Hứa Tiên Chí

Đường Minh Hiên nhìn bốn phía chung quanh tìm đề mục, bỗng nhiên thấy trong đất có mấy con giun đang bò lên sau mưa, dậm chân một cái, cao giọng nói:

- Vũ Dẫn!

Hướng dưới đài vũ địa một ngón tay,

- Con giun trong mưa! Không cho phép mang chữ "Dẫn"!

Sắc mặt có chút hồng lên, biết rõ đề mục này của mình ra đã mang chủ tâm làm khó, nhưng nghĩ sắp thắng được ván này, cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, con giun cũng có thể làm thơ được sao? Nếu là ngày thường đã sớm có người lên tiếng bác bỏ, nhưng vào lúc này không ai muốn nhìn thấy tài tử Giang Nam được kỳ vọng thua trận cả, bại bởi một nữ nhân, cho nên cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ trước đề mục làm khó Vân Yên, cho dù có thua ván thứ hai, cũng có mượn cơ hội cuối cùng là đề mục của giám khảo phân thắng bại.

Hồ Tâm Nguyệt mắng to Đường Minh Hiên vô sỉ, hắn cũng mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn qua Vân Yên nói:

- Vân cô nương, chớ vượt qua thời gian, đã bốn bước, đợi thêm bước thứ năm...

Lại không tiếc lời mở miệng chế giễu Vân Yên.

- Nê thủy nặc tích vũ trung hành, bất vấn ngâm xướng tự hữu thanh. Đa duyến thánh khí nghiễm chưng nhuận, nhân tri nhuyễn động diệc quan tình.

Vân Yên thuận miệng ngâm xướng cũng chen ngang lời hắn nói, rồi sau đoc học theo bộ dáng nhún vai của Hứa Tiên, nói:

- Đường công tử cảm thấy như thế nào?

Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt trầm trồ khen ngợi vang dội trong không khí hội trường yên lặng.

Sắc mặt Đường Minh Hiên tái nhợt lui ra phía sau một bước.

Vân Yên mỉm cười nói:

- Kế tiếp nên tới ta đưa ra đề mục a.

Đến lúc này, Hứa Tiên cũng thở ra một hơi. Ngửa đầu nhìn qua Vân Yên trên đài cao.

Ánh nắng chói mắt, cầu vồng ngang trời.

Trên dung nhan xinh đẹp của nàng bây giờ còn mang theo thần thái của tự tin, dung quang sáng lạn, so sánh với thần thái kinh ngạc không hiểu của người ở trên khán đài, chẳng khác gì phượng hoàng giương cánh tung tay và mấy con gà đang đi dưới đất. Không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, trên người còn mang theo tư thái thong dong tự tin, xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này, đã cảm thấy trong tích tắc đó đáng giá bằng tất cả.

Phượng gáy kỳ sơn, thiên hạ đều biết.

Vân Yên khoanh tay, dò xét nhìn qua Đường Minh Hiên, mỉm cười nói:

- Đường công tử dám ra những đề như vậy, sợ rằng cũng có tạo nghệ rất cao trong thơ nhanh a, bộ dáng tự tin thong dong lúc nãy đâu rồi?

Thân thể Đường Minh Hiên run lên, khó dấu vẻ kinh ngạc. Danh tiếng tài tử của hắn tuyệt đối không phải là hư danh, nếu như không có thực tài, cũng không được Bạch Lộc Thư Viện chợn làm đầu lĩnh của học sinh, càng không thể xem là ngôi sao văn đàn được ưu ái. Hơn nữa đứng ở chỗ này, theo như lời của Vân Yên nói, thì hắn cũng phải có tài làm thơ nhanh như nàng mới được.

Bằng không thì, hắn ra đề khó xử Vân Yên, cho dù là thắng, kế tiếp cũng bị Vân Yên phản kích. Nếu như tiếp không được, vậy cũng chỉ tính là ngang tay thôi. Điểm ấy tiểu tâm tư bị Vân Yên vạch trần trước mặt mọi người, hắn cũng dứt khoát không nói xạo, bày ra bộ dáng dập nồi dìm thuyền.

- Ta đúng là có tài thơ nhanh, Vân cô nương cứ ra đề mục, ta sẽ tiếp được.

Trong tràng phát ra âm thanh xôn xao, mọi người vốn cho rằng Vân Yên sẽ ra mười đề mục bảo Đường Minh Hiên làm thơ nhanh, hắn phải thua không thể nghi ngờ, cảm thấy đều là xót xa bùi ngùi. Thẳng đến khi cục diện phong hồi lộ chuyển, giờ mới hiểu được, Đường Minh Hiên thậm chí có nắm chắc có thể tiếp được. Cho nên cổ vũ cho hắn.

- Đường công tử tốt lắm!

Nhưng có những người thông minh nói nhỏ:

- Vân cô nương chớ nghe hắn nói xàm, hắn rõ ràng là bày không thành kế, ra thơ giết chết hắn!

Đây là âm thanh ủng hộ Vân Yên khó có được, mấy người bên cạnh tơợn mắt nhìn qua, hắn vội vàng nháy mắt mấy cái, có thể ngồi ở chỗ nầy đều không phải người ngu, cũng theo tiếng nói đánh trống hò reo.

Hứa Tiên cũng có chút nghi hoặc, hỏi Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh.

- Ngươi cảm thấy hắn có nắm chắc chống lại không?

Hồ Tâm Nguyệt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Hứa Tiên.

- Pháp khích tướng đơn giản như thế mà nhìn không ra sao? Ngu ngốc!

Cùng lúc đó, Vân Yên mỉm cười nói:

- Đổi thành khích tướng sao? Nhưng cũng không sao cả, vừa rồi ta cũng đã nói " muốn dùng kỳ nhân chi đạo trị kỳ nhân chi thân ", cho nên đề mục này, ta phải thưởng thức tài thơ nhanh của Đường công tử.

Nhìn chung quanh một phen, nói:

- Ra cái gì thì tốt đây? Hôm nay là ngày mùa hè, cho nên dùng "Hạ" làm đề đi.

Trong nội tâm Đường Minh Hiên thở ra một hơi. Cũng có một tia cảm kích với Vân Yên. Đề mục càng rộng rãi, lại càng đơn giản, so với đều mục mưa của hắn còn dễ dàng hơn.

Hắn đã thấy tài học của Vân Yên, nếu như muốn bắt bẻ hắn, sẽ ra đề cực kỳ gian nan. Muốn hắn trong năm bước đáp lại, cơ hồ là không thể nào làm được. Nếu như biến thành như vậy, nếu đem so với những đề mục làm khó của hắn, bị đối phương tiện tay quét đi, thì mặt mũi của hắn đặt ở đâu.

Tình cảnh này, vốn là tài tử giai nhân, lại biến thành cục diện gấp gáp như lúc này, nhìn qua Vân Yên cách vài bước đang mỉm cười, trong nội tâm cũng sinh ra ý: "Khanh bản giai nhân, không biết làm sao làm tặc", nhưng càng cảm hơn chính là hoa đã có chủ.

Vân Yên mỉm cười, nói:

- Hạ Phong.

Đường Minh Hiên nghe thế, lúc này nhíu mày suy tư, quả nhiên cũng trong thời gian ngắn ngâm:

- Hạ phong đa noãn noãn, thụ mộc hữu phồn âm. Tân duẩn tử trường đoản, tảo anh hồng thiển thâm.

Trong tràng tuôn ra âm thanh hô vang, còn vang dội hơn so với Vân Yên lúc trước nhiều!

- Hạ Sơn.

Đem những đề mục này đối xuống dưới, Đường Minh Hiên cũng làm những bài thơ đối lại, nhưng so với Vân Yên tín khẩu nói ra, thì khó tránh khỏi tốn nhiều thời gian hơn đôi chút.

Nhưng Vân Yên cũng không có làm khó dễ, cũng không nói không cho phép dùng từ các loại, ra đề mục dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, Đường Minh Hiên cũng từ từ trở nên túng quẫn, có khi ngôn rất không thông, Vân Yên cũng nhếch miệng mỉm cười. Có khi rất khó nói có vượt qua năm bước hay không, hắn bước ra bước thứ tư chân, cả buổi không chịu bước tiếp, Vân Yên cũng tùy ý hắn suy nghĩ.

Người trên khán đài cũng không có ngu, có thể nhìn ra môn đạo trong đó, nhưng ai cũng không đi nói toạc ra. Mấy lão tiên sinh trên đài cũng nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Hứa Tiên, xem ra Vân Yên vừa ý tiểu tử kia, cố ý phóng nước. Ngươi nên làm gì đi chứ!

Không đếm xỉa nói ra một câu ác khí.

Con mắt Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào trận, cũng không quay đầu lại, nói:

- Chuyện phiếm, trận thi đấu này không chỉ thắng văn vẻ, còn phải thắng khí phách, dùng thong dong và độ lượng áp tất cả những người khiêu chiến, loại tùy tâm tự nhiên này, giống như tự tin của người lớn trêu chọc hài tử vậy.

Đương nhiên Hồ Tâm Nguyệt cũng hiểu đạo lý kia, nói lời này cũng chỉ là muốn khích Hứa Tiên mà thôi. Nhưng nghe hắn nói như vậy cũng ngạc nhiên.

- Ngươi thật sự cảm thấy nữ tử trong thiên hạ có thể làm được như vậy sao?

Hứa Tiên xoay đầu lại, nói:

- Nữ tử trong thiên hạ thế nào là chuyện của người trong thiên hạ, nàng là thê tử của ta, ta chỉ muốn nàng sống tốt mà thôi. Nguồn tại http://

Thời điểm này, cũng có tiếng hô và gầm lên áp chế tất cả âm thanh. Rốt cuộc Đường Minh Hiên cũng làm hết mươi bài thơ, trên người đã có mồ hôi đầm đìa, thần sắc vô cùng chật vật.

Nhưng tài hoa của hắn, không có người nào hoài nghi. Chỉ có người cho rằng, hắn đúng là kém hơn vị Vân cô nương này một bậc, nhưng đây là chuyện không thể làm gì.

Đường Minh Hiên lắc đầu, kế tiếp chính lã mấy lão đại nho bình phán. Nếu như phân thắng bại, thì không cần đề mục thứ ba.

Chúng mục nhìn qua, mấy vị lão nho châu đầu ghé tai một phen, cuối cùng do Mã viện thủ đứng lên, nói:

- Trải qua phán định của chúng ta, phải.. Thế hoà không phân thắng bại! Chờ chúng ta giao đề mục cho hai vị làm rồi phân thắng bại.

Nói xong cũng vội vàng ngồi xuống tiếp tục uống nước trà.

Có người hoan hô, nhưng lại có người tức cười im lặng, cục diện như vậy nói không thiên vị, ai cũng không tin tưởng. Nếu là cục diện bình thường, sớm có người mắng to bất công, nhưng tình cảnh này, ai cũng không muốn để cho Đường Minh Hiên thua trong tay của một nữ nhân cả.

Đường Minh Hiên lau lau mồ hôi trên trán, không biết nên may mắn hay cảm thấy thất bại. Lại nhìn qua Vân Yên, nàng vẫn mang nụ cười như trước, giống như không có chút cảm thấy ngoài ý muốn hay tức giận vì quyết định như thế này. Trong nội tâm xuất hiện một tia uể oải, trong thoáng chốc cảm giác mình giống như con chim trong lồng, cho dù giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi khống chế của nàng ta. Nhưng cũng còn hy vọng. Bức thiết phải thắng trong lần này.

Sau một lát, Mã viện thủ lại đứng lên, nói:

- Vừa rồi nhị vị làm câu đối và làm thơ, đều là xuất khẩu thành thơ dùng nhanh chế nhanh, ngắn ngủn mấy khắc đã có thơ hay. Mấy lão già khọm chúng ta ứng cảnh, cũng ra một đạo đề mục, thỉnh hai vị chống lại nhau, không hạn chế văn từ đối trận, thanh luật áp vận, chỉ cần số lượng từ giống nhau, hợp quy cách là được! Xem vị nào áp được người kia, sẽ là người thắng.

Mọi người xôn xao, đây là đạo đề mục gì, chỉ cần số lượng từ giông nhau, đây chăng phải là nói: "Một hai ba bốn năm ", bên kia cũng phải đối "Năm sáu bảy tám chín" cho dù chống lại, thì đề mục này, hài đồng năm tuổi cũng chống lại được a.

Nhưng có người cúi đầu trầm tư, sợ rằng tinh túy của đề mục này nằm trên hai chữ "Quy cách".

Người điều khiển chương trình bình phán đề mục này, đồng thời giao cho Đường Minh Hiên cùng Vân Yên hai người, hai người đều nao nao.

Cùng lúc đó, một tấm lụa trắng từ trên cột cờ cao rủ xuống, trên đó viết mấy chữ:

"Ngọc thấu thanh ca tân khuyết

Thải nhất

Liên nhân tại lục dương tân."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là quy cách kỳ lạ, nhưng đề mục này tính toán, vừa phải đối vừa phải pháp.

Nhưng thấy Vân Yên đề bút viết lên giấy, trong nội tâm Đường Minh Hiên khẩn trương, dùng đề mục này mà xem xét, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, cũng viết lên giấy.

Dần dần, trong tràng giống như có người nhìn ra môn đạo, chau mày suy tư, nhìn ra môn đạo không tính là khó khăn, nhưng muốn tại trong thời gian ngắn nghĩ ra bài thơ, thì khó càng thêm khó.

Vân Yên dừng bứt lại, dâng giấy Tuyên Thành lên. Đường Minh Hiên cũng đồng thời dâng giấy của mình lên.

Người điều khiển chương trình xem xét kết quả, Vân Yên ghi không nhanh không chậm, công tinh tế cả, kiểu chữ tú lệ cao ngất, nghiễm nhiên là phong cách quý phái, chữ rất tốt.

Nhưng Đường Minh Hiên lại bảy uốn éo tám lệch ra, nét mực đầm đìa. Lộ ra vẻ truy đuổi thời gian gấp gáp, vội vàng ghi lại, sáng tác như thế, khó tránh khỏi viết xấu, nhìn không ra pháp luật gì. Nhưng đấu là thơ, không có quan hệ tới kiểu chữ, thoạt nhìn cũng là ngang tay.

Đám người nghị luận với nhau, nhao nhao suy đoán thắng bại như thế nào.

Sắc mặt Đường Minh Hiên tái nhợt. Trên người có mồ hôi lạnh đầm đìa, chỉ ngóng xem Vân Yên có sai lầm gì không, làm cho mình tìm được cơ hội đắc thắng.

Qua trong chốc lát, lại có hai tấm vải rơi xuống, phân biệt viết câu đối câu của Vân Yên cùng Đường Minh Hiên.

"Mộ dĩ thì tỉnh vi lực

Thưởng tửu

Hoa quy khứ mã như phi

-- Vân Yên"

"Biệt ly thì văn lậu chuyển

Ức tĩnh

Kỳ quy trở cửu y tư

-- Đường Minh Hiên"

Mà người có thi từ không sâu, người khó hiểu ý nghĩa, cao giọng chất vấn.

- Đây tính toán là thơ gì?

- Đúng vậy a, đúng vậy a, đây là ý gì?

Người điều khiển chương trình lớn tiếng nói:

- Có lẽ chư vị có chỗ không hiểu, nghe ta nói là biết!

Đưa tay chỉ đề mục cho đám đông, cao giọng ngâm:

- Thải liên nhân tại lục dương tân, tại lục dương tân nhất khuyết tân. Nhất khuyết tân ca thanh thấu ngọc, ca thanh thấu ngọc thải liên nhân.

- Lại nhìn hai vị này dễ dàng đối thơ!

- Vân Yêu cô nương chính là: thưởng hoa quy khứ mã như phi, khứ mã như phi tửu lực vi. Tửu lực vi tỉnh thì dĩ mộ, tỉnh thì dĩ mộ thưởng hoa quy.

- Mà Đường công tử thì là: tĩnh tư y cửu trở quy kỳ, cửu trở quy kỳ ức biệt ly. Ức biệt ly thì văn lậu chuyển, thì văn lậu chuyển tĩnh tư y.

Mọi người lúc này mới hiểu, thơ này đầu đuôi tương giao, hoàn hoàn đan xen, giống như ráp vần, mỗi điệu phải hợp vận luật, ý cảnh cũng lịch sử tao nhã, tuyệt đối không phải cứng nhắc tạo ra. Mà hai người này trong nháy mắt nhìn ra môn đạo, sao đó cùng viết ra, phần tài sáng tạo và nhanh nhạy này người khác phải sợ hãi thán phục không thôi.

Nhưng đã như vậy, chẳng lẽ cục diện lại là thế hòa, bất phân thắng bại, chẳng lẽ còn phải đổi đề mục khác hay sao?

Đám lão nho bình phán châu đầu ghé tai với nhau, Mã viện thủ đứng dậy tuyên bố kết quả, sau đó liếc nhìn Vân Yên thật sâu, nhìn Đường Minh Hiên nói:

- Đường công tử, ngươi thua.

Trong khiêu chiến, những sĩ tử cùng Đường Minh Hiên tới từ Bạch Lộc Thư Viện không phục nói:

- Mã viện thủ. Rõ ràng là cùng hoàn thành, tại sao nói Đường công tử thua, nói như thế nào cũng nên là thế hoà không phân thắng bại. Chẳng lẽ bởi vì Hứa Tiên xuất thân từ Cận Thiên Thư Viện của ngươi, ngươi muốn thiên vị hắn sao?

Lập tức có rất nhiều tiếng vọng vang lên.

Đường Minh Hiên lộ ra nụ cười sầu thảm, hai vai buông xuống, vẻ hăng hái tự tin khi mới lên đài đã biến mất không còn lại gì, đối với tức giận của những người cùng trường với mình, khoát khoát tay, nói:

- Đúng vậy, là ta thua, thua tâm phục khẩu phục!

- Minh hiên, ngươi...

Mã viện thủ chỉ một ngón tay vào ba câu thơ.

- Các ngươi nhìn xem cả hai chúng nó có cái gì khác nhau? Chúng ta trước đó yêu cầu, phải quy cách giống nhau. Vân cô nương trước thơ là chữ "Thưởng" mở đầu, mà thơ của Đường giải nguyên lại là chữ "Tĩnh"! Giống nhau là hoàn, nhưng phương hướng lại sai.

Hứa Tiên nhớ rõ, người thời đại này có thói quen dùng hoành viết câu, viết từ bên phải, từ trên xuống, Đường Minh Hiên nhất thời nóng vội, dựa theo thói quen viết từ bên phải qua trái. Thi văn phương hướng chính là thuận kim đồng hồ, mà không phải yêu cầu nghịch kim đồng hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui