Hứa Tiên Chí

Nhu Gia công chúa nhất thời do dự, Phan Ngọc làm bộ lắc đầu thở dài, Nhu Gia công chúa vội hỏi:

- Ta muốn nghe ngươi nói, Minh Ngọc tỷ tỷ, ngươi mau nói cho ta biết đi sao!

- Ta nói rồi, không được gọi tỷ tỷ, phải gọi phu quân. Đừng quên, ngươi là thuộc về ta mới đúng.

Phan Ngọc nắm bờ vai nhu nhược của nàng, đem nàng ôm vào trong ngự, nghiêm trang giáo huấn nói.

Nhu Gia công chúa cố giương mặt lên nói:

- Mới không phải, Nhu Gia chỉ thuộc về bản thân. Hơn nữa Minh Ngọc tỷ tỷ ngươi cũng là thuộc về nhân gia mà...

- A, hiện tại cũng dám cùng ta tranh luận, để ta cho ngươi biết cái gì là huyện quan không bằng hiện quản...

Phan Ngọc đưa tay đến véo cái mũi quỳnh của Nhu Gia công chúa.

Nhu Gia công chúa kinh hãi kêu một tiếng, lui thân thể lại né tránh ra.

Lúc đêm khuya người tĩnh, Phan Ngọc và Nhu Gia công chúa cùng ngủ một giường, giảng thuật một chút kinh lịch của ngày hôm nay. Chỉ thoáng qua nguy cơ của Hứa Tiên, miễn cho trái tim nhu nhược của nàng lại thêm một phần lo lắng, sinh ra bệnh tật.

Nhu Gia công chúa nghe đến tâm thần khao khát, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn tựa ở bên cạnh Phan Ngọc, một đôi tinh nhãn thật to chớp động liên tục.

Đúng lúc này, cánh cửa khanh khách rung động sau đó mở ra, Hứa Tiên đi nhanh tới trong phòng ngủ:

- Minh Ngọc. Ta đã trở lại...

Quay người đóng cửa, đi tới bên giường, đã thấy Phan Ngọc đang nằm ở trên giường. Một tay chống đầu cười nhìn hắn, tóc đen rủ xuống bên cạnh, lộ ra cánh tay ngọc và bả vai trắng nõn, quả thực là phi thường tươi đẹp.

Hứa Tiên đang muốn đem nàng ôm vào trong ngực, đã thấy bên cạnh nàng lồi lên một khối, cũng toát ra mấy sợi tóc, vừa nhìn một đôi giày thêu nho nhỏ bên giường kia, liền biết được là ai.

Nhu Gia công chúa mới vừa rồi nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng liền vui vẻ, bỗng phát giác trạng thái hiện tại của chính mình, trên người không một mảnh vải, lại vội vã lùi về trong chăn.

Hứa Tiên cười nói:

- Tốt, đây chẳng phải là bị ta bắt gian tại giường...

- Không phải...

Nhu Gia công chúa vội vã lộ cái đầu ra. Thấy Hứa Tiên lại lùi về nửa bước, chỉ để lại một đôi mắt chợt lóe:

- Ngươi...xin chào!

Phan Ngọc nói:

- Chúng ta mới là phu thê cưới hỏi đàng hoàng, ngươi là hán tử hoang dã từ đâu đến...dám tới quấy nhiễu...

Hứa Tiên cười khổ:

- Ta cũng không biết chính mình là từ đâu tới đây...

Trong lòng biết đại kế đêm nay của bản thân chắc là sẽ phá sản. Hôm nay chung quy vẫn không thể đem Nhu Gia công chúa đuổi ra được rồi. Bất quá hiếm khi được cùng người ngọc gặp gỡ. Càng không thể ôm nhau mà ngủ, chẳng phải là quá tiếc nuối sao?

Đang lúc tiến thối lưỡng nan, Phan Ngọc đem Nhu Gia công chúa đẩy ra phía sau, xốc chăn lên nói:

- Còn không mau tiến đến...

Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong bóng tối chợt sáng ngời. Phan Ngọc dưới áo ngủ bằng gấm, ngay cả áo yếm cũng không có mặc lên, triển lộ ra thân thể hoàn mỹ. Mỹ nhân giống như chạm ngọc, tản ra bạch quang nhàn nhạt. Cái gọi là ngọc thể hoành trần, không gì hơn thế này.

- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh...

Hứa Tiên tự nhiên chịu không đường lời mời hấp dẫn này, vặn người tiến vào trong chăn, vừa nói:

- Công chúa điện hạ, xin mời ngài rộng lòng tha thứ...

Nhu Gia công chúa đã e lệ nói không ra lời, tận lực đem thân thể dựa sát vào trong mép giường. Cũng may cái giường này rất lớn, hơn ba người ngủ cũng dư dả, nàng ngược lại cũng không thiếu dư địa cứu vãn. Nhưng cùng hắn ngủ chung một giường, ý niệm đó vẫn là khiến nàng đầu óc choáng váng, cả người nóng lên.

Phan Ngọc thuận thế tựa ở trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Thế nào rồi?

Hứa Tiên nói:

- Còn không biết, qua mấy ngày nữa mới có kết quả, bất quá hình như rất phiền phức.

Cánh tay đưa qua vai nàng, tự nhiên mà đặt ở trên bộ ngực sữa cao ngất của nàng, bắt vào tay là một mảnh ấm áp nhẵn nhụi, lại tràn ngập co dãn.

Phan Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, ý bảo Nhu Gia công chúa đang ở một bên:

- Thời gian đã không sai biệt lắm, ngươi cũng nên vào cung yết kiến...

Hứa Tiên làm ra biểu tình bất đắc dĩ:

- Ngày mai ta đi Lại bộ báo danh đã.

Nhưng bất đắc dĩ trên tay cảm giác thực sự quá tốt, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve.

Phan Ngọc cũng không làm gì được hắn, đưa tay hướng trong giường bắt lấy.

Hứa Tiên bỗng nhiên tìm đến một bàn tay nhỏ bé. Không giống như là bàn tay của Phan Ngọc, thuận thế nhìn qua đó, chỉ thấy Nhu Gia công chúa đang ở trong bóng tối ngơ ngác nhìn qua đây. Trên dung nhan phấn nộn tựa hồ còn có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã biết cáy tay kia là của ai, hai người cùng nhau bị dọa giật mình.

Một đôi mắt to tinh khiết kia nhất thời đem tạp niệm của Hứa Tiên tiêu trừ, hắn có thế nào cũng không thể ở bên cạnh một thiếu nữ như vậy, làm ra chuyện tình dục như thế chứ? Liền mỉm cười liếc mắt nhìn Phan Ngọc một cái tỏ ý: Xem như ngươi lợi hại!

Phan Ngọc nói:

- Ngủ đi!

Vì vậy một đêm này, ba người chưa từng ngủ ngon. Càng chuẩn xác mà nói, là Hứa Tiên và Nhu Gia công chúa không có ngủ ngon. Phan Ngọc an an ổn ổn ở trong lòng Hứa Tiên ngủ một đêm, đứng dậy chuẩn bị đi vào triều sớm.

Hứa Tiên thay một thân quan, ở ngoài cửa đứng chờ, đem qua ôm ấp người ngọc, cũng không thể có chút động tác, xác thực là một loại dày vò. Bất quá hắn bình định tâm tư, thanh trừ dục niệm, ngược lại cũng không quá khó khăn. Cửa phòng mở ra, Phan Ngọc cũng mặc lên quan phục, Nhu Gia công chúa ở bên cạnh nàng cũng là vẻ mặt mệt mỏi, nhịn không được ngáp một cái, thấy Hứa Tiên đang nhìn nàng, lại vội vã ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn mới mở ra một nửa. Phun ra nửa miệng buồn ngủ, ngày hôm qua nàng một đêm đều là đầu ông ông vang lên. Mà hiện tại cũng vẫn ông ông vang lên, nguyên nhân là do cả đêm không ngủ.

Hứa Tiên nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Ngươi trở lại ngủ tiếp đi!

Nhu Gia công chúa vội vã xua tay nói:

- Không, không cần, ta không buồn ngủ.

Nhưng sau khi nhìn theo Hứa Tiên và Phan Ngọc xuất môn, lại nhịn không được quay lại phòng ngủ. Một đầu ngã vào trên giường.

Trời còn chưa sáng rõ, hai người đã đi tới trước cửa cung, Hứa Tiên hướng phía thái giám hầu cận bẩm báo, rất nhanh liền có người triệu hắn vào cung:

- Hứa đại nhân, bệ hạ cho ngươi tham gia triều hội sớm.

Hứa Tiên đi vào hoàng cung đại viện, trước đi đến trong Thiên Điện chờ đợi bách quan tụ tập đủ, chờ đợi triều hội bắt đầu. Trong bách quan hắn cũng không biết được mấy người, người đầu tiên đến đó là Vương Văn Thụy, Vương lão sư của hắn, liền bước lên phía trước hành lễ, tránh cho bị một lần giáo huấn.

Vương Văn Thụy biểu thị Hứa Tiên tại Lĩnh Nam man di chi địa làm ra hành động như thế là rất nguy hiểm, rất không đúng. Nhưng đối với việc hắn vì dân trừ hại, không sợ cường bạo tinh thần vẫn là dành cho ủng hộ.

Khi Hứa Tiên hỏi, lần này triệu mình hồi kinh là có chuyện gì?

Vương Văn Thụy biểu thị không cần lo lắng, ta sẽ che chở cho ngươi. Hứa Tiên tự nhiên chỉ có biểu thị, lão sư uy vũ.

Sau đó Phan vương gia đến, Hứa Tiên lại nhanh lên bái kiến nhạc phụ đại nhân, Phan vương gia biết Hứa Tiên không phải phàm nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui