- Ha ha, bản thân ta là muốn hỏi ngươi, ngươi ưa thích Thải Phượng sao?
- Ưa thích ah, đây chính là giai nhân thế gian khó tìm.
Phan Ngọc khẳng định nói, mỹ nhân như vậy nàng cũng ta thấy yêu tiếc, nếu có thể Kim Ốc Tàng Kiều [nạp thiếp] nghe nàng đánh đàn, hoặc đặt trên giường dốc lòng vuốt vuốt, đều một chuyện mà nhân sinh mừng rỡ.
- Muốn giúp nàng chuộc thân sao?
- Sau đó hãy nói đi.
Đoạn thời gian này, muốn cùng ngươi, cùng với ngươi cùng một chỗ.
Rồi sau đó mấy ngày, thuyền lớn thẳng hàng, xuôi theo kênh đào vào Trường Giang, trên thuyền tự nhiên là ca múa, hàng đêm sanh tiêu, Hứa Tiên ngốc không nổi đi ra trên thuyền đi một chút, thường xuyên có thể thấy muội muội hắn mới nhận thức - Thanh Loan.
Tuy rằng Hứa Tiên "Ca ca " mộng tưởng còn không có thực hiện, nhưng thấy tiểu cô nương xấu hổ gọi mình một tiếng Hứa đại ca, cũng coi như một sự tình mừng rỡ.
Một đêm này Thanh Loan thấy Hứa Tiên lại trên thuyền bồi hồi, hỏi:
- Hứa đại ca, lại muốn câu cá sao? Ta đi lấy đồ câu cho ngươi.
ở chung lâu rồi, một tiếng Hứa đại ca này cũng thuận miệng hơn rấy nhiều, phảng phất chính mình thật sự có một ca ca vậy, nhưng trước mặt người khác tuyệt đối sẽ không gọi như vậy.
Hứa Tiên nói với theo:
- Không câu được.
Nói rồi hắn an vị bên cạnh thyền.
Thanh Loan hiếu kỳ nói:
- Vì cái gì?
Cũng đi theo ngồi ở bên cạnh Hứa Tiên, khoảng cách cũng gần hơn rồi.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Không phải đã câu lên sao? Cá ngốc khó tìm lắm.
Thanh Loan giận một tiếng, thúc một cái cùi chỏ. Hứa Tiên còn không có kịp phản ứng đã thấy bên hông đau nhức, hắn nhìn Thanh Loan hằm hằm. Thanh Loan đã hừ một tiếng quay đầu đi, Hứa Tiên lại đối với muội muội bạo lực không còn cách nào khác, Thanh Loan lại vươn tay giúp hắn vuốt vuốt chỗ đau, bàn tay nhỏ bé cực kỳ linh xảo nhu nhược, Hứa Tiên lập tức cảm thấy thống khổ toàn bộ tiêu tán, ngược lại có loại cảm giác thoải mái.
Hứa Tiên cũng không ngừng nhận lấy, một khảo nghiệm chày gỗ cùng táo ngọt, đau nhức cũng khoái họa a.
Hứa Tiên nghĩ nghĩ rốt cục hỏi:
- Tiểu muội, nhà của ngươi ở đâu?
Thanh Loan quay đầu lại, con mắt hiện rõ lòng đen và lòng trắng nói:
- Không cho ngươi biết, tò mòchết ngươi.
Hứa Tiên sờ sờ đầu, nguyên lai tiểu nha đầu này đã sớm thấy bản thân muốn hỏi gì.
Thanh Loan quay đầu lại nhìn mặt sông đen ngòm, một đôi chân khua khua trong không khí nói:
- Hứa đại ca, ngươi tiếp cận Thanh Loan là có sở cầu khác sao?
- Đúng vậy a, ta là thấy sắc nảy lòng tham, chuẩn bị thông qua ngươi tiếp cận Thải Phượng cô nương. Sau đó một mũi tên trúng hai con nhạn...
Sau đó hắn chuẩn bị xong cách để tránh cùi chỏ của Thanh Loan.
Thanh Loan cười khanh khách như tiếng chuông phiêu đãng trên mặt sông, tiếng cười dần dần dẹp loạn, nàng quay đầu nhìn Hứa Tiên nói:
- Hứa đại ca, Thanh Loan thật xem ngươi làm đại cao đấy, ngươi ngàn vạn lần đừng có gạt ta.
Thanh âm của nàng mang theo một chút run rẩy, những ngày này ở chung đã làm nàng tin tưởng Hứa Tiên, trong lòng phong bế nghĩ thầm muốn lại một lần nữa mở ra, chỉ là vẫn luôn sợ hãi cùng nghi kị.
Hứa Tiên vươn tay, sờ sờ đầu nhỏ của nàng:
- Ngươi ngốc như vậy, không lừa ngươi ta cảm thấy rất đáng tiếc ah!
Thanh Loan cúi đầu mặc hắn vuốt ve, nói khẽ:
- Vậy thì vĩnh viễn đừng để cho ta phát hiện!
Ba~
Hứa Tiên tại trên đầu nàng nhẹ đập một cái.
- Làm sao có thể?
Trong lòng Thanh Loan có chút cao hứng, chỉ nói ý của hắn chắc là không biết lừa gạt mình.
Lại không nghĩ rằng Hứa Tiên nói:
- Ta lừa ngươi còn có thể cho ngươi phát hiện, nếu không ta đây còn ngốc hơn cả ngươi.
Thanh Loan xoay đầu lại hướng hắn trợn mắt nhìn, Hứa Tiên mau chóng tại địa phương vừa đánh xoa xoa nhẹ nói:
-Ngoan.!
Thanh Loan dở khóc dở cười, loạn dao động vài cái đem tay của hắn bỏ ra, lại ngưng thần nghe xong nói:
- Đêm nay ta tương đối sớm, ta đi về trước, Hứa đại ca, ngày mai sẽ nói cho ngươi biết chuyện của ta.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đi thôi
Thanh Loan trở về phòng, Thải Phượng cười nói:
- Lại đi gặp tình ca ca của ngươi về sao?
Thanh Loan đi tới giúp Thải Phượng cầm lấy trâm gài tóc nói:
- Tiểu thư ngươi lại nói lung tung.
Thải Phượng nhìn gương cười cười:
- Không biết là ai gọi Hứa đại ca, Hứa đại ca mãi không ngừng nhỉ?
- Ah, làm sao ngươi biết?
Thải Phượng hé miệng cười trộm nói:
- Cô bé ngốc nghếch dễ bị lừa gạt.
Thanh Loan tức giận đem tóc của Thải Phượng làm cho loạn, Thải Phượng lại lơ đễnh nói:
- Phan công tử cùng Hứa đại ca là vô cùng tốt đấy, ta đi giúp ngươi nói một chút, cho ngươi theo hắn là tốt rồi.
Thanh Loan lại lấy cây lược gỗ đem tóc loạn của Thải Phượng chải đều lại:
- Tiểu thư, ta chỉ coi hắn như ca ca mà hôi, Hứa đại ca cũng chỉ đồng dạng đem ta đem làm muội muội, cũng không có gì ý nghĩ xấu, hơn nữa đã nói muốn cùng tiểu thư vĩnh viễn cùng một chỗ đấy.
Thải Phượng vươn tay bắt lấy tay Thanh Loan, hai con ngươi trên dung nhan kiều diễm trừng lên, bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Thải Phượng nhớ tới trong nhà gặp đại nạn, nàng để cho Thanh Loan thân mang võ công ly khai, nhưng Thanh Loan lại không chịu đi, cuối cùng đi theo chính mình rơi vào nơi dơ bẩn này, cho dù có thủ thân như ngọc thì thế nào, chỉ cần tiến vào vũng bùn này nửa bước thì cả đời không thể rửa sạch vết nhơ. Mà trong những năm này, nếu không có Thanh Loan bảo hộ, nàng chỉ sợ sớm đã trầm luân không còn hình dáng rồi, có lẽ sớm đã bị chết cũng nói không chừng. Vô luận như thế nào cũng muốn đứa nhỏ này được hạnh phúc.
Thanh Loan nhớ tới chính mình mới vào trong phủ, chính mình võ chưa thành, bị người bắt nạt, là một tiểu tỷ xắn váy lên cứu nàng, coi nàng như muội muội, nói lão gia mua đồ mới cho mình, dạy mình biết chữ, tại thời điểm khổ sở tự an ủi mình. Những sự tình này nàng đều còn nhớ rõ, hơn nữa nàng biết rõ tiểu thư không hề kiên cường như thoạt nhìn vậy. Tiểu thư rất lười cần người chiếu cố, mỗi ngày cũng còn muốn chính mình gọi nàng rời giường, tiểu tỷ này mình phải dùng cả đời của mình đi bảo hộ đấy.
Hai người từng người quyết định.
Mà phía trước, Kim Lăng đã tới rồi.
Đi nhiều ngày như thế, tuy rằng thường xuyên ngừng thuyền cập bờ nghỉ ngơi một chút, nhưng người trên thuyền đều hơi mệt. Đi về phía trước chính là đất liền Kim Lăng rồi, suy nghĩ xong sẽ có một phen chiêu đãi tưng bừng.
Hứa Tiên nghĩ đến hắn chuyện tạo kính viễn vọng, trong lúc nhất thời lại không biết tại sao cùng đàm phán với lão thương nhân cáo già này. Dù sao kiếp trước cũng không phải là buôn bán tinh anh, không có đạo lý một khi xuyên việt là trở thành kẻ có đầu óc. Nhưng hắn rất nhanh nghĩ đến một cái chủ ý, chính mình không am hiểu thì tìm người am hiểu là được rồi, nghĩ vậy hắn nói ý định của mình cho Phan Ngọc nghe.
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
- Hán Văn, ngươi thật sự có nắm chắc có thể làm ra cái gì kính viễn vọng?
Loại vật này giá trị nàng là phi thường tỏ tường đấy, vô luận là hàng hải hay là quân đội. Tưởng tượng nếu như trong quá trình hàng hải có thể sớm quan trắc đến Phong Bạo cùng bờ biển thì trong lúc hành quân tác chiến có thể khám phá trí cùng hư thật của quân, có thể tạo nên tác dụng xoay chuyển càn khôn.
Hứa Tiên nói:
- Thủy tinh nhân tạo thì không dám khẳng định, nhưng đại khái là còn cần một chút để thí nghiệm, nhưng nguyên lý kính viễn vọng ta là có thể khẳng định đấy, chính là hiện tại thủy tinh chỉ cần đạt tới yêu cầu, cũng có thể làm ra một cách bình thường.
- Nhưng loại thần binh lợi khí này tất nhiên không thể sản xuất đại quy mô, so với quản chế vật phẩm nỏ quân càng thêm nghiêm khắc, ta sẽ định ra hiệp nghị, giao hữu Kim Vạn Thành trước chế tạo thử, nếu có thể thành thì đưa cho công bộ, ngươi muốn mưu cái một quan nửa chức cũng không thành vấn đề.
Hứa Tiên nói:
- Vậy thì rất khó lợi nhuận rồi?
Hắn cũng không cân nhắc cái kính viễn vọng này, trên giá trị quân sự, hôm nay nghe xong Phan Ngọc nói mới hiểu được, triều đình tuyệt đối sẽ không cho phép loại lợi khí chảy vào dân gian, không có nguồn tiêu thụ sẽ rất khó có bao nhiêu lợi nhuận.
Phan Ngọc gật đầu nói:
- Trong ngắn hạn không thể nào, nhưng năm rộng tháng dài sao có thể hạn chế được. Cái này không nói đến, người nọ tạo thủy tinh nếu có thể, đó mới là tài nguyên, ngươi có thể đề cập Thanh Loan chuộc thân rồi.
Hứa Tiên mặt đỏ lên nói:
- Ngươi phát hiện rồi sao?
Nói xong hắn lại nghiêm sắc mặt:
- Nữ tử tốt như vậy không nên trầm luân a, Thải Phượng đối với ngươi cố ý ta tự nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng Thanh Loan muốn tìm chính lang quân như ý nàng ta thì mới được, đây cái làm ca ca như thế nào cũng không có thể bỏ qua.
Phan Ngọc cười nói:
- Ta sợ lang quân như ý chính là Hứa ca ca ngươi đó.
Hứa Tiên rất nghiêm túc nói:
- Ta chỉ coi nàng như muội muội, tuyệt không có tâm tư khác.
Phan Ngọc nhìn hắn trong chốc lát, cười thở dài:
- Được rồi, được rồi, ngươi là chính nhân quân tử được chưa? Ta đi cùng Thải Phượng nói một tiếng, theo tâm nguyện của ngươi tốt rồi!
Nếu muốn thay Thanh Loan chuộc thân, cần phải Thải Phượng đồng ý mới được.
Trong khoang thuyền, Thải Phượng hưng phấn đối với Thanh Loan nói:
- Nha đầu, chuyện tốt của ngươi đến rồi?
Thanh Loan mê hoặc nói:
- Chuyện tốt?
Thải Phượng cười nói:
- Hứa đại ca của ngươi muốn thay ngươi chuộc thân, nhờ Phan công tử tới đây nói với ta rồi.
Trong mắt của nàng, bị ai chuộc đi, cả đời thuộc về người đó, vô luận là làm ca cơ hay làm thiếp cũng sẽ khoogn cải biến.
Thanh Loan lập tức ngây dại, trong mắt nổi lên một tầng sương mù, thanh âm có chút run rẩy mà nói:
- Hắn không có nói với ta ah!
Thải Phượng vui vẻ nói:
- Kinh hỉ chưa? Nha đầu ngốc, ta nghĩ kỹ, chính là Hứa công tử không có tiền, nhưng có phần tâm ý này coi như đã đủ rồi, ta giúp ngươi xuất bạc chuộc thân, để bọn họ không dám coi thường ngươi.
Thanh Loan cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, cuối cùng ngẩng đầu nói:
- Ta đi nói với hắn.
Nói xong nàng chạy ra khỏi cửa.
Thanh Loan xông vào trong phòng Hứa Tiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phan Ngọc, nàng lôi kéo Hứa Tiên lên đầu thuyền.
Thanh Loan hói:
- Hứa đại ca, ngươi muốn thay ta chuộc thân?
Hứa Tiên gật đầu nói với giọng khẳng định:
- Đúng vậy a, ngươi không phải không ưa thích Minh Ngọc sao?
Thanh Loan được hắn khẳng định, trong lòng càng run rẩy, cắn răng nói:
- Hứa đại ca, ngươi là người tốt, nhưng ta chỉ coi ngươi là ca ca.
Hứa Tiên trong lòng ai thán, quen thuộc kinh điển thật là hảo nhân tạp, ca ca tạp a! Bất quá có chút buồn cười, Hứa Tiên vỗ vỗ đầu Thanh Loan nói:
- Ta cũng chỉ coi ngươi là muội muội thay ngươi chuộc thân mà thôi, ngươi có thể muốn gả ai thì gả cho người đó, có ta làm đại ca sẽ không ai dám khi dễ ngươi.
Thanh Loan nghe xong một hồi nhụt chí, nhưng vẫn là cắn răng nói:
- Hứa đại ca, cám ơn hảo ý của ngươi, không thể làm muội muội của ngươi là Thanh Loan không có phúc khí, nhưng Thanh Loan muốn cùng tiểu thư ở với nhau.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ngươi có thể cùng nàng cả đời sao?
Thanh Loan ngẩng đầu khẳng định nói:
- có thể, Hứa đại ca ngươi không phải muốn biết chuyện của ta sao? Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, mẹ ta chết sớm, cha ta là người trong giang hồ, về sau Hán Trung như là bị cừu nhân đuổi giết, cũng có thể là chuyện gì khác, ta đã nhớ không rõ rồi, đã bị đưa vào Vân phủ, kết quả Vân lão gia dời quan đạo Giang Nam, nhiều lần biến thiên cuối cùng trở thành Hàng Châu Tri Phủ, ở phía sau thì xảy ra quan án như vậy. Những năm gần đây này nếu như không có tiểu thư, Thanh Loan cũng không phải là Thanh Loan, hơn nữa tiểu thư cũng không thể rời khỏi ta, vì thế...
Hứa Tiên phất tay biểu thị nàng không cần nói nữa: Text được lấy tại
- Ta hiểu được, ta sẽ không bức ngươi, ân, ta sẽ nhường Minh Ngọc chăm sóc tốt ngươi.
Nhưng trong lòng có một ý nghĩ giống như là bị bạn thân cho đội nón xanh (cắm sừng). Đương nhiên, loại này cảm xúc cũng chỉ lóe lên rồi biến mất mà thôi.
Thanh Loan lộ ra thần sắc cảm kích cùng áy náy, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa đại ca, ta có thể vẫn gọi ngươi như vậy không?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đương nhiên.
Thanh âm thanh thúy của Thanh Loan vang lên:
- Ca, ta đi trước!
Nói xong nàng cũng quay người đi, Hứa Tiên lắc đầu, thở dài. Mỗi người đều có kiên trì của từng người, muốn trợ giúp người khác thì phải học được không nên đem ý nghĩ của mình đặt lên người đó, nhưng còn mình cso tính là như vậy không.
Phan Ngọc từ nơi hẻo lánh chuyển đi ra, học Thanh Loan cường điệu, giòn giòn giã giã kêu một tiếng:
- Ca!
Vì vậy Hứa Tiên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, ho khan không ngừng, Phan Ngọc tới giúp hắn vỗ vỗ phía sau lưng, cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt muội tử của ngươi.
Nhưng nói gần nói xa nhìn có chút hả hê trong thì tránh không khỏi.
Hứa Tiên trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ngươi đừng có khi dễ nàng
Trong lòng Phan Ngọc cười đắc ý, bám vào bên tai Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ không khi dễ nàng đâu, ta thương nàng còn không hết cơ mà.
Tuy rằng lý trí nói cho nàng biết Hứa Tiên nhất định sẽ lấy vợ sinh con, cho nên mới muốn giúp nàng thay Thanh Loan chuộc thân, nhưng thấy Hứa Tiên chuộc thân thất bại, trong lòng đắc ý đều không thiếu được.
Hứa Tiên đột nhiên thò tay ngăn lại vòng eo của nàng, dán tại trên người mình, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mĩ của nàng nói:
- Vĩnh viễn không nên xem nhẹ một nam nhân có lòng đồng tính, coi chừng ta cắn ngươi một cái.
Phan Ngọc kinh hô một tiếng đẩy Hứa Tiên ra, rồi lui về phía sau, nhưng chân bước thấp bước cao, cho dù võ nghệ của nàng có cao cường như thế nào cũng uổng công, chỉ kịp vươn tay hô một tiếng:
- Hán Văn, cứu ta!
Hứa Tiên phản ứng thần tốc, bắt lấy tay của nàng kéo về trong ngực, Phan Ngọc vịn lồng ngực của hắn vững vàng hô hấp, nhẹ nhàng đẩy ra hắn, cả giận nói:
- Ta không biết bơi.
Nàng tuy rằng võ công trác tuyệt, nhưng dù sao cũng là người phương bắc, hơn nữa giới hạn thân phận không có học cái gì bơi lội, nếu như rơi xuống nước cũng chỉ có thể để mọi người tới cứu thôi.
Hứa Tiên cũng nhất thời tức giận, giờ phút này đã sớm đã hối hận, chỉ có thể mau chóng cam đoan nói:
- Không có lần sau, ta cam đoan.
Phan Ngọc liếc nhìn hắn, không nói hai lời liền hướng trong phòng đi đến, chỉ là bị hắn ôm vào ngực, tư vị này thật khiến cho nàng rung động mãi không thôi