- Hỗn đản này!
Nhìn thị nữ, nói:
- Các ngươi không cần phải gấp, ta biết rõ các nàng ở nơi nào, ta sẽ đi tìm các nàng bây giờ đây!
Sau đó nhanh chóng dùng tâm tâm tương ánh liên hệ với Bạch Tố Trinh.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh đi tới Tây Hồ, chỉ thấy trên mặt hồ có một tầng mây mờ mịt, giống như ảo ảnh, dù thuyền của phàm nhân cũng tránh mặt hồ này Hứa Tiên chỉ có dùng linh mục mới có thể nhìn ra vài phần môn đạo, hiển nhiên là có bố trí trận pháp!
Ba người cũng không để ý cố kị, tiến nhập vào trong huyễn trận này, liền nhìn thấy thuyền lớn của Hồ Tâm Nguyệt. Lúc này nhìn thấy Hồ Tâm Nguyệt ngồi trên thuyền, Vân Yên, Doãn Hồng Tụ, Ngao Ly nhảy lên bong thuyền, Thường Hi lại ở nơi đây, nhưng thần sắc của các nàng hoàn toàn không giống như bị bắt cóc.
Hứa Tiên thầm nghĩ, chẳng lẽ bị đầu độc? Nhưng nhìn thấy thần sắc của các nàng tự nhiên không có gì.
Ba người hạ xuống thuyền, Tiểu Thanh muốn tiến lên tìm Hồ Tâm Nguyệt tính sổ, bị Bạch Tố Trinh, hỏi:
- Tiểu Nguyệt, ngươi?
Ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt lướt qua Bạch Tố Trinh, rơi vào trên người của Hứa Tiên, thản nhiên nói:
- Hứa Tiên, nếu như chuẩn bị tốt, thì bắt đầu độ kiếp đi. Text được lấy tại
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt.
Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Hồ Tâm Nguyệt ngửa đầu nhìn qua sương mù,che chắn bầu trời, nói:
- Trận pháp này tên là Hải Thị, có thể né qua linh mục nhìn xem. Mà bản thân không có năng lực phòng ngự gì cả, sẽ không dẫn thiên kiếp lớn hơn, nhưng mà...
Đột nhiên Hồ Tâm Nguyệt quay đầu nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Lại có thể chống cự một loại phương diện khác.
- Là cái gì?
- Ngoại ma!
Hồ Tâm Nguyệt vươn tay, nói:
- Đuôi hồ, cho ta!
Hứa Tiên ném hai cái đuôi hồ cho Hồ Tâm Nguyệt.
- Nghe đồn ngoại ma vô hình vô ảnh, vô khổng bất nhập, bất luận pháp khí gì cũng không chống cự được!
Một khi có người tu hành độ kiếp, trừ chịu khảo nghiệm của thiên địa đại kiếp ra, trong tâm tính của người đó còn phải chống cự ngoại ma, ma đầu sẽ thiết hạ đủ loại bẫy rập, làm cho tham, sân, si, vọng, oán... Của con người, nếu một khi không chống cự được, từ trong ra ngoài, dẫn phát Tâm Ma, vậy chỉ có một đường thân tử đạo tiêu!
Tâm ma đối với người tu hành là thứ nguy hại hơn cả yêu quái, trải qua thời gian dài, người tu hành vào thời điểm độ kiếp đều bị Tâm Ma xâm nhập.
Có người nói là ma vì tâm sinh, phàm nhân bất diệt, ma cũng bất diệt, căn bản không cách nào khu trừ.
Có người nói là vì Ma Chủ Ba Tuần pháp lực có thể so với phật tổ đạo tổ, mà tứ phương Thiên Ma cũng phi phàm, trừ phi phật đạo hai tổ ra tay, tầm thường người tu hành căn bản không làm gì được hai người này.
Cũng có người nói, đây là đề phòng những người tu hành thành tựu tiên vị mà không có tâm tính, nhiễu loạn nhân gian, mới thiết hạ một tầng bình chướng như vậy. Dù sao nếu để cho một tên côn đồ có được đại năng di sơn đảo hải, hậu quả tất nhiên là tai nạn.
Những nguyên nhân này có lẽ cũng không phải, hoặc đều phải. Nhưng kết quả của mỗi lần thiên kiếp, sẽ có Thiên Ma đánh ma đầu xuống, khảo nghiệm người tu hành, hơn nữa thành tựu Địa Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên ba cấp độ này, những cường độ khảo nghiệm của chúng không giống nhau.
Nhưng còn chư từng nghe qua là, có pháp bảo đạo thuận gì có thể chống lại được sự xâm nhập của ngoại ma.
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Người bên ngoài không thể, không có nghĩa là ta cũng không thể!
Đạo pháp của nàng thuộc về Thiên Ma nhất mạch, cho nên mới được gọi là Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ.
Hứa Tiên có chút kinh ngạc, nói:
- Vậy thì phải cảm ơn ngươi rồi, nhưng vì sao không nói rõ ràng trước, lại dùng biện pháp này!
- Ma Chủ tai mắt không chỗ nào không có, ta phải giả bộ như muốn gia hại ngươi, mới có thể làm cho hắn phớt lờ. Nếu như ta không làm thế, sẽ có người khác tới!
Hồ Tâm Nguyệt vừa nói, vừa cầm lấy hai cái đuôi hồ ly trắng muốt, đuôi hồ ly trong tay nàng tỏa hào quang bốn phía, còn có một hồi hương lộ ra.
- Ma Chủ, chuyện này có liên quan gì tới Ma Chủ?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta không biết, ta chỉ biết ngươi bị hắn nhìn chằm chằm vào, hơn nữa còn xem ngươi là người tu hành đáng sợ nhất! Lúc thiên kiếp của ngươi tới, tuyệt đối không phải là ma đầu bình thường, mà có thể là tứ phương Thiên Ma, thậm chí là bản tôn Ma Chủ. Ngươi cho rằng tâm tính của ngươi có thể chống cự sao? Trước mặt những nhân vật này, những phần thắng trong mắt của các ngươi là chê cười!
Cùng lúc đó, đuôi hồ ly trong tay của nàng hòa tan ra, biến thành khói trắng đặc, hương khí càng tràn ngập.
- Đừng ngăn cản!
Khói trắng lượn lờ, hóa thành hai đạo khói trắng chui vào trong lỗ mũi của mọi người, Hứa Tiên liếc nhìn Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh gật gật đầu, Hứa Tiên cũng không ngăn cản, hít những khói trắng này vào trong mũi, hương khí thanh nhã đậm đặc truyền vào trong mũi, quanh quẩn tại chóp mũi, trong ngũ tạng lục phủ, cũng tràn ngập thần hồn của hắn, toàn thân của Hứa Tiên có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng!
Cho dù là nàng muốn đám người chống cự ngoại ma, không giao ra một cái giá lớn là không thể nào, mà cái giá của hai cái đuôi hồ ly này chính là vài chục năm công lực.
Hứa Tiên nghi vấn nói:
- Vì cái gì lại giúp ta?
Với lập trường của nàng mà nói, nên ước gì chính mình bị sét đánh chết mới đúng a!
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Giúp ngươi? Đừng tự tác đa tình!
Nghiêng mắt nhìn Bạch Tố Trinh, thấy Bạch Tố Trinh dùng vẻ mặt cảm kích nhìn mình, "Hừ" một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Người trong thiên hạ chết nàng cũng không quan tâm, huống chi một Hứa Tiên đáng giận, nhưng chỉ có Bạch Tố Trinh là đặc biệt, bởi vì đó là muội muội của nàng.
Ma Chủ không rõ, nhưng chỉ có Bạch Tố Trinh sớm chiều ở chung ngàn năm với nàng biết rõ, con rắn này rốt cuộc sẽ biến thành cái dạng gì, một khi quyết định chuyện gì, tuyệt đối không thể nào cải biến được. Tuy thiên thiên tâm kết huyền ảo, nhưng tam giới to lớn, nhất định sẽ tìm được phương pháp phá giải. Nhưng pháp thuật có thể cởi bỏ, tâm lại khó giải. Cho dù là ai muốn đối phó Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh nhất định sẽ ngăn ở trước mặt của hắn! Nếu như Hứa Tiên bị giết, Bạch Tố Trinh nhất định sẽ không tiếc tất cả, báo thù cho hắn, cho dù cởi bỏ khúc mắc còn có ý nghĩa gì chứ?
Ma Chủ cho rằng nàng sẽ vì ghen ghét mà gia hại Hứa Tiên, muốn đem Bạch Tố Trinh một lần nữa đoạt vào trong tay của mình. Chuyện này cũng đúng vậy, nàng thật sự hận không thể cho Hứa Tiên chết mất, làm cho Bạch Tố Trinh cam tâm tình nguyện cùng mình đi tới Dao Trì. Cũng vì chuyện này, mới có thể khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Hứa Tiên cười lắc đầu, nói:
- Cho dù như thế nào, vẫn cảm ơn ngươi!
Tuy trong đó ngửi được hương vị của âm mưu, nhưng phải năng cao thực lực của mình trong chốc lát, vượt qua thiên kiếp, đó mới là chuyện cần làm!
- Đừng nói nhảm, nếu như chuẩn bị cho tốt thì bắt đầu đi.
Hồ Tâm Nguyệt nói xong liền hóa thành bạch quang bay vút đi.