Tiểu Thiến nhắm lại hai tròng mắt, trước phóng xuất mai thần ấn nho nhỏ thuộc về sơn thần Phượng Hoàng Sơn. Chính cái gọi là "Không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Phượng Hoàng Sơn thần ấn cùng Hoàng Sơn thần ấn so sánh, chỉ như sườn núi tiểu thổ. Đương nhiên đây cũng có nguyên nhân tiểu Thiến ngưng tụ thần ấn thời gian quá ngắn.
Sau đó tiểu Thiến thử đem hai quả thần ấn dung hợp làm một, bởi vì nguyên nhân Hoàng Hạc đồng tử chủ động buông tha thần ấn, quá trình này không hề có chút đình trệ nào.
Tiểu Thiến rất nhanh đem hai quả thần ấn hóa thành một quả thần ấn, trở thành Hoàng Sơn sơn thần cũng không ý nghĩa. Muốn buông tha Phượng Hoàng Sơn, giữa hai toà sơn mạch này tuy có cự ly hơn trăm dặm, nhưng ở giữa cũng có rất nhiều núi nhỏ liên miên phập phồng, liên kết sơn mạch lẫn nhau.
Khi tiểu Thiến đem thần ấn thu hồi trong cơ thể, thần quang đột nhiên từ trong cơ thể trán phóng, Hứa Tiên buông ra cánh tay. Thân thể của nàng chậm rãi hiện lên, hai tròng mắt của nàng vẫn cứ đóng chặt. Duy chỉ có từng đạo thần quang phóng xạ ra, dung nhập trong vách núi. Phảng phất ở cùng toà sơn mạch này thành lập mối liên hệ nào đó.
Hồi lâu sau, khi tiểu Thiến lại một lần nữa mở hai tròng mắt, khí chất trở nên càng phát ra phiêu miểu, dung nhan chưa thay đổi chút nào, lại bằng vào thêm vài phần vị đạo mỹ lệ.
Để cùng nàng ở chung lâu ngày, Hứa Tiên cũng có một tia kinh diễm, biết nàng đã cùng Hoàng Sơn hòa hợp nhất thể, đạt được phù hợp "Sơn tức là ta, ta tức là sơn".
Loại phù hợp này biểu hiện ở trên người Hoàng Hạc đồng tử, chính là Hoàng Hạc thản nhiên tiêu sái, bất quá đương nhiên sẽ không để Hứa Tiên có cảm giác kinh diễm gì. Cùng với loại cảm giác này, ấn tượng khắc sâu nhất vẫn là Long Vương Ngao Kiền, đó là Đại Giang Đông dũng cảm khí khái.
Bất quá Ngao Kiền vẫn chưa dựa vào ngưng tụ thần ấn khống chế Trường Giang. Với hắn mà nói, Trường Giang mỗi một dòng nước đều phảng phất như huyết mạch của hắn, ngưng tụ thần ấn hay không, cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Tiểu Thanh rốt cục đạt được một toà, không kém với Ngũ Nhạc danh sơn, có căn bản yên thân lập mệnh, hướng về Hứa Tiên dịu dàng thi lễ:
- Cảm ơn tướng công, đúng rồi, mấy ngày trước đây, trên biển đến một vị Yến Tử cô nương tới tìm ta, nói là có chuyện quan trọng thông tri với ngươi!
Hứa Tiên vội hỏi:
- Chuyện quan trọng, là chuyện quan trọng nào?
Tiểu Thiến thoáng có chút khổ não vỗ vỗ trán:
- Nàng vội vã mà đến, chỉ nói có chuyện cực kỳ quan trọng như lửa đốt sau lưng, nói con đường phía trước sẽ có nguy hiểm, để ta nhất định nghĩ biện pháp thông tri cho ngươi. Sau đó ta còn không kịp hỏi nhiều, nàng đã lại vội vã rời đi. Tốc độ độn quang cua nàng nhanh như thiểm điện, cũng phái thủ hạ đuổi theo cũng không thể đuổi theo. Hiện tại cũng là không hiểu ra sao.
- Yến Tử này...
Hứa Tiên suy nghĩ, chẳng lẽ là trên biển xảy ra chuyện gì? Thế nhưng trên biển nếu xảy ra chuyện, Hàn Mai tiên tử sao lại chỉ tự không đề cập tới. Ừm đến nghĩ, tìm không được manh mối, chỉ có thể thấy chuyện này tạm thời bỏ qua không nhắc tới.
Hắn coi như là gặp qua người thể diện, Ngao Nghiễm, Dương Tiễn, Tất Phương, những người tu hành cấp Thần Tiên này uy lực đều đã từng kiến thức qua. Bằng vào thực lực của hắn hiện nay, ngay cả là có chút nguy hiểm, nói vậy cũng có thể đáp lại. Nếu là người tu hành cấp Thiên Tiên, cẩn thận và không cẩn thận cũng không có phân biệt quá lớn.
Nói chung hôm nay trước giúp tiểu Thiến ổn định cục diện Hoàng Sơn, thuận tiện đơn gian nghỉ ngơi và hồi phục đã. Thương thế trên người hắn đến bây giờ cũng không thể hoàn toàn khép lại được. Cùng Hoàng Hạc đồng tử kia liều mạng một kích thật là không phải vui đùa, sau này càng chịu đựng cơn buồn ngủ chiến với Cùng Kỳ, cùng Nam Cực Tiên Ông lý luận, tinh thần cũng tiêu hao hầu như không còn. Mặc dù đã ngủ ba ngày, vẫn đang cảm giác được mệt mỏi rã rời, loại trạng thái này hiển nhiên không thích hợp lên đường, đi đối mặt với phiêu lưu không biết rõ theo như lời của Yến Tử. Tiểu Thiến hiển nhiên cũng nhìn ra hắn mệt mỏi rã rời, đi tới phía sau hắn, khẽ mát xa huyệt Thái Dương của hắn, yêu thương nói:
- Tướng công vẫn là nghỉ ngơi một chút thật tốt đi đã!
Hứa Tiên cười cầm bàn tay mềm mại của nàng:
- Buồn ngủ khó tránh khỏi, nếu có tiểu Thiến làm bạn, một mình ta làm sao ngủ được? Vốn tưởng rằng muốn cùng ngươi cách biệt một khoảng thời gian, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy đã gặp lại. Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày trước đây Thiến nhi ôn nhu, vi phu đúng là thực chưa tận ý, vẫn ngày đêm nhớ nhung đây?
- Yên nhi muội muội không phải còn đang ngủ sao? Tướng công một mình không ngủ được có thể ôm nàng ngủ a!
Tiểu Thiến sắc mặt khẽ biến thành hồng, muốn cự lại nghênh đón nói.
Hứa Tiên nháy mắt mấy cái nói:
- Thiến nhi thực sự là nghĩ như vậy sao? Truyện được tại
Tiểu Thiến cũng muốn nói "đúng", nhưng thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, liền nói không nên lời. Nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt càng phát ra hồng nhuận, thầm tự trách mình quá không biết xấu hổ. Bất đắc dĩ thân này, tâm này đều không thuộc về mình, hắn chỉ cần trêu chọc một câu đã có thể khiến chính mình tâm thần nhộn nhạo, không sao giữ mình được nữa.
Hứa Tiên nhìn nàng bộ dáng kiều dung xấu hổ, chỉ cảm thấy chim sa cá lặn cũng không hơn được thế này. Đặc biệt giữa mi mục mơ hồ mang theo xuân tình, với khí chất thanh của nàng, càng thêm một cổ mê hoặc dị dạng. Nào còn có loại uy nghi tựa như nữ thần mới vừa rồi nữa. Vốn dĩ chỉ là vui đùa, việc này cũng không nhịn được thần hồn khuynh đảo. Nhưng Hứa Tiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vẫn còn sáng, đành nói:
- Ngươi mới được Hoa Sơn, còn có thật nhiều chuyện muốn làm, vẫn là đi đến xử lý trước lại nói tiếp đi sao!
Tiểu Thiến vốn đã mềm một nửa ngã vào trong lòng Hứa Tiên, nghe vậy thanh tỉnh vài phần, giậm chân sẵng giọng:
- Tướng công lại trêu đùa người ta!
Hứa Tiên cười ha ha, bảo chứng tối nay sẽ bồi thương nhiều hơn, đuổi kịp cước bộ của tiểu Thiến.
Tiểu Thiến đi dạo Hoàng Sơn. Trên núi này không hề thiếu tinh quái khác, dù sao Hoàng Hạc đồng tử cũng không có khả năng độc bá Hoàng Sơn. Trong đó cũng không thiếu tinh quái đạo hạnh mấy trăm thậm chí gần nghìn năm. Chỉnh thể tố chất muốn hơn quá xa nhưng Mộc Tinh thạch quái ở Phượng Hoàng Sơn kia, nhưng cũng là không một kẻ nào có thể tu thành Địa Tiên.
Tiểu Thiến cầm thần ấn trong tay, lại có Hứa Tiên cùng đi ở bên cạnh. Nhưng tinh quái này đều đã ở một bên kiến thức qua tràng đại chiến kinh thiên kia. Nhìn thấy Hứa Tiên ai cũng trong lòng lo sợ. Chỉ e xúc phạm tân Hoàng Sơn chỉ chủ này, sẽ đem bọn họ đuổi ra khỏi Hoàng Sơn. Bọn họ đúng là một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Tiểu Thiến đem đưa bọn họ triệu tập đến trên Thiên Đô Phong:
- Dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, Hoàng Hạc đồng tử cùng tướng công của ta đánh cuộc, đem Hoàng Sơn này bại cho tướng công nhà ta, từ hôm nay trở đi, ta chính là Hoàng Sơn chi chủ, chư vị có dị nghị gì không?