Trong nháy mắt, hắn cảm giác trong phân nửa dáng tươi cười sáng mờ kia của nàng quá mức tươi dẹp, ngược lại lộ ra một tia ưu thương.
Còn không kịp suy nghĩ, nàng đã thẳng thừng đứng dậy, trở lại chỗ râm mát, dáng tươi cười trên mặt vẫn như cũ.
- Tốt rồi!
Hứa Tiên thu tay lại, cũng không vội vã rời đi.
- Huyền Cơ, ngươi lần này tới tìm ta, có chuyện gì không?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Đúng rồi, mỗi ngày ta có thể xem ba quẻ, hiện tại sẽ thu quầy, lại còn chỉ tính một quẻ, vậy thì liền tặng ngươi một quẻ nữa, ba ngày sau, canh giờ này, nghìn vạn lần không được rời khỏi người nọ cùng ngươi có hẹn!
Hứa Tiên vội hỏi nói:
- Ngươi là nói Phan Ngọc? Ngươi đã tính được cái gì?
Ngư Huyền Cơ nhẹ lay động tay:
- Thiên Cơ không thể tiết lộ, yên tâm đi, không phải là tai ách gì lớn cả, vị Phan công tử kia tử khí oanh thể, quý không thể nói, có ngươi ở bên cạnh tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành!
Hứa Tiên nói:
- Nghe như là hàng năm có thừa không sai biệt lắm! Thực sự là lừa trắng bạc của ta!
Ngư Huyền Cơ cũng đã bắt đầu thu thập quầy xem bói, tiện tay cầm lấy bản Tam Quốc Diễn Nghĩa trên bàn kia đưa cho Hứa Tiên:
- Cái này tặng cho ngươi, xem như bán rẻ!
Hứa Tiên nói:
- không thấy không thấy tên tác giả mặt trên sao? Thực sự là ngay cả bán hạ giá cũng không hề có thành ý!
Ngư Huyền Cơ nói:
- Phải không?
Hứa Tiên đang muốn nói là "đúng", lại nhìn con người của nàng, cũng nhịn không được nghẹn lời, tránh né đôi mắt của nàng nói:
- Xem như vậy đi sao!
Trong lòng lo sợ, nàng sẽ không phải đã cường hãn đến trình độ ngay cả cái này cũng đều có thể nhìn ra được đấy chứ! Trên thực tế quyển sách này không có một chữ là của hắn viết, bộ phận nguyên sang duy nhất, còn xuất ra từ thủ bút của người khác.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta cảm thấy vẫn là phía trước, ngươi viết tốt hơn chút.
Hứa Tiên trong lòng thả ra một hơi, nguyên lai là nói cái này, thản nhiên nói rằng:
- Bất quá kết cục phía sau muốn so với ta nghĩ tốt hơn nhiều lắm!
Ngư Huyền Cơ dừng tay lại, ngẩng đầu lên nói:
- Phải không? Vậy ngươi nguyên bản là nghĩ như thế nào?
- Suy nghĩ lung tung mà thôi!
Hứa Tiên đùa cợt, trong tay quyển sách này tuy rằng là tiểu thuyết diễn nghĩa, nhưng là căn cứ theo lịch sử biên soạn ra, lịch sử chưa bao giờ tồn tại loại kết cục thứ hai.
Thảo luận ưu khuyết tiểu thuyết mạc danh kỳ diệu, liền thấy nàng cấp tốc đem quầy bói thu thập.
Đợi cho tất cả hoàn tất, mặt trời chiều đã rơi vào phía sau tường thành.
Ngư Huyền Cơ nói một tiếng cáo từ, đã đi về phía sâu trong hẻm ngõ.
- Chờ một chút, không phải còn có một quẻ nữa sao?
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại cười nói:
- Một quẻ cuối cùng này là ta tính cho chính mình, đã tính rồi!
- Kết quả thế nào?
Hứa Tiên hiếu kỳ truy vấn.
- Không biết?
Trong mắt Ngư Huyền Cơ thần kỳ hiện ra một tia mờ mịt, lập tức liền thu liễm, thật sâu nhìn Hứa Tiên một cái, mỉm cười nói:
- Lúc rảnh rỗi lại tới tìm ta, Duẩn nhi vẫn rất nhớ ngươi!
Nói xong đã tiêu thất ở sâu trong ngõ hẻm.
- A?
Hà quang đã tỏ khắp, nguyệt hoa bắt đầu sáng sủa.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn Tam Quốc Diễn Nghĩa trong tay, lại nhìn chữ viết trên tay, nhất thời ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hôm nay Ngư Huyền Cơ có chút không tầm thường.
Đặc biệt câu nói lúc ly biệt kia, quả thực không giống tính cách của nàng, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ lại vẫn không lý giải được rõ ràng.
Chỉ đành bước nhanh về phía trong vương phủ bước đến, vô luận là Phan Ngọc hay Vân Yên so với chính mình càng am hiểu giải câu đố hơn!
Trên Minh Nguyệt Lâu, Phan Ngọc đang nhìn trăng mà than thở, chợt nghe được tiếng bước chân truyền đến.
Hứa Tiên vẻ mặt áy náy:
- Phan Ngọc, để ngươi chờ lâu quá, ta...
Phan Ngọc mỉm cười cắt đứt:
- Hứa huynh nói đi đâu rồi, lẽ nào chúng ta có hẹn sao? Hứa huynh hôm nay đêm khuya đến thăm, hẳn là có chuyện gì, nếu như không có việc gì, vẫn là nhanh chóng trở về phòng nghỉ tạm đi!
Hứa Tiên cũng rất minh bạch hiểu rõ, nàng đang tức giận.
Nghĩ đến cũng đúng, nàng chuyên môn xin nghỉ, chờ chính mình một buổi chiều, tức giận cũng là đương nhiên.
Nhưng nếu thực trở về phòng nghỉ tạm, vậy thì thực sự là làm chuyện ngu ngốc.
Hứa Tiên bước nhanh tiến lên, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu che lại đôi bờ môi mỏng manh kia.
Phan Ngọc thoáng giãy dụa một chút, đã nhắm mắt lại, mặc hắn làm việc, chậm rãi ôm lấy hắn.
Dưới ánh trăng ngân lam sắc, hai người hòa hợp một thể.
Hồi lâu sau, Hứa Tiên mới ngẩng đầu lên, khẽ thở nhẹ, Phan Ngọc mặt mang vẻ đỏ ửng cười nói:
- Minh Ngọc, ngươi ta tương giao tâm đầu ý hợp, chẳng lẽ không dự định đủ để dạ đàm sao?
Tiện tay vì nàng gỡ xuống mảnh nhỏ Âm Dương kính, liền đem công tử như ngọc hóa thành mỹ nhân như hoa.
Phan Ngọc theo tay vung lên, trước đem hai phiến cửa sổ khép lại, trong phòng nhất thời tối sầm lại, con ngươi của nàng càng lóe ra vẻ lấp lánh, nhìn chằm chằm Hứa Tiên nói:
- Đừng tưởng rằng như vậy liền đã đủ, ta cũng không phải Yên nhi của ngươi dễ lừa như vậy!
Hứa Tiên liền lại cúi đầu xuống, ở bên tai của nàng nói lời nhỏ nhẹ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trong lúc đó nàng sóng mắt càng lúc càng nhu hòa.
- Như vậy chắc chắn không?
Hứa Tiên ôn nhu hỏi.
Phan Ngọc chỉ là khẽ hôn nhẹ lên môi của hắn một cái.
Tầng tầng màn trướng, hai người gắn bó tương giao.
Hứa Tiên bị thuật phân biệt các loại tao ngộ tới nay, Phan Ngọc chỉ là tựa ở ngực hắn lẳng lặng lắng nghe.
Khi Hứa Tiên nói lên tình hình hôm nay, Phan Ngọc kinh ngạc nói;
- Không nghĩ tới công chúa bệnh tình nghiêm trọng như vậy, mà bệ hạ dĩ nhiên thực lập chí tu hành..