Vương Học Chánh ý vị vuốt râu, càng nhìn càng thấy Hứa Tiên vừa mắt. Cảm giác mình tuy rằng bị giáng chức đến Hàng Châu, nhưng có thể thu một học sinh như vậy nghe thủ từ như vậy, thật sự là phúc họa tương y.
- Kim lão tiên sinh, sáu viên bảo thạch của ngươi vừa ra, hoa đăng toàn thành cũng phải kém, nhưng thủ từ vừa ra thì ngay cả bảo thạch đều ảm đạm vô quang rồi. Những câu thơ này chắc chắn được người đọc sách lận lưng mà học, truyền tụng hắn giống như kim cương không bao giờ tổn hại mà bất diệt.
Kim Vạn Thành cũng cười thở dài:
- Ta vốn định khoe khoang một chút, nhưng vẫn không ngờ lại để cho Hứa công tử đứng thứ nhất. Câu từ tinh diệu bực này đâu chỉ người đọc sách, ngay cả lão đầu tử cũng nhịn không được là gối đầu nằm truyền tụng cho người khác.
Ai không có thời điểm như vậy, tìm thiên đăng khắp nơi không cầu được, vậy mà ngay lúc tỵyệt vọng bỗng nhiên quay đầu thấy ngọn đèn dầu sắp tắt chờ đợi đã lâu. Tâm tình lúc đó muốn khóc hay muốn cười đây? Từ ngữ của hậu nhân thien cổ quả thực trong lúc lơ đãng có thể đả động nhân tâm.
Vương Học Chánh lại xoay mặt đối với Hứa Tiên nói:
- Mau đi đi, chớ để để cho ngọn đèn dầu cháy hết, giống như người đang đợi lâu.
Hứa Tiên xác nhận rồi xuống lầu, lại nghe có ngời nói: Kính xin Thải Phượng cô nương ca vịnh hắn.
Hứa Tiên không khỏi mỉm cười, lúc này danh tiếng tài tử đã định rồi. Bất quá trộm câu thì trộm câu cũng không có hậu quả gì quá lớn.
Bất tri bất giác, hắn đối với đạo văn thơ đã không còn cảm giác tội lỗi nữa. Cố nhiên nguyên nhân là thói quen, nhưng nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là do xuất khiếu. Tựa như phàm nhân cuối cùng cũng bị ảnh hưởng bởi xut khiếu, bởi vì cuối cùng cũng là một hồn phách mà thôi.
Vốn rất nhiều chuyện cần hắn bận tâm thì trong lúc bất tri bất giác trở nên ổn thỏa không có gì đáng lo. Thiên đạo vi ôn thủy, Hứa Tiên vì thanh oa. Có lẽ đợi đến lúc có một ngày hắn phát giác lúc này hết thảy đã không còn kịp, có giống như Phật gia Xá Lợi, mặc dù kiếp hỏa mãnh liệt, vẫn thiêu đốt mà không mất hay khôgn? Hứa Tiên có thể không tại đại đạo của chính mình ngưng tụ thành một cái tâm của phàm nhân thiêu chi bất diệt, chử chi bất thất (đốt không chết, nấu không chảy) hay không? Ngay cả chính hắn cũng không thể khẳng định a! Nhưng nhân gian trân quý chi vật thì đương nhiên không thể đơn giản đạt được, không nên bồi hồi khuyết điểm nhưng chỉ cần không buông bỏ thì có thể nhận ra cảm giác mình quay đầu.
Hứa Tiên đi thẳng đến ngọn đèn dầu đã tắt, giờ phút này đang có công tử ca ăn mặc đẹp đẽ quý giá đang dây dưa, Ngư Huyền Cơ tuy rằng mang theo mặt nạ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn Duẩn nhi còn lộ ở bên ngoài, tuy rằng thoạt nhìn mới mười bốn mười lăm tuổi, Hứa Tiên chỉ coi nàng như một tiểu hài tử, nhưng ở cái thế giới này lại là có thể lập gia đình rồi. Một bộ dáng ngây thơ thanh thuần đương nhiên là đánh động lòng ngườ.
Hứa Tiên quát hỏi:
- Vừa rồi ai gọi loạn Hứa Tiên Hứa Tiên hả? Xem ta hảo hảo thu thập ngươi đây.
Duẩn nhi lập tức trốn đến sau lưng Ngư Huyền Cơ, nhìn trộm Hứa Tiên. Hứa Tiên đối với Ngư Huyền Cơ nói:
- Đi thôi, tiếp theo đi dạo.
Rồi hướng công tử kia ca nói:
- Huynh đệ, danh hoa có chủ rồi, ngươi đừng lãng phí thời gian.
Muốn thoát khỏi dây dưa thì loại phương pháp này đơn giản nhất.
Công tử kia ca thấy Hứa Tiên từ cổ lâu xuống tới, biết là bất phầm cũng không dây dưa nữa mà khen:
- Vị huynh đài này khẩu vị thật đúng là lớn.
Hắn thấy Ngư Huyền Cơ cùng Duẩn nhi đều không phản đối lời nói của Hứa Tiên thì đều xem là thật, dù sao thời điểm này, danh tiết của nữ tử làm quan trọng nhất.
Hứa Tiên cũng cười nhẹ một tiếng, chắp chắp tay liền mang theo Ngư Huyền Cơ cùng Duẩn nhi rời đi.
Công tử ca sững sờ trong chốc lát, cảm thán một tiếng:
- Thực muốn nhìn một chút xem khuôn mặt dưới mặt nạ a. Không biết cha ở phía trên đàm đạo thế nào, Thải Phượng phải chăng cũng đẹp như trong truyền thuyết hay không? Nếu có thể âu yếm, thì chuyến đi này không tệ rồi.
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt nam tử bên cạnh đi ngang qua phát ra tia sáng mãnh liệt sau đó lại trở lại bình thường, theo dòng người đi qua này cổ lâu, nếu là bình thường có thể phát hiện, hắn đã đi qua cổ lâu này ba vòng rồi. Nhưng hiện tại người đi đường như mắc cửi, ai có thể phát giác cho được!
Hứa Tiên đàm tiếu lấy cùng Ngư Huyền Cơ nói đủ chuyện trên lầu. Không để ý tới Duẩn nhi bên người trợn mắt nhìn sau đó lấy hạt dưa chọi Hứa Tiên một cái.
Ngư Huyền Cơ nghe xong thủ từ không khỏi sững sờ: "Na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử"
- "Na nhân (Người nọ)" ý là nói ta sao?
Vì sao phải tìm người chứ? ta muốn ngươi tìm người sao?
Trên lầu cổ ca múa mừng cảnh thái bình, tất cả mọi người cảm thấy tận hứng, « Thanh Ngọc án » được Thải Phượng ngâm xướng mấy lần. Kim Vạn Thành xin lỗi một tiếng liền muốn ly khai, hắn cũng đã đến tuổi không thể dựa vào uống rượu đến cùng người khác hàn gắn mối quan hệ.
Vương Học Chánh đã sớm say, « Thanh Ngọc án » được Thải Phượng ngâm xướng một lần, hắn muốn uống rượu vài chén. Ở trên ghế nếu bàn về người đắc ý nhất thì chính là hắn. Lúc này Phan tổng đốc đang muốn gọi người người đưa hắn hồi phủ thì Kim Vạn Thành nói:
- Lão đầu tử ta vừa vặn tiện đường, để ta đưa Vương đại nhân trở về đi!
Kim Vạn Thành tự mình vịn Vương Học Chánh xuống lầu, sau đó tám người trên lầu cùng xuống đều là hộ vệ nhà hắn. Hắn còn chưa đi đến dưới lầu, xe ngựa đã đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị vô cùng thỏa đáng. Một người tuổi còn trẻ chạy tới nói: Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
- Cha, Thải Phượng cô nương nhìn như thế nào?
Kim Vạn Thành hung hăng trừng mắt nhìn người trẻ tuổi, người trẻ tuổi cười đùa tí tửng lơ đễnh. Kim Vạn Thành đối với đứa con út bại hoại này cũng bó tay, hắn chỉ nói:
- Lên xe đi.
Hài tử lớn rồi, cũng không nên trước mặt người khác làm hắn mất mặt, chờ lên xe rồi răn dạy.
Người trẻ tuổi đỡ lấy Vương Học Chánh đưa lên trên xe, hai gã phía trước mở đường, hai gã ở phía sau áp trận, chung quanh thùng xe vây quanh bốn kỵ sĩ. Mỗi người nhân mã tinh thần khí lộ vẻ vô cùng bất phàm.
Trong xe ngựa xem xét cũng không lộ vẻ xa hoa, nhưng nếu hiểu biết nhiều, liền nhận ra chỗ ngồi chính là lông bạch điêu tốt nhất Khẩu Bắc, toàn thân màu trắng không pha tạp chất. Trong xe phát ra mùi thơm lạ lùng chính là kỳ nam Bách Việt, tạo ra mùi hương còn thơm hơn cả trầm hương. Một ngọn đèn nhỏ có chất đốt chính là đầu giao ở biển sâu, chỉ có lửa không có khói, cháy hoài không hết.
Xe ngựa trong dòng người chậm chạp tiến lên, dù cho xe ngừng lại thì xa phu kỵ sĩ cũng không có nửa điểm nôn nóng, cũng không hô quát, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Người qua đường thấy khí thế kia, ai mà không dám nhường đường.
Ngoài xe hơi xuân còn mang theo cái lạnh, nhưng trong xe thì ấm áp như những ngày đầu hè. Kim Vạn Thành giáo huấn nhi tử một trận, cái trán đầy mồ hôi nói:
- Lần sau để cho Lão Lưu đầu đem hlửa ở vách tường giảm xuống một chút, chúng ta trước đưa Vương đại nhân hồi phủ.
Trong xe cũng không có lửa than, đồ vật sưởi ấm đều ở trong vách tường xe. Đợi đến lúc mùa hè nóng bức thì chuyển sang băng đá, chiếc xe này giống như có máy điều hòa nóng lạnh, không sợ gì cả.
"Đông đông đông " lúc này cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ, cửa sổ xe mở ra, một kỵ sĩ chạy tới nói:
- Kim gia, không đúng lắm, chúng ta giống như bị theo dõi.
Mơ hồ trong đó có mấy người quen cách đó không xa.
- Không được ngừng lại, tiếp tục đi, phái một người tới Định Cổ Lâu mời cứu binh.
Kim Vạn Thành bất động thanh sắc ra lệnh. Hắn không hoài nghi chút nào những phán đoán của thủ hạ mình. Đối với nguy hiểm bọn họ phán đoán nhanh nhạy nhất, bởi vì họ từ trong sinh tử chém giết mà ra. Cho dù là sai rồi, cũng coi như là thuyền chạy nhanh được vạn năm, cẩn thận một chút thì không bao giờ có chỗ hỏng.
Chợ đèn hoa Hàng Châu, giáo úy thân lĩnh ngàn quân mã trên thành tuần tra xem xét, bộ khoái bên trong thành lại càng không biết có bao nhiêu mà kể. Tùy tiện triệu tập những người này ra, hình thành bức tường người trong biển người. Mặc ngươi có võ công cao tới mấy cũng đừng mơ chạm được vào xe ngựa.
"Vèo " một tiếng mũi tên phá không, nhưng không bắn vào kị sĩ đi cầu viện mà là ngựa của hắn đang cưỡi. Một mũi tên xuyên não, con ngựa ngay cả hí một một tiếng cũng không đã ngã quỵ trên mặt đất, kỵ sĩ ngã ngựa lăn một vòng, theo sát hắn là những đuôi mũi tên bằng lông vũ cắm sâu vào mặt đất tạo ra những tiếng ong ong.
Chỉ nghe có người cao giọng cười nhạo nói:
- Bạch Vũ Tiến, sau này đổi tên là Bạch Mao tiễn đi.
Một Đại hòa thượng vác lên Thiết Bổng cười lớn từ một tửu lâu bên cạnh nhảy xuống, rơi trên nóc xe ngựa, Thiết Bổng vung lên, đánh người điều khiển tuấn mã vỡ đầu. Lại hai cái mũi tên dài bay tới, hai người đánh xe khác chết sạch sẽ.
Kinh biến nơi này đã khiến mọi người chung quanh chú ý chạy tứ tán. Trong đám người đã có mấy thân ảnh đi ngược dòng người chạy tới xe ngựa cùng hòa thượng kia nội ứng ngoại hợp. Giờ phút này bên trong có hung tăng nhiễu loạn trận hình, ngoài có quần đạo cường công, có cung thủ bày bắn lén. Dùng mạnh kích yếu, dùng cố tình tính toán vô tâm, cho dù hộ vệ Kim Vạn Thành đều là nhất lưu hảo thủ cũng không thể ngăn cản.
Có một người từ đầu tới đuôi đều không có xuất thủ, giờ phút này cao giọng nói:
- Kim lão tiên sinh, nghe ta nói một lời, giao ra hộp gấm sẽ giữ được tánh mạng.
Ba người Hứa Tiên lại xuyên qua một Cửu Khúc Hoàng Hà đèn trận, đoán mấy câu đố trên đèn, rồi đi ngang qua sạp hàng của một thầy tướng số. Thầy bói hô:
- Ba vị đến tính toán một quẻ a.
Ngư Huyền Cơ đang muốn chuyển qua đi nơi khác thì Hứa Tiên đã cùng đi lên nói:
- Lão tiên sinh, ngươi đến xem mệnh ta là gì?
Ngư Huyền Cơ nhịn không được mắt trắng không còn chút máu, mạng của ngươi ta đều tính toán không đi ra, người bán quẻ lề đường như thế này làm sao tính ra được? Duẩn nhi lại thừa cơ chạy đến tảng đá lớn nhìn người ta qua lại.
Thầy bói vừa thấy Hứa Tiên thì quá sợ hãi nói:
- Tiểu ca tướng mạo của ngươi quá mức kỳ dị rồi, lão phu không dám tính toán ah! Đi nhanh đi, đi nhanh đi!
Ngư Huyền Cơ sững sờ, chẳng lẽ đây là dị nhân của dân gian đã nhìn ra, nhưng không ngờ người bán bánh mật bên cạnh nói thầm trong lòng: Lời này của ngươi đêm nay nói sợ có một hai trăm lần rồi.
Quả nhiên lại nghe Hứa Tiên cười nói:
- Có cái gì mà không dám, ngươi cứ nói đi, nói đúng thì ta thưởng nhiều.
Mặt mũi Thầy bói tràn đầy vẻ do dự:
- Coi như muốn tiết lộ Thiên Cơ cho ngươi cũng chịu tổn hại tuổi thọ.
Ngư Huyền Cơ nghe xong mới biết được tên này chỉ là một kẻ lừa bịp mà thôi, mạng được gọi là mạng, ở đâu có được mạng chia cho ai. Nàng lôi Hứa Tiên đi nói:
- Đừng coi nữa, không được đâu.
Thầy tướng số nhất thời nổi giận:
- Lão phu còn chưa tính, sao biết không được, ngươi phải nói cho lão phu xem bằng không thì không thể đi.
Tựa như nói đầu bếp làm đồ ăn khó ăn, nói đại phu y thuật không tinh, đều là phạm vào kiêng kị. Trong lòng không giận cũng phải giả tức giận ra, không thể để yếu đi khí thế.
Ngư Huyền Cơ giơ tay bấm đốt, đôi mi thanh tú hơi liễm nói:
- Ngươi đêm nay có tai ương đổ máu, nên mau chóng tránh đi thì hơn.
Nàng nhíu mày lại là vì này quẻ tượng rất loạn, liếc mắt nhìn Hứa Tiên bên người, hắn phảng phất một đại lượng biến đổi trong toán học khiến cho kết quả tính ra cực kì gian nan, hơn nữa dễ dàng phạm sai lầm.
Thầy tướng số lập tức từ sau cái bàn nhảy ra muốn cùng Ngư Huyền Cơ lý luận. Lúc này trong đám người bỗng nhiên phát ra thanh âm sợ hãi, một thớt tuấn mã màu đen chạy như bay mà đến, tông đổ tới sạp của thầy tướng số. Sống chết trước mắt rồi ở đâu phản ứng kịp, Hứa Tiên chỉ bản năng đem Ngư Huyền Cơ ôm vào trong ngực. Tuấn mã lướt qua thân thể Hứa Tiên, sau đó đụng nát cái quán thành mấy mảnh. Chung quy là bị trở ngại ở phía trước không xa nên tuấn mã ngã nhào trên mặt đất, không thể đúng lên nổi nữa.
Ngư Huyền Cơ ở trong ngực Hứa Tiên đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy dụa, nói nhỏ:
- Này. Mau buông ta ra.
Gương mặt của nàng hiện giờ đỏ bừng, chỉ có điều mang theo mặt nạ nên không người nào nhìn thấy mà thôi.
Hứa Tiên vội vàng buông nàng ra, Duẩn nhi từ đối diện đã chạy tới nói:
- Sư phó, sư thúc, các ngươi không có sao chứ!
Ngư Huyền Cơ nhất thời nói không ra lời, Hứa Tiên lại cau mày nói:
- Con ngựa kia bị thương.
Quả nhiên trên đường có huyết rơi vãi, thầy tướng số ngơ ngác ngồi dưới đất trên người cũng có máu ngựa văng vào. Vừa rồi con ngựa kia cũng lướt sát qua người hắn, nếu là hắn còn ngồi ở sau cái bàn thì hiện giờ đã chết ngay tại chỗ rồi.
Giờ phút này hắn rốt cục phục hồi tinh thần, lập tức xoay người quỳ trên mặt đất trước mặt Ngư Huyền Cơ nói:
- Sư phó ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy, ta thuở nhỏ mê luyến Thiên Cơ thuật số, chỉ là một đường không được Chân Nhân truyền thụ, hôm nay gặp sư phó, mới biết được trước kia là cơ duyên chưa tới.
Có tiếng nghị luận truyền đến, hình như là bên kia Định Cổ Lâu đã xảy ra chuyện. Một đống người chỉ chỉ con ngựa đã chết. Hứa Tiên lách vào đi qua xem xét, bên trên thân ngựa bị một đạo vết thương khủng bố. Trên người kỵ sĩ cưỡi ngựa cũng bị trúng một mũi tên, vừa thấy Hứa Tiên, ánh mắt ảm đạm của hắn sáng rực lên:
- Hứa, Hứa công tử, có kẻ trộm, giao cho Kim gia.
Nói xong từ trong lòng ngực móc ra một hộp gấm. Đúng là cái hộp chứa ba triệu lượng bạc của Kim Vạn Thành. Kỵ sĩ này, Hứa Tiên cũng mơ hồ đã gặp, hình như là một trong những hộ về của Kim Vạn Thành.
Hứa Tiên tiếp nhận hộp gấm mở ra xem xét, quả nhiên thấy sáu viên Hắc Toản lẳng lặng nhưng nằm ở nơi đó, tại ngọn đèn dầu tản mát ra quang mang sáng lạng, lại nhìn kỵ sĩ kia đã tuyệt khí rồi. Dĩ thân dẫn địch mà không chú ý nguy hiểm, thân dù chết cũng không quên chủ. Có lẽ chỉ vì một câu kia của chủ nhân mà rời đi: Không được tử đấu, ta không trách ngươi.