người, hoặc là nói một người một con mèo vui vẻ ăn thịt bò.

Hứa Tiên lộ ra biểu tình không nhẫn nại, Vân Yên cười tủm tỉm lấy một miếng thịt bo đưa vào miệng của Hứa Tiên.

Thời điểm Hứa Tiên vén tay áo giơ dao phay lên làm Chung Lệ giật minh, muốn cầm dao trong tay của hắn lại, nhưng phải tránh đụng vào tay của hắn, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta làm cho.

Vân Yên giữ chặt nàng nói:

- Trù nghệ của phu quân rất tốt.

Hứa Tiên cũng nói:

- Không phải ngươi nói muốn dùng thứ gì khác chiêu đãi ta sao? Còn không mau đi chuẩn bị, nơi này có ta làm rồi.

Thời gian này hắn ở trong kinh thành, cho nên tay nghề trù nghệ cũng giảm sút, thiếu nữ bướng bỉnh không có biện pháp lấy dao phay trong tay của hắn được. Hắn vẫn cảm thấy, dùng dao làm đồ ăn, còn vui sướng hơn chuyện cầm kiếm chém giết yêu quái a.

Chung Lê mắt thấy không thể cải biến tâm ý của Hứa Tiên, rốt cục thỏa hiệp, mang giỏ trúc cẩn thận bước đi ra ngoài cửa.

Vân Yên đưa một ngón tay thanh tú chỉ vào lồng ngực của Hứa Tiên, hóp mắt cười nói:

- Ta nói phu quân tại sao không mang cá về, thì ra lưỡi câu đã dính "Cá" rôi, theo ý của ngươi, nhân gia sẽ dùng cái gì chiêu đãi ngươi đây?

Hứa Tiên vuốt ve cái căm của nàng, nói:

- Nàên nhi, ta phát hiện ngươi càng ngày càng háo sắc đấy, ta cùng vị Chung cô nương này chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, cũng không có ý.

Vân Yên đánh giá biểu lộ của Hứa Tiên, giống như muốn phân biệt thật giả trong đó, cuối cùng lộ ra thần sắc kỳ quái, nói:

- Phu quân chẳng lẽ thật sự không động tâm sao? Phải biết rằng, vị Chung Lê muội muội này là vật trong tay của ngươi đấy.

- Vật trong bàn tay?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui