Hứa Tiên Chí

Lời tới tận đây, hai người bọn họ đều biết bằng vào tu vi tâm tính của đối phương, căn bản không tồn tại khả năng bị ngôn ngữ thuyết phục.

Hoàng hậu nương nương nói:

- Bệ hạ, nói miệng không bằng chứng, sao không để cho bọn họ hai vị tỷ thí một phen, để trợ nhã hứng.

Gia Ngự hoàng đế vuốt râu gật đầu, trong lòng cũng có vài phần hiếu kỳ, không biết Pháp Hải và Thái Âm chân nhân này so sánh, rốt cục là ai mạnh ai yếu.

Bao gồm cả chúng thần ở bên trong, đều nổi lên tâm tư vây xem. Chỉ là bọn hắn căn bản không tưởng tượng được, hai người này đánh nhau là chuyện gì xảy ra. Chí ít Hoàng thành này là tuyệt đối không giữ được, chỉ cần một dư ba chấn động, bọn họ những món gia vị này có thể phải đổi hộp cơm để ăn. Chỉ mong đến lúc đó, bọn họ còn có cái gọi là nhã hứng.

Pháp Hải nói: Bạn đang xem tại - truyenfull.vn

- Trên đại yến, không tiện gây chiến, bần tăng muốn cùng chân nhân đánh cuộc một trận, chân nhân nghĩ như thế nào?

Thái Âm chân nhân nói:

- Chính hợp ý ta, không biết đại sư muốn đổ như thế nào?

Pháp Hải một tay nâng lên Tử Kim Bát, cao giọng nói:

- Vật này chính là ngã Phật Như Lai ban tặng, chân nhân có dám đến trong đó thử một lần?

Không cần muôn vàn diệu pháp thăm dò, trực tiếp lấy ra này giữ nhà mạnh nhất, một Tử Kim Bát nho nhỏ này, vốn so với bất cứ pháp thuật nào cũng đều hung hiểm hơn.

Thái Âm chân nhân ngang nhiên đáp:

- Có gì không dám? Chỉ là đi vào thì có là gì?

Pháp Hải nói:

- Chân nhân nếu có thể từ trong đó thoát thân, bần tăng lập tức tránh ra nghìn dặm, không dám lại quấy rầy.

Thái Âm chân nhân vỗ tay cười nói:

- Được, nếu là không ra được, tự nhiên mặc cho đại sư xử trí.

Pháp Hải đưa tay duỗi ra, làm một tư thế "mời quân vào trong".

Thái Âm chân nhân không chút do dự, động thân đầu nhập bên trong.

Pháp Hải thần sắc nghiêm trang, lại có một tia ung dung, lộ vẻ đối với kiện pháp bảo này cực kỳ tự tin. Trong lòng suy nghĩ: đạo giáo pháp thuật thay đổi thất thường, nếu là tranh đấu bình thường, ta tuy là lấy ra pháp bảo như thế, muốn đem hắn thu vào trong bát, cũng không quá dễ dàng, nhưng hôm nay ngươi nếu đã tự chui đầu vào lưới, cũng đừng hòng từ trong đó thoát thân.

Bốn phía mọi người thấy mà trợn mắt há hốc miệng, không rõ ảo diệu trong đó. Chỉ thấy được Thái Âm chân nhân bỗng nhiên đã không thấy bóng dáng, tràng diện như vậy tuy rằng kinh ngạc, nhưng không cảm thụ được chút nào tráng lệ của Tiên Phật đấu pháp.

Lương Vương càng là cảm thấy, còn không mạo hiểm bằng Đồ Chi An và Lục Tĩnh Tu đấu pháp.

Nhưng chuyện này liên quan trọng đại, đều là nhìn không chuyển mắt vào Tử Kim Bát trong tay Pháp Hải. Mà khẩn trương nhất chỉ sợ sẽ là Gia Ngự hoàng đế, Thái Âm chân nhân nếu bại, hắn tu hành cũng chỉ đành dừng lại đây.

Đúng lúc này, Tử Kim Bát trong tay Pháp Hải bỗng nhiên kịch liệt rung động, Pháp Hải vội vã hai tay kết ấn, mặc niệm Phật hiệu, Tử Kim Bát lại ổn định xuống, dần dần trở nên không một tiếng động nào.

Trong phủ đệ Tam hoàng tử, cũng là tân khách tập hợp, bày đầy yến hội, cũng có một phen khí thế hoan thiên hỉ địa, chỉ là sắc mặt tân khách đều không dễ nhìn chút nào mà thôi.

Chỉ có tân lang quan Tam hoàng tử hoàn toàn bất chấp chính mình phạm phải tội lớn thế nào, nụ cười trên mắt nở như một đóa hoa, lộ ra mấy cái răng hàm phía sau. Hắn chỉ cảm thấy tâm nguyện suốt đời, lập tức sẽ được đền bù, nhân sinh khoái ý, không có hơn lúc này.

Tân lang tân nương kéo hồng trù tiến nhập chủ ốc không có cao đường, Tam hoàng tử si ngốc nhìn về phía Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh mang theo khăn hồng, bỗng nhiên cúi đầu xuống nhẹ giọng nói:

- Hi nhi, ta đã từng tổn thương ngươi thật sâu, hiện tại, ta muốn dùng cả đời đến bồi thường ngươi. Chỉ cần có ngươi ở đây, giang sơn này lại có cái gì quan trọng hơn. Từ nay về sau, ta không hề tranh quyền đoạt lợi, chỉ cùng ngươi tìm một nơi sơn minh thủy tú, làm bạn suốt đời, đầu bạc răng long, ngươi nói có được không?

Tam hoàng tử vốn là trời sinh diện mục tuấn lãng, hôm nay lại cẩn thận trang phục một phen, lúc này nói ra mấy lời kinh điển sụt sùi này, dĩ nhiên rất có phong phạm thanh xuân thần tượng phái.

- Đầu bạc răng long? Lợi dụng đến chết còn không sai biệt lắm. Ngươi không tranh quyền đoạt lợi, ta tới nơi này làm cái gì?

Hồ Tâm Nguyệt trong bụng thầm phỉ báng không người biết được, giờ này khắc này chỉ có khẽ dạ. nguồn

Hai người đi tới trong phòng, lễ quan cao giọng nói:

- Nhất bái Thiên Địa.

- Tiểu Thường, ngươi thế nào rồi, Tiểu Thường?

Đúng lúc này, một tiếng hô hoán ruột gan đứt từng khúc ở bên ngoài phòng vang lên. Trong thanh âm này tràn ngập bi thương, không thể tin được, các loại tâm tình, khiến người ta nghe mà rơi lệ, nghe mà thương tâm.

Cùng với tiếng hô hoán này, một hán tử thân hình cao lớn, vẻ mặt chân chất xông vào trong sảnh.

Hán tử mặc bố ý thô sơ, chân đi giày cỏ, lộ ra mấy đầu ngón chân, hắn thẳng tắp nhìn Hồ Tâm Nguyệt, giữa mi vĩ mang theo một cổ ưu thương. Nếu không phải hình tượng hơi kém một chút, bằng vào biểu tình này đã đủ để đảm đương nam diễn viên phụ trong kịch thanh xuân thần tượng, đồng thời càng có cơ hội lật đổ nam diễn viên chính như Tam hoàng tử,

Nhưng hình tượng lúc này lại chỉ thích hợp làm nam diễn viên chính trong văn học quê hương.

Tất cả mọi người bị cổ ưu thương này chấn trụ, không kịp làm ra phản ứng. Chỉ có Tam hoàng tử như là từ trong mộng đẹp giật mình tỉnh giấc, giận dữ nói:

- Còn không bắt hắn kéo xuống cho ta.

Đám thị vệ lúc này mới giật mình phản ứng lại, như lang tựa hổ lao qua, hán tử này căn bản tránh né không được, bị đâm trúng.

Nhưng hán tử này không hổ là giống như cày ruộng, dám theo mấy thị vệ từng bước tiến lên trước:

- Tiểu Thường, ngươi không nhận ra ta, ta là Tằng A Ngưu, A Ngưu ca của ngươi a.

Bốn phía tân khách rốt cục lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt thái quá đối với truyện cười vừa mới mạc danh kỳ diệu phát sinh.

Hồ Tâm Nguyệt kéo mạnh khăn chùm đầu, nhìn chằm chằm vào hán tử kia, hán tử kia vẻ mặt ưu thương nhìn nàng, trong đó mơ hồ lại hàm chứa vẻ mỉm cười.

Bọn thị vệ không khỏi giận dữ, ngày đại hôn, đều không có mang theo binh khí, là dùng quyền cước lao thẳng về phía huyệt Thái Dương, trái tim, hạ âm,...các điểm yếu hại của hán tử kia đánh tới, nhưng đánh vào bên trên lại tựa như chạm phải thiết thạch, căn bản không phá được phòng ngự. Hơn nữa càng nhiều thị vệ bắn lên, kéo tay túm chân, đem hán tử kia khỏa thành một người cầu, nhưng không thể ngăn cản chút nào quả cầu này đi tới.

Tam hoàng tử cũng chỉ có khả năng nhìn một cổ khí tức quê mùa hình thù kỳ quái đập vào mặt mà đến, lách qua chính mình, ôm lấy cánh tay của Thường Hi, vẻ mặt chân thành tha thiết nói:

- Tiểu Thường, ngươi không phải phải đợi ta tới thay ngươi chuộc thân sao? Ta đã tụ tập đủ hai xâu tiền, tới đón ngươi, ngươi cùng ta đi thôi, trở lại Cao Lão Trang đi, ta cả đời này sẽ yêu thích ngươi.

- Hứa Tiên, ngươi không nên quá phận!

Một câu nói cùng với linh ba truyền vào trong tai Hứa Tiên, trên trán Hồ Tâm Nguyệt gân xanh nhảy lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui