Không biết hắn đột nhiên mời mình đến làm cái gì!
Kỵ sĩ nhìn sắc mặt của Hứa Tiên, vội vã giải thích nói:
- Không phải là vị Tri phủ đại nhân lúc trước kia, mà là Tri phủ đại nhân mới!
Trong lòng còn có chút kỳ quái, vừa rồi từ xa nhìn thấy, bên cạnh Hứa Tiên tựa hồ có một vị nữ tử, đi tới gần lại không thấy đâu nữa.
- Tri Phủ mới...
Hứa Tiên ở kinh thành nán lại mấy tháng, còn không biết Hàng Châu lại thay Tri Phủ. Dưới một phen thăm dò, mới biết Tri Phủ mới này dĩ nhiên chính là Lý Tư Minh kia. Không khỏi cảm thán tiểu tử này tốc độ lên chức thực sự là không chậm. Bất quá hôm nay Phan vương đắc thế, hắn đúng là dựa vào quan hệ cùng Phan Ngọc, cũng có thể đạt được vài phần kính trọng, lại càng đừng nói hắn vốn là trạng nguyên xuất thân đại tài tử.
Buổi trưa Trùng Dương gia yến qua đi, buổi tối chính là lúc yến du. Ngược lại cũng không giống Trung thu phải cả nhà đoàn viên bên nhau ngắm trăng sáng. Lý Tư Minh lúc này mới tấn chức Tri Phủ cũng mời không ít thân sĩ tài tử, uống rượu làm thơ, nghe nói Hứa Tiên trở về, liền cho người đến mời. Vừa vặn có người gặp qua hắn, liền tìm được đến Ngũ Vân Sơn này.
Hứa Tiên còn chưa kịp trả lời, liền cảm thấy có người đang kéo ống tay áo của hắn, quay đầu đã thấy khuôn mặt thanh lệ của tiểu Thiến chuẩn bị hóa thành ai oán. Hứa Tiên hướng phía nàng mỉm cười, để nàng yên tâm. Cho dù không có loại "uy hiếp" ôn nhu này, hắn cũng không thể đi dự tiệc được.
Hứa Tiên khoát khoát tay nói:
- Uống rượu thì thôi đi. Làm thơ thật ra có một bài. Ngươi lại giúp ta đưa cho vị thiên hạ đệ nhất tài tử kia, coi như chúc mừng hỉ sự hắn lên chức!
Đi tới trong tiểu đình cạnh đó, từ trong ống tay áo móc ra bút, vung bút viết giao cho kỵ sĩ kia.
Kỵ sĩ cẩn thận tiếp nhận trang giấy, chỉ sợ nhiễm nét mực, lại dần mặt lộ vẻ khó xử, mời người không đến, sợ là sẽ tạo thành ấn tượng làm việc bất lợi cho Tri phủ đại nhân. Còn muốn khuyên nữa, ngẩng đầu lên Hứa Tiên cũng đã đi cực xa. Hắn vội vã đuổi theo ra ngoài đình, hình bóng của Hứa Tiên đã hoàn toàn biến mất. Chỉ đành cầm trang giấy trở lại phục mệnh.
Trên Ái Vãn lâu cạnh Tây Hồ, lúc này đèn đuốc sáng trưng, khách quý chật nhà.
Ngồi ở chủ tọa chính là Lý Tư Minh, trên người đã hoàn toàn đánh tan vẻ thất bại sầu não lúc trước, mà có vẻ xuân phong đắc ý. Vè cuồng thái trên người tiêu giảm rất nhiều, có thêm vài phần quan uy.
Thức ăn đã mang lên đầy đủ, lại không có ai động đũa.
Lý Tư Minh phái người đi tìm kiếm Hứa Tiên còn không có trở về. Đang ngồi ở đây không phải thân sĩ nổi danh Hàng Châu, chính là các tài tử nổi danh, tâm trạng đều có chút bất mãn, nhưng Tri phủ đại nhân không mở miệng, mọi người cũng chỉ có nhẫn nại tính tình chờ đợi.
Một người vẻ mặt a dua nhịnh nọt nói:
- Lý đại nhân thăng nhiệm Tri Phủ, ta không tin có người không biết, Hứa Tiên kia trở lại Hàng Châu, dĩ nhiên không biết đến đây gặp, thực sự là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!
Lý Tư Minh cười:
- Hắn sợ là thật không biết, hơn nữa biết cũng vị tất đã để ở trong lòng.
Lời này của hắn bị người nọ hiểu là bất mãn đối với Hứa Tiên, lập tức đã có người phụ hoạ theo đuôi nói:
- Lần này hắn giáng chức Lĩnh Nam, bất quá chỉ là một tri huyện nho nhỏ, lại dám cuồng ngạo như thế.
Đây mới là tối trọng yếu, hiện tại Hứa Tiên đã không phải thi tiên danh tiếng vô cùng trước kia nữa. Mà chỉ là một tri huyện nho nhỏ bị sung quân đến Lĩnh Nam. Ngay cả làm được mấy bài thơ, đối với triều chính lại không có nửa điểm ảnh hưởng.
- Đúng vậy, đúng vậy...
- Chỉ sợ cũng là không để ý, nào dám có tâm tư gì khác!
Lý Tư Minh bỗng nhiên cười ha ha.
- Đại nhân vì cớ gì mà cười?
Lý Tư Minh khoát khoát tay nói:
- Chỉ là nhớ tới năm trước, tại hạ bất quá là một gã giáo viên nho nhỏ trong thư viện, cũng thường bị người coi là cuồng ngạo, không biết trong đó có chư vị hay không?
Một câu nói ra đã khiến tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, năm xưa Lý Tư Minh thường lấy thiên hạ đệ nhất tài tử tự xưng, cũng không biết nói gì cho phải.
Lý Tư Minh nói tiếp:
- Bản quan chỉ cảm thấy thế sự biến ảo, như bạch vân thay thương cẩu. Hôm nay còn trong vũng bùn, ngày mai đã có thể bước lên maya xanh. Dễ dàng kết luận, sợ rằng lời nói quá vội vàng.
- Đại nhân nói phải. Nguồn tại http://
Mọi người cảnh tỉnh sợ hãi, Hứa Tiên niên kỷ còn trẻ, trong triều lại không phải người thường, chuyện tương lai còn thật là khó nói chắc. Trước mắt không phải có một ví dụ rõ ràng sao? Hôm nay thuận miệng nói lung tung, nếu là truyền tới trong tai hắn, nói không chừng sẽ gieo xuống mối hoạ.
Không khỏi lại có chút bội phục Lý Tư Minh hành sự lão đạo, hỉ nộ không hiện ra ngoài. Cho dù bất mãn đối với Hứa Tiên cũng tuyệt không biểu lộ ra. Ngược lại nói thay hắn, thảo nào có thể lên làm Tri Phủ. Nguyên bản tiểu nhi nông cạn trong mắt, bỗng nhiên đã biến thành đại nhân cao thâm. Lý Tư Minh năm xưa rất nhiều ngôn hành cuồng ngạo, hiện tại xem ra cũng là đa mưu túc trí.
Lý Tư Minh nhín ánh mắt kính nể xung quanh, trong lòng cảm thán: đánh giá nhân sinh, tất cả không ngoài hai chữ "thành bại" a! Trên thực tế hắn đối với Hứa Tiên cũng không có bao nhiêu bất mãn. Tính tình của hắn vốn là không thèm để ý cấp bậc lễ nghĩa, cũng không như quan liêu tầm thường vậy, người khác hơi tuỳ ý một chút, đã cảm thấy chính là xúc phạm uy nghiêm của chính mình.
Lúc này, dưới lầu khoái mã chạy tới, kỵ sĩ bộp bộp bộp bước lên lầu, cẩn trọng thông truyền lời nói của Hứa Tiên, hai tay dâng lên thơ của hắn.
Lý Tư Minh tiếp nhận vừa nhìn, trong mắt sáng ngời, cao giọng ngâm lên:
- Kết lư tại nhẫn cảnh, nhi vô xa mã huyên. Vấn quân hà năng nhĩ, tâm viễn địa tự thiên. Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn. Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn. Thử trung hữu chân ý, dục biện dĩ vong ngôn.
(Bài Ẩm Tửu của Đào Uyên Minh.
Đào Uyên Minh (CN 356-427): tự Nguyên Đình, là điền viên đại thi nhân nhưng năm cuối thời Đông Tấn.
饮酒
结庐在人境, 而无车马喧.
问君何能尔? 心远地自偏.
采菊东篱下, 悠然见南山;
山气日夕佳, 飞鸟相与还.
此中有真意, 欲辨已忘言.
Ẩm tửu
Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ? Tâm viễn địa tự thiên.
Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn;
Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn.
Thử trung hữu chân ý, dục biện dĩ vong ngôn.
Tạm dịch nghĩa:
Uống rượu
Xây dựng nhà, chỗ ở của mình trong chốn thế gian, nhưng lại nghe không được tiếng huyên náo của ngựa xe
Hỏi người vì sao như thế? Tâm tình xa lìa những cố chấp, lệ thuộc của đời thường
Vớt lấy bông cúc chủ nhân thả vợt xuống, khoan thai ngẩng đầu lên thấy Nam Sơn (tú lệ Nam Sơn chính là Lư Sơn)
Cảnh quan tự nhiên của ngọn núi sáng sớm hay chiều tối đều đẹp, chim muông kêu đàn gọi bầy cùng về
Ở trong cảnh có chân ý, hy vọng tự hiểu rõ chớ đừng quên lời
Tạm dịch thơ:
Dựng nhà trong chốn thế gian
Ngựa xe huyên náo chẳng than vãn gì
Hỏi người bận tâm làm chi?
Lòng đừng cố chấp thị phi đời thường
Thả vợt nhặt bông cúc thơm
Khoan thai ngước thấy Lư Sơn tuyệt trần
Sớm chiều sừng sững cảnh quan
Chim muông tíu tít hợp tan gọi bầy
Trong cảnh chân ý là đây
Thầm nhủ xin nhớ lời này chớ quên).
Thanh âm của hắn thấp dần, lại ngâm đọc một câu thơ cuối cùng kia:
- Thử trong có chân ý, dục biện dĩ vong ngôn!
Kìm lòng không đậu đầu nhập trong hàm súc của bài thơ. Nhìn quanh bốn phía, hôm nay tuy là chúng tinh phủng nguyệt, nhất hô bá ứng, lại không đủ. Dưới thải cúc đông ly, thản nhiên thấy Nam Sơn, tiêu dao, không khỏi than thở:
- Hắn quá tự tại so với ta a!
Nguyên bản vui vẻ lên chức, bỗng nhiên nhạt đi một ít.
- Khai tịch thôi...
Hứa Tiên cùng tiểu Thiến dắt tay đáp mây bay tới trong núi, quần yêu bách thú đều chạy trốn. Bọn họ thẳng đi đến sâu trong động phủ.
Hứa Tiên đem nàng đặt ở trên gối, hỏi thăm chuyện ngưng kết thần ấn. Tiểu Thiến nhất nhất đáp ứng, bỗng nhiên nói:
- Tướng công, ta cho ngươi xem một đồ vật...
Sau đó nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh:
- Các ngươi ra đi!
Hứa Tiên liền thấy một đôi nữ hài nhi giống nhau như đúc từ sau bình phong đi ra, chính là Thải Nhân và Mị nương, các nàng nắm chặt tay nhau, dùng một loại biểu tình thấy chết không sờn nhìn Hứa Tiên.
Nếu như không phải tiểu Thiến còn mỉm cười, Hứa Tiên quả thực hoài nghi các nàng là muốn ám sát chính mình.