Hứa Tiên Chí

Nhưng Hứa Tiên vẫn có cảm giác tâm linh rung động, da thịt tuyết trắng của nàng giống như có hào quang thánh khiết đang chớp động, khiến cho người ta có cảm giác không dám khinh nhờn.

Mà thời điểm nàng cho phép hắn thưởng thức thân thể của nàng không nhiều, tuy the bản năng che chắn nơi tư mật lại. Nhưng vẫn cho hắn cảm giác kinh tâm động phát, người trước mắt chính là nương tử của mình, chẳng nói bằng pho tượng nữ thần đang nằm trước mặt của mình.

Nhưng mà ánh mắt "Pho tượng" này dưới ánh nhìn của hắn càng xấu hổ không chịu nổi, phát ra tiếng oán giận:

- Quan nhân, ngươi muốn nhìn tới khi nào?

Hứa Tiên ủy thân tiến lên, ôm lây vòng eo mềm mại kia, cảm thụ nó mềm dẻo trơn trượt dưới bàn tay vuốt ve của hắn, khen từ đáy lòng.

- Nương tử, ngươi thật đẹp!

Bạch Tố Trinh hít sâu một hơi, nói:

- Thời điểm này, nữ tử phàm nhân sẽ không có nhăn nhó như ta.

Giống như nàng đã hạ quyết tâm vậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Tiên, hai tay của nàng ôm cổ của Hứa Tiên, bộ ngực ngạo nhân của nàng mất đi vật che chắn lớn nhất, có chút rung động, trở nên đàn hồi.

Hứa Tiên chỉ cảm thấy trái tim nhảy mạnh, ngày thường nàng luôn quá mức ngượng ngùng, cho dù là ở trên giường cũng không bao giờ tỏ vẻ quá mức, không cho hắn tùy ý làm gì. Nhưng thời điểm tính tình của nàng biến thành bá đạo, căn bản không cho hắn chiếm cứ chủ dộng, lúc này thì hắn được tự do, hắn không biết nên làm gì cho phải.

Thấy hai mắt của nàng nhăm chặt, vòng eo căng cứng, giống như khẩn trương tới cực điểm. Hắn còn không có làm cái gì, da thịt tuyết trắng của nàng như nhiễm một tầng đỏ ửng.

Hắn lập tức hiểu dụng ý của nàng, nàng muốn dùng biện pháp này phá tan cảm ngộ trong lòng của hắn. Vào thời khắc này nàng không phải là thân thánh hay yêu ma, nàng biến thành thê tử ôn nhu của hắn, giống như nữ tử phàm nhân vậy.

Hứa Tiên vuốt ve bộ ngực lại đưa tay vuốt gò má của nàng, nói:

- Đừng quá khó xử.

Bạch Tố Trinh mở to đôi mắt ra, cam chịu nói ra:

- Ngươi xem như xà tính vốn dâm đi.

Hứa Tiên nhịn không được cười lên, trước kia hắn vô cùng ưa thích hí lộng nàng, mà nàng vô cùng bất mãn với chuyện này. Rốt cục quyết định không hề cô phụ sự ôn nhu của nàng, đưa tay đặt lên bộ ngực được mái tóc xanh che chắn, nắm trong tay tràn ngập mềm mại co giãn.

Bạch Tố Trinh ngâm khẻ một tiếng, cơ hồ không nhịn được man lực của Hứa Tiên quấy nhiễu, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống, chợt thấy bàn tay của Hứa Tiên đưa xuống dưới, hắn vuôt ve rừng rậm của nàng một hồi nhưng không dám đưa xuống sâu hơn, nàng do dự một chút vẫn tách hai chân của mình ra, cho hắn đưa tay vào trong đào nguyên của nàng.

Nơi mẫn cảm nhất thất thủ, nàng giống như bạch xà vặn vẹo, Hứa Tiên lần đầu tiên đạt được cảm giác thong dong tự nhiên thế này, khoái ý trong đó còn hơn cả lúc hoan lạc.

Thời điểm này hắn đã dứt bỏ tất cả tâm tình, cảm ngộ trong tâm niệm không còn thứ gì cả.

Tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, Hứa Tiên nhìn qua Bạch Tố Trinh bên cạnh, trong nội tâm chỉ còn lại tình cảm mà thôi, những cảm ngộ thái thượng vong tình biến mất không còn lại gì cả.

Hắn cười khổ một tiếng, từ tu vi tâm cảnh mà nói rất khó tiến bộ, nhưng hắn cũng hiểu hai người là tâm ma của nhau, cho dù đối phương lĩnh ngộ thiên đại chi lý thâm sâu cỡ nào, cũng muốn đem người bên cạnh kéo tới gần người mình, muốn "Tương cứu trong lúc hoạn nạn ", không muốn "Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ".

Được rãnh rỗi cũng được một thời gian, hắn đem đoạn thời gian này sinh hoạt rất dễ chịu. Thời điểm Ngô Nhân Kiệt đi vào kinh thành thì Hứa Tiên lại một lần nữa quay về kinh thành, thái hậu nương nương tránh mặt hắn không gặp, vẻ mặt tiểu hoàng đế nghiêm túc và trang trọng ngồi trên ghế rồng.

Trong lòng Hứa Tiên biết rõ tiểu hoàng đế tu hành không có tiến triển gì, dù sao trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, luyện khí chi đạo bình thường cần kiên trì nước chảy đá mòn, chỉ có thể chuẩn bị vài lời an ủi.

Nhưng tiểu hoàng đế sau khi vẫy cho thái giám cung nữ lui ra, lại hưng phấn với hắn, chính mình cảm nhận được một cổ khí cơ, tán thưởng Hứa Tiên quả nhiên đủ nghĩa khí, không cầm đồ giả lừa hắn.

Hứa Tiên tức cười im lặng, cuối cùng nhất phải nói một tiếng chúc mừng, mà hắn lại đem chuyện của mình nói ra, cơ hồ lập tức được tiểu hoàng đế đáp ứng, do dự một chút nói sẽ thỉnh giáo thái hậu nương nương.

Hứa Tiên khoát khoát tay mặc cho hắn đi, mà theo lời của Phan Ngọc thì quả nhiên thái hậu nương nương cũng không có bác bỏ mặt mũi của hắn, đáp ứng yêu cầu này.

Vì vậy Hứa Tiên liền dẫn Ngô Nhân Kiệt cầm theo một đạo mật chỉ quay về Tô Châu, bởi vì ngại đường xá quá phí thời gian, liền lặng lẽ dùng pháp thuật Súc Địa Thành Thốn học được từ Bạch Tố Trinh, chỉ phí một ngày là chạy về TÔ Châu, trực tiếp lao tới phủ nha, nhìn qua tri phủ mới một lần, hắn là một lão đầu to béo kinh nghi bất định nhìn qua Hứa Tiên.

Hứa Tiên cũng không nói nhảm, trực tiếp mở thánh chỉ ra đọc:

- Thánh chỉ đến...

Tâm nhậm tri phủ lập tức rời khỏi bảo tọa quỳ xuống, bọn nha dịch cũng nhao nhao như thế.

Hứa Tiên đọc thánh chỉ xong, nhìn qua mặt tri phủ như màu đất, lẩm bẩm nói:

- Điều đó không có khả năng... Ta là người của Lương vương gia... Hứa Tiên, tất cả là do ngươi hoa ngôn xảo ngữ, Lương vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Thánh chỉ viết tuy dài dòng, ý tứ lại vô cùng đơn giản, bởi vì ăn hối lộ trái pháp luật và đủ lý do cô phụ thánh ân, bãi miễn tên tri phủ này, sau đó do Hứa Tiên là đại công thần liêm khiết lên làm tân tri phủ.

Tuy cho dù là tiểu hoàng đế hay là thái hậu nương nương, căn bản không biết thắng này là ai, mà Hứa Tiên nói tới chuyện hắn ăn hối lộ và hại Ngô Nhân Kiệt thì cũng không có người nghiệm chứng.

Đối với thái hậu nương nương mà nói, có thể dùng chức vị tri phủ ban thưởng đại công lao của Hứa Tiên thì càng đơn giản hơn nhiều lắm, về phần trừng phạt tên tri phủ này chỉ là việc phụ.

Rồi sau đó Hứa Tiên đem Ngô Nhân Kiệt đưa về trong nội đường Bách Thảo đoàn tụ với người nhà, Ngô Nhân Kiệt cảm động đến rơi nước mắt, tất nhiên muốn đem sản nghiệp Bách Thảo Đường giao lại cho hắn.

Hứa Tiên cười cự tuyệt, hắn hiện tại cho dù như thế nào cũng không có khả năng làm đại phu nữa, hắn nhìn Ngô Ngọc Liên đứng bên cạnh mẫu thân gật đầu mỉm cười, quay người bước đi.

Ngô Ngọc Liên nhìn qua bóng lưng của hắn biến mất trong cửa ngõ, vịn Ngô Nhân Kiệt nói:

- Phụ thân, mau vào đi thôi, con gái hôm nay chuẩn bị món ăn thật tốt.

Ngô Nhân Kiệt kinh ngạc nói:

- Làm sao con biết ta sẽ quay về.

Ngô Ngọc Liên cười nói:

- Đương nhiên là Quan Âm Bồ Tát báo mộng nói cho con biết, con và mẫu thân nói phụ thân không tin sao?

Tân quan tiếp nhiệm sẽ có vô số người chúc mừng, Hứa Tiên miễn tiếp từng người, liền đi tới Hàng Châu, cùng Bạch Tố Trinh đi bái kiến một nhà tỷ tỷ và tỷ phu.

Tỷ tỷ tỷ phu nghe hắn trở thành Tri phủ, tất nhiên là vui mừng không xiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui