Hứa Tiên Chí

Đột nhiên trên người hắn bộc phát khí thế vô cùng kinh người, áp đảo những yêu thú vô cùng to lớn trong đại điện, mũi tên nhọn khí thế bức người bắn vào Đông Hoàng Thái Nhất. Thân thể của hắn giống như nham thạch đúc thành, cũng hiện ra quyết ý của nham thạch.

Hứa Tiên cơ hồ không cách nào hiểu rõ cảm giác của mình vào lúc này, rốt cục hắn cũng hiểu rõ vì sao mình có cảm giác quen thuộc khi đi vào nơi đây, vì sao lại có thể đánh chết những yêu thú to lớn kia. Ánh mắt nhìn vào vương tọa trống không, chỗ đó đại khái là vị trí của hắn. Nhưng mà lúc này, hắn tồn tại vì nhân loại, buông tha cho thân phận thiên thần. Hướng kẻ thống trị tối cao của tam giới, phát lời khiêu chiến. Hứa Tiên cũng quên đi mục đích tới đây, nhìn qua hình chiếu vài ngàn năm trước đã lưu lại, nín hơi tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn qua một màn này.

Trong đại điện lặng im một lát, ngay sau đó bộc phát âm thanh cười to như sâm sét, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian này.

Ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất luôn bình tĩnh, trên gương mặt cũng mỉm cười, nhúc nhích lông mày màu vàng, thản nhiên nói:

- Giết ta? Long dạy ngươi làm như vậy sao? Ngươi muốn làm Khoa Phụ thứ hai?

Trên mặt của Cường Lương tức giận như bệnh tâm thần.

- Ngươi, vì sao ngươi phản bội chúng ta, đầu nhập vào Long?

Khóe miệng Hậu Nghệ xuất hiện nụ cười mà không ai hiểu.

- Phản bội sao? Đầu nhập vào sao?

Bỗng dưng thu liễm dáng tươi cười, cao giọng nói:

- Ta là người, vì người mà chiến!

Cường Lương giận dữ, nắm đấm như ngọn núi nhỏ đầm xuống.

Hậu Nghệ không tránh không né, lại nói:

- Đây là cuộc chiến của ta với Thái Nhất.

Quyền to lớn của Cường Lương đột nhiên cứng đờ, chậm rãi thu hồi lại, từng bước một lui ra phía sau, đứng ở vị trí cũ. Những yêu thú khác cũng ngừng cười lại, ngóng nhìn một màn này.

Hậu Nghệ tháo cung, lui bước, cầm mũi tên, động tác liên tục. Đặt mũi tên lông vũ màu trắng đặt lên dây chung, hít sâu một hơi, giương cung như vòng tròn, mũi tên trực chỉ mi tâm của Đông Hoàng Thái Nhất.

- Đến đây đi!

Một khắc này hào quang như mặt trời của hắn, vĩnh viễn đông cứng lại trong truyền thuyết.

Hứa Tiên thì thào lẩm bẩm:

- Đúng thế, đây là, đã từng là ta sao?

Tiết Bích thấy Hứa Tiên nhìn lên giữa không trung. Làm ra bộ dáng của Đông Hoàng Thái Nhất để lừa chúng yêu quái, trong nội tâm buồn cười, cũng xuất hiện một tia cảm động. Bằng lực lượng của hắn chạy ra khỏi đại điện cũng không phải việc khó, sở dĩ không chạy trốn mà mạo hiểm lưu lại dây, chỉ vì bảo vệ các nàng.

Trong đám yêu quái, động thân mà ra, thân ảnh kia trong lòng của nàng từ từ cao lớn hơn, không khỏi thở dài một hơi, hôm nay ân oán dây dưa, muốn báo đáp càng thêm khó xử, cũng không muốn vì những chuyện này mà phiền não, giờ phút này trong nội tâm chỉ ngóng trông hắn thành công.

Nhưng dị biến những ý thức yêu quái chưa rõ chân tướng xông tới, điên cuồng công kích Hứa Tiên.

Tiết Bích kinh hô một tiếng, muốn tiến lên, cũng đã không kịp. Chỉ thấy hỏa diễm trên người của Hứa Tiên dập tắt, thân thể đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn bị những hư ảnh hắc ám vây quanh, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.

Ngư Nhi vốn đang dùng ánh mắt ngóng trông, thấy tình cảnh này, đột nhiên đứng lên. Mở to hai mắt, lẩm bẩm nói:

- Hứa... Tiên!

Bỗng nhiên trong nội tâm đau xót, đạp lên mặt đất, cao cao bay lên, đánh vào đoàn hắc ám đó.

Tiết Bích vội vàng ôm nàng lại, nói:

- Ngư Nhi, đợi thêm một tý, như vậy vô dụng!

Mặc dù cho Ngư Nhi xông lên, cũng chỉ bồi thêm mạng mà thôi.

Ngư Nhi giãy dụa nói:

- A Bích, thả ta ra, ta sẽ cứu ngươi, ta cứu ngươi!

Tiết Bích nói:

- Tin tưởng hắn, tin tưởng hắn, hắn không có việc gì.

Con mắt lo lắng nhìn về phía đoàn bóng tối hắc ám, ngươi cứ như vậy mà nhìn sao? Nàng cầu mong có kỳ tích xảy ra.

Đúng vào lúc này, chỉ thấy bóng đen kia tản ra, bỗng nhiên những yêu thú dữ tợn kia hét lớn.

- Nghệ!

Sau đó đám yêu quái hoảng sợ tán ra chung quanh, phần đông yêu thú hốt hoảng lui ra phía sau, chỉ hét lên một chữ:

- Nghệ!

Thân hình của Hứa Tiên lại hiện ra, cúi thấp đầu xuống, trên người không ánh sáng cũng không có hỏa diễm, thậm chí không có một chút khí tức kỳ dị nào. Chỉ chậm rãi cúi đầu, đột nhiên mở to mắt, con mắt sắc bén như ánh đao.

Yêu thú càng hoảng hốt lui ra phía sau, giống như chuột gặp mèo vậy, khí tức hung mãnh cuồng bạo trên thân chúng tán loạn.

Đột nhiên Hứa Tiên lui ra phía sau. Hai tay mở ra như ôm trăng rằm, làm ra xu thế khai cung, nhìn những hư ảnh yêu thú cực lớn trước mặt, ngang nhiên nói:

- Đến đây đi!

Âm thanh này không to lớn, cũng không có lôi âm, chỉ là âm thanh bình tĩnh, nhưng lại run lên như dây cung.

Lũ yêu thần lúc này kinh hô thành tiếng, không ngừng chen chúc bỏ chạy ra khỏi điện, trong nháy mắt đại điện đã không còn một móng.

Tiết Bích kinh ngạc không hiểu nhìn qua một màn này, nhìn thân ảnh cao lớn của Hứa Tiên đang đứng trên vương tọa, một thân ảnh quen thuộc và lạ lẫm.

- Ngươi... Ngươi phải..

...

Trên biển lớn, Long Vương cùng Hứa Tiên xông vào biển sâu, chúng tán tiên đưa mắt nhìn nhau.

Tiểu Thanh muốn đi theo xuống dưới, lại cảm thấy thân thể quá suy yếu, cho dù có xuống dưới cũng không giúp được hắn, ngược lại còn biến thành liên lụy. Nhìn qua Hàn Mai tiên tử bên cạnh, mặc dù lúc nữ tử này xuất hiện, nàng cũng có nghi kỵ và đề phòng nhưng loại thời điểm này, dường như chỉ có thể nhờ vào nàng mà thôi.

Nhưng Hàn Mai tiên tử lại ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt điều tức. Nàng bằng sức mình đóng băng mấy vạn yêu quái, lại tranh đấu với Đông Hải Long Vương một phen. Tuy thoạt nhìn chỉ diễn ra trong mấy cái chớp mắt, nhưng đã tiêu hao hết linh lực của nàng.

Khí tức trong biển sâu tràn ra ngoài càng lúc càng lớn, càng ngày càng khủng bố, trong nội tâm của chúng tiên sinh ra cảm giác sợ hãi, thầm nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra.

Tiếng nước chảy ầm ầm truyền ra ngoài, Đông Hải Long Vương từ trong biển bay ra, thần sắc kinh hoàng sợ hãi còn mang theo một chút mê mang, mặc kệ đám nhi tử và thủ hạ, bay về hướng Thủy Tinh Cung, mấy tên thái tử kêu la chạy theo hắn.

Trong nội tâm của chúng tiên vô cùng sợ hãi, có thể làm cho Đông Hải Long Vương là nhân vật trâu bò này hoảng sợ bỏ chạy, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, chúng tán tiên bo bo giữ mình, không đáng vì xem náo nhiệt mà góp mạng vào trong, cho nên bay ra xa xa.

Cô Tùng đạo nhân cùng Khổ Trúc thiền sư nhìn Hàn Mai tiên tử nói:

- Không biết phía dưới có cái gì, chúng ta cũng nên tránh đi thôi.

Hàn Mai tiên tử gật gật đầu, gọi động phủ băng sơn ra.

Trong nội tâm Tiểu Thanh khẩn trương, không quan tâm gì nữa, muốn đi xuống dưới xem, đột nhiên cảm giác cổ tay lạnh lẽo, bị người ta cầm chặt, quay đầu thấy Hàn Mai tiên tử dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, cổ hàn ý này rót thẳng vào đáy lòng của nàng, nàng cũng tỉnh táo lại, khẽ cắn môi, đi theo Hàn Mai tiên tử bay vào trong động phủ.

Sau đó băng sơn bay lên bầu trời cao, cũng không có rời khỏi hải vực này, mấy người đang ở trên không trung xa xa nhìn xuống.

Qua không đến một lát, chỉ thấy đáy biển chấn động, nước biển cuồn cuộn.

Vô số hư ảnh yêu thú khổng lồ bay lên bầu trời. Hướng về bốn phương tám hướng bay ra, trong nháy mắt đã tiêu tán trong không trung.

Sầu khổ trên mặt Khổ Trúc thiền sư quá nặng.

- Cô Tùng, tiên phủ này là ngươi phát hiện đầu tiên, rốt cuộc là tiên phủ gì? Những bóng dáng kia, hình dáng chính là thượng cổ yêu thần a.

Cô Tùng đạo nhân nuốt nước bọt.

- Ta cũng chỉ phát hiện chút dấu vết, không nghĩ tới, không nghĩ tới lại có biến hóa như vậy.

Tiểu Thanh giật mình nói:

- Thượng cổ yêu thần, chẳng lẽ bọn người Hứa Tiên...

Đúng lúc này, mặt biển xuất hiện biến dị, nhưng băng trôi trên biển tan ra, những yêu thú bị băng phong bên trong, gào thét phá băng mà ra, nhưng ánh mắt lại đỏ hồng lên.

Thân thể một con tướng cua còng xuống, trừng to mắt đột nhiên đánh vào một con Hải Dạ Xoa ở bên cạnh, xuyên thép mạnh mẽ đâm qua, cũng không còn dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi thường ngày. Đánh con Hải Dạ Xoa nát bấy.

Những yêu quái kia điên cuồng phá băng mà ra, đều mê muội điên cuồng công kích những con yêu quái bên cạnh, gào rú cùng gào thét vang lên, đột nhiên mặt biển yên tĩnh biến thành chiến trường giết chóc. Trong nháy mắt, mặt biển đỏ hồng lên.

Thời điểm chúng bị băng phong, ngăn cản đường đi của những hư ảnh, bị hư ảnh xuyên qua, ý niệm của thượng cổ yêu thần xâm nhập. Ngay cả Ngao Nghiễm cũng khó khăn lắm mới chống cự được, huống chi những yêu vật bình thường. Trong đó bao hàm ý niệm và điên cuồng khiến cho sinh linh nổi điên.

Mấy người bọn họ trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Thanh hít sâu một hơi, nói:

- Ta muốn xuống dưới!

Trong mắt tràn đầy kiên quyết, thực sự không phải là quyết định xúc động nhất thời.

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, băng sơn đã hạ xuống biển cả ròi.

Tiểu Thanh quay đầu lại, thấy trên mặt của Hàn Mai tiên tử trên mặt, vẫn còn lạnh lùng như băng, không có chút biểu lộ nào.

...

Trong đại điện trống rỗng, Hứa Tiên vẫn còn duy trì tư thế khai cung, giống như pho tượng.

Mà trong lòng hắn. Hai con mắt hữu thần, nhưng miệng của Hứa Tiên lộ ra nụ cười khổ, giống như có thêm rắc rối.

Trải qua đoạn kinh nghiệm lần trước, ngược lại cũng không trở thành khôi lỗi mất đi điều khiển, không có dùng công đức áp chế trí nhớ. Mấy ngày nay tới bây giờ, hắn dựa vào sách thuốc, tích góp từng chút công đức lại, tất cả đều dùng cải tạo nhân cách phụ, làm quen từng chút. Truyện được tại

Hồi lâu sau, Hứa Tiên mới chậm rãi thu hồi tư thái bắn cung, từ trên thần tọa cao lớn nhảy xuống, rơi xuống bên cạnh đám người Tiết Bích, còn chưa kịp nói chuyện, một thân ảnh mềm mại thon dài đã nhào vào trong ngực của hắn, mang theo khí tức của mặt trời và biển cả.

Ngư Nhi mặt mũi tràn đầy vui mừng, nói một tiếng:

- Hứa Tiên!

Khóe mắt có nước mắt chớp động, vừa rồi nàng rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện, hiện giờ thấy Hứa Tiên bình an vô sự, cũng thở ra một hơi, cảm thấy chưa bao giờ vui sướng như lúc này.

Hứa Tiên vỗ vỗ lưng của nàng, ôn nhu nói:

- Yên tâm đi, ta không sao!

Sau đó vịn vai của nàng, dùng tay lau nước mắt trên mặt của nàng.

Ngư Nhi đẩy hắn ra, trên da thịt như mật xuất hiện nét đỏ ửng, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, hiện ra thái độ xấu hổ. Cảm thụ lạ lẫm vưa rồi, vẫn còn lưu dưới đáy lòng, cũng đánh tan mấy phần ngây thơ.

Tiết Bích kinh ngạc nói:

- Ngươi, ngươi là Hậu Nghệ chuyển thế?

- Xem như thế đi!

Hứa Tiên không thèm quan tâm, liền hỏi:

- A Tử nàng như thế nào rồi?

Tiết Bích lập tức quên cái gì Hậu Nghệ, đem ánh mắt lo lắng nhìn vào Yến Tử trong ngực, khí tức càng ngày càng yếu.

- A Tử nàng bị Thiên Hỏa Thần Mang tổn thương, Thiên Hỏa Thần Mang thiêu đốt thân thể và thần hồn của nàng, lại còn hủy hoại thân thể cùng thần hồn, cần phải nhanh chóng bức ra ngoài mới được.

Hứa Tiên nói:

- Thiên Hỏa Thần Mang! Chẳng phải hỏa diễm như mặt trời sao? Làm sao bức ra được?

Hắn có thể nhận thức cảm giác của Yến Tử, những Thiên Hỏa Thần Mang này cũng đâm vào thân thể của hắn. Nhưng dựa vào lực lượng thái dương chủ tinh, cũng nhanh chóng hoa tan chúng.

Nhưng Yến Tử bị thương nghiêm trọng hơn nhiều lắm, nàng thường ngày lấy tốc độ làm tự hào, nhưng thời điểm đối mặt với Kim Ô chi nhãn, tốc độ quá nhanh. Cho nên Thiên Hỏa Thần Mang bạo phát ra cũng vượt qua cực hạn thừa nhận của nàng.

Tiết Bích nhíu mày lắc đầu,

- Ta cũng không biết, đây là pháp thuật của Đông Hoàng Thái Nhất, thất truyền ngàn năm, toàn bộ đều tại ta, nếu không phải ta quá đại ý...

Nói xong liền rơi lệ, cưỡng ép ngăn lại, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua Hứa Tiên, nói:

- Ngươi không phải có Thái Dương Chân Hỏa sao? Nhanh cứu nàng đi, nếu như không được, ta sẽ mang về Côn Lôn Sơn, thỉnh nương nương cứu nàng.

Hứa Tiên gật đầu, đem tay đặt lên lưng của Yến Tử, nương tựa vào thái dương chủ tinh, hắn lập tức cảm giác được trong thân hình nhỏ nhắn của nàng, có mấy chục vạn đạo thần mang nhỏ như lông trâu. Thiên Hỏa Thần Mang ẩn chứa lực lượng vượt qua hỏa diễm như Thái Dương Chân Hỏa mà hắn sử dụng gấp nhiều lần, không ngừng tản ra trong thân thể nàng.

Khá tốt những Thiên Hỏa Thần Mang này đều ở trạng thái vô chủ, nếu không chỉ cần có một ý niệm của Đông Hoàng Thái Nhất, tất cả Thiên Hỏa Thần Mang đồng thời bộc phát, làm nàng hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

Nhưng cũng vì thế, nàng cũng chèo chống không quá lâu, một ít Thiên Hỏa Thần Mang bắt đầu hòa tan rồi, mỗi cái nghiền nát đều làm thân thể của nàng run lên, trên dung mạo xinh đẹp xuất hiện đau đớn.

Đợi thời điểm Thiên Hỏa Thần Mang đạt tới cực hạn, chính là lúc nàng phải chết, chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Tiết Bích rất nhiều, căn bản không có thời gian mang nàng trở lại Côn Lôn Sơn. Chỉ có thể ở tại đây, do chính mình nghĩ biện pháp.

Hứa Tiên nhìn Tiết Bích nói chuyện này, Tiết Bích quá sợ hãi, nàng còn tưởng rằng chỉ là một ít nội thương, thật sự không được còn có thể đến Dao Trì cầu viện, nhất định sẽ không có chuyện gì, hôm nay mới biết Yến Tử đã lâm nguy trong sớm tối.

Sắc mặt của nàng biến thành trắng bệch, cũng không còn trấn định nữa.

- Van cầu ngươi, Hứa Tiên, nhất định phải cứu cứu nàng!

Hứa Tiên nói:

- Ta đến thử xem a!

Đưa tay đặt lên lưng của Yến Tử.

Hắn không dám đem Thiên Hỏa Thần Mang hòa tan. Chỉ có thử, dùng lực lượng của thái dương tinh, đem nhữngThiên Hỏa Thần Mang này hút vào trong thân thể của mình, giống như dùng nam châm hút lấy kim châm vậy.

Đem Thái Dương tinh trong thần hồn thiêu đốt tới mức tận cùng, thủ đem những Thiên Hỏa Thần Mang này hút vào trong thần thể của mình, quả nhiên, tuy động tác của hắn làm được, một cây Thiên Hỏa Thần Mang trong thân thể Yến Tử bắt đầu dao động, bỗng nhiên mút vào một căn Thiên Hỏa Thần Mang, đâm vào trong lòng bàn tay của Hứa Tiên, qua trong giây lát đã hòa vào cơ thể của hắn

Thời điểm này, đám người Tiểu Thanh cũng đi vào trong điện phủ này, khó dấu nổi kinh ngạc của mình, thần điện này quá mức rộng lớn, vượt qua tưởng tượng của mọi người. Những đồng nhân kia đương nhiên không ngăn cản bọn họ được rồi, mặc cho bọn họ đi thẳng vào nơi trọng yếu nhất trong thần điện, trước thần tọa, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng cả kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui