- Tiểu Thiến, đây là có chuyện gì?
Hứa Tiên kỳ quái hỏi, hắn mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không tốt, hoặc là chuyện tốt sắp sửa phát sinh.
- Tướng công, ngươi cảm thấy các nàng thế nào đây?
Tiểu Thiến vẫn dịu dàng cười như trước, chỉ là dáng tươi cười có chút mất tự nhiên.
- Uy, bọn họ đều sắp khóc!
Hứa Tiên khẽ nhếch miệng, lộ ra thần tình tự tiếu phi tiếu.
Quả nhiên, trong hốc mắt của Mị nương và Thải Nhân, giọt nước mắt đã bắt đầu đảo quanh.
Tiểu Thiến nói: Text được lấy tại
- Không được khóc, dám khóc sẽ phạt chục ngày không được ăn.
Bộ dáng hung ác độc địa khiến Hứa Tiên nhớ tới những địa chủ bà khi dễ tiểu nha hoàn trong xã hội cũ kia. Bất quá hiện tại hình như chính là xã hội cũ.
- Không nên a...
Chỉ là nói chưa dứt lời, các nàng đã lập tức ôm lấy nhau khóc rống lên.
Hứa Tiên lắc đầu bật cười, nhìn tiểu Thiến nhếch mày lên, mơ hồ cảm giác được suy nghĩ của nàng, không khỏi cảm thấy vạn phần có lỗi. Tuy rằng loại sự tình này ở thời đại này không có gì không được, nhưng khiến nàng ăn dấm chua ra hạ sách này, chắc là đã hạ quyết tâm rất lớn đi!
Hứa Tiên vỗ vỗ gương mặt của tiểu Thiến:
- Được rồi, sự tình dưa thừa vẫn là miễn đi!
- Thế nhưng...
Tiểu Thiến còn có chút giận dữ, uổng công nàng tốn thời gian dài huấn luyện, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt lại không dùng được như thế.
Hứa Tiên che lại môi anh đào của nàng, ngăn cản nàng lên tiếng:
- Ngươi lại nói thêm gì nữa, ta thật sẽ xấu hổ vô cùng...
Lại nói với Mị nương và Thải Nhân:
- Đừng khóc, các ngươi mau đi ra đi!
Thải Nhân và Mị nương ngẩng đầu, dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn phía tiểu Thiến, tiểu Thiến khoát khoát tay, các nàng như được đại xá, chạy nhanh như chớp vô tung vô ảnh. Tiểu Thiến chợt cũng hiểu được, thở phào một hơi, ôm lấy Hứa Tiên đem đầu tựa vào ngực hắn, khoé miệng lộ ra thần sắc ai oán.
Hứa Tiên than nhẹ một tiếng, đem nàng ôm ngang lấy, hướng về trong động phủ đi đến, nửa đêm triền miên, hắn cầm ngọc thủ gầy gò của nàng, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói:
- Tương lai thời gian còn dài, tuy rằng hiện tại tục sự rắc rối, nhưng chung quy sẽ có ngày nào đó xử lý xong.
Tuy rằng chỉ có thể ưng thuận lời hứa hẹn suông như vậy, mà cảm thấy áy náy. Nhưng thoạt nhìn nàng vẫn rất là vui vẻ, chăm chú huyễn tưởng ra ngày nào đó, bộ dáng như hài tử này khiến hắn thương yêu.
Mà ngay khi hai người Hứa Tiên đang đoàn tụ Trùng Dương. Tại cực tây, Côn Luân bao la, trong Vân Hải mang mang, mấy toà tuyết phong phá mây mà ra hầu như đứng ngạo nghễ trên biển mây. Dưới nắng chiều chiếu rọi, lấp lánh kim quang nhàn nhạt, phảng phất như tiên sơn trên biển, tráng lệ mà phiêu miểu.
Nơi này là Tuyệt Vực hiếm thấy vết chân người, cũng là tổ nguyên của hàng vạn hàng nghìn địa mạch thuỷ mạch trung thổ. Được hưởng linh khí thần thánh to lớn nhất thế gian, liền là nơi toạ lạc của Côn Luân Thần Cung.
Chỉ là phàm nhân ngay cả là có may mắn du ngoạn sơm thuỷ, cũng tìm không được địa điểm của toà cung khuyết này. Chỉ có khi kim quang phá vỡ tầng mây che lấp, mới có thể thấy được chút dấu veté vụn vặt, thoáng qua đã lại biến mất ở trong tầng mây.
Trên Vân Hải ba nữ tiên trang phục lộng lẫy, xuyên qua giữa tầng mây, bước vào phiến tiên gia chi địa này.
Một tòa cung khuyết chín tầng to lớn hiện lộ ở trước mắt. Xa xôi huyền phù ở phía chân trời, như là một tòa hoa viên không trung, ratá nhiều thải hồng vắt ngang giữa không trung, xa hoa tuyệt mỹ.
Ngư Nhi khen:
- Thật xinh đẹp!
Khi tỉ mỉ nhìn lại mới phát hiện đó cũng không phải là thải hồng, mà là thất thải lưu thuỷ, giống như dải lụa chảy xuôi vờn quanh cung điện. Cuối cùng toàn bộ lưu thuỷ lại tụ tập ở chỗ cao nhất của cung khuyết, hóa thành mặt nước như tấm gương, chiếu ra ảnh ngược hình dạng của cả cung khuyết.
Tiết Bích chỉ về phía hướng bầu trời:
- Đó chính là Dao Trì, chúng ta lên núi đi! Đến đây rồi không thể lại phi hành...
Lúc này các nàng còn cách Dao Trì có một đoạn đường nữa!
Ba người đi hồi lâu, mới đi tới trước cung khuyết. Chín toà đại môn chặn ngang trên đường đi. Một đầu cự thú ngồi chồm hỗm trước cửa. Cự thú kia nâng lên tựa hổ, đã có chín đầu, đều là mặt người, phía sau còn có chín đuôi, lắc lư không ngừng.
Mười tám đôi mắt cùng nhau nhìn chăm chú ba người, miệng mở ra nói:
- Đến quá muộn, những người khác đều đã đến...
Tiết Bích nói:
- Khai Minh Thú, mở cửa nhanh đi!
Đại môn ầm ầm mở rộng, để cho ba người đi vào. Mới vừa đi vào cửa, Ngư Nhi đã thấy rất nhiều miệng giếng. Xung quanh đó lấy ngọc thạch làm thành lan can, tổng cộng có chín cái. Những lưu thuỷ phảng phất như thải hồng kia chính là từ trong giếng này phun ra.
Tiết Bích nói:
- Đây là Vô Cực Chi Thủy, cũng không phải là nước chân chính, mà là linh lực! Ba mặt khác, còn có hai mươi bảy miệng giếng như thế, hình thành một trận thế, tuần hoàn bù đặp cuồn cuộn không dứt.
- A!
Ba người dọc theo thềm ngọc, một đường đi đến, chung quanh có thể thấy được kỳ hoa dị thoả. Tiết Bích liền nhất nhất giải thích với Ngư Nhi:
- Đây là Mộc Hoà, đây là Ngọc Thụ, còn có Tuyền Thụ và Giáng Thụ đều có diệu dụng riêng!
Yến Tử nói:
- Bất quá muốn nói thụ lâu trân quý nhất, lần hội bàn đào trước không có chín, lần này Ngư Nhi ngươi nhất định có thể ăn được.
Đi qua tầng tầng cung khuyết, Tiết Bích cũng nhất nhất giới thiệu cho nàng, thí dụ như khuynh cung, toàn thất, Lương Phong Cung, Phiền Đồng,...đều là tinh xảo hoa mỹ đến cực điểm.
- Bất quá muốn nói cung khuyết đẹp nhất, cũng không phải những nơi này, ngươi lại đoán đi!
- Hừ...
Ngư Nhi gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
- Quá ngốc, đương nhiên là Quảng Hàn cung a!
Tiết Bích gõ gõ đầu Yến Tử:
- Không được nói như vậy!
Yến Tử le lưỡi, lại nói:
- Không biết Thường Nga có biết chuyện người nọ chuyển thế hay không?
- Biết thì có thể làm gì, chúng ta đi nhanh đi!
Rốt cục đi tới chỗ cao nhất của cung khuyết, có tiếng đàn sáo từ trong rèm che truyền đến, cùng với tiếng người hỗn loạn.
Tiết Bích vẻ mặt vẫn luôn luôn nghiêm túc, cũng hiện ra dáng tươi cười nhẹ nhàng, phảng phất như là về đến nhà. Trước mở lên rèm che cho Ngư Nhi, Ngư Nhi từng bước bước vào trong đó. Một đường tai nghe mắt thấy đã để nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng mà lúc này vẫn cứ bị cả kinh.
Từ bên ngoài xem ra gian phòng không lớn, bên trong đúng là một mảnh không gian cực kỳ rộng lớn. Cho dù so với Thái Nhất Thần Miếu cũng không hề có chỗ thua kém. Mà khiến nàng giật mình nhất không chỉ như vậy, mà là vô số nữ tiên tràn đầy trong đó, mỗi một người đều là lụa mỏng che mặt bay múa.
Yến Tử nói:
- Trong Dao Trì Cung đúng là có ba nghìn nữ tiên đấy...
- A, thật nhiều!
Tiết Bích nói:
- Nói là nói như vậy, thế nhưng chân chính có tu vi đã ngoài Địa Tiên vẫn là số ít. Do đó Ngư Nhi ngươi đã là phi thường lợi hại, nhất định phải xuất ra tự tin!
Người lần đầu tiên đi tới Dao Trì, nhìn thấy loại tràng diện này, hầu hết đều cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, bị tràng cảnh xa hoa rộng lớn chỉ có trong mộng này doạ sợ.