- Làm gì?
Phan Ngọc thoáng có chút khẩn trương.
- Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn lôi kéo ngươi tùy ý đi dạo!
Hứa Tiên sờ sờ mũi, không thể nói ra lời nào càng lãng mạn hơn được.
Phan Ngọc hé miệng cười, khẽ tựa vào trên ngực hắn.
Hứa Tiên há mồm, muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có đem nàng ôm chặt lấy.
Vậy thì nghỉ ngơi một hồi đi sao...
Hứa Tiên dựa vào gốc hoa đào, ôm ấp Phan Ngọc, ánh dương quang và hương hoa khiến người buồn ngủ, tựa hồ không có ve dừng lại ở đây, tĩnh lặng khiến người quên đi thế giới.
Ánh dương quang chếch đi một chút.
- Hán văn, ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Phan Ngọc ngửa đầu lên hỏi.
- Không phải là Hứa huynh sao?
Hứa Tiên mỉm cười, cảm thấy tâm tình của nàng cũng thật không tệ!
- Nói mau!
Phan Ngọc giận dữ, tên đầu đất không hiểu thăm dò ý tứ qua lời nói này, nàng cũng chỉ có minh bạch nói cho hắn, hai người đang một khối, chung quy không thể luôn suy đoán đúng không!
- Ta đang suy nghĩ...!Ta đang suy nghĩ hoa đào này.
Hứa Tiên trầm tư.
- Xác thực có chút kỳ dị, bất quá cũng thực sự là mỹ cảnh.
- Nếu như hoa đào suốt năm nở rộ, chẳng phải là vĩnh viễn không thể kết quả, ăn không được quả đào sao?
Hứa Tiên rất là tiếc nuối nói.
Phan Ngọc đối với "đàn gảy tai trâu" như hắn cảm khái biểu thị không nói gì.
- Không biết bao nhiêu đại quan hiển quý nguyện tốn hoàng kim vạn lượng để mua được Đào Hoa Viên kỳ dị này.
Lẽ nào chỉ là vì thu hoạch mấy quả đào thôi sao? Uổng thay ngươi vẫn là tài tử thi nhân nổi danh thiên hạ.
Tòa trang viên này vốn không phải thuộc sở hữu của Doãn Hồng Tụ, mà là sản nghiệp của người khác, sau này hoa đào đột nhiên thường nở không tàn, chủ nhân ban đầu của nó cảm thấy quái dị quấy phá, không dám ở lại, đem nó quy ra tiền bán đi.
Người bên ngoài trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám mua, chỉ có Doãn Hồng Tụ muốn lãng mạn không sợ lãng phí, đem nó mua lại, cũng dứt khoát kiên quyết đến ở, phát hiện cũng không có bất cứ chỗ nào không thích hợp, sau đó mở tiệc chiêu đãi tân khách.
Đào Hoa Viên này dần dần trở thành một đại thắng cảnh của kinh thành, mỗi văn nhân nhã sĩ đến đó đều phải ngâm thi tác phú, cảm ngộ triết lý nhân sinh.
- Nếu như chỉ nở hoa mà không thể kết quả, vậy cũng quá tịch mịch.
Hứa Tiên chống, vẻ mặt tịch mịch như tuyết.
- Ít đến, ngươi là đang suy nghĩ quả đào đại thu hoạch đi sao!
Phan Ngọc không chịu buông tha, nhìn thấu tâm tư của hắn.
- Tiểu thị dân.
Hứa Tiên cười ha ha, tại thơm một cái trên gương mặt trơn láng của Phan Ngọc:
- Minh Ngọc quả nhiên là hồng nhan tri kỷ của ta.
Vẻ tịch mịch trên mặt sớm đã tiêu tán từ lâu, nhân sinh nào có nhiều thương cảm xuân thu như vậy.
Phan Ngọc vuốt gương mặt:
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, nhân gia hẳn là đã chờ đợi sốt ruột rồi.
Đứng dậy phủi bụi bặm trên người, hướng về Hứa Tiên vươn tay đến.
Đúng vậy, nếu như chỉ có hoa không có quả, cho dù có mỹ lệ đi nữa thì có ý nghĩa gì? Bất quá, cuối cùng cũng là có kết quả, tuy rằng trong ngọt mang theo vị chua, nhưng vị đạo cũng không tệ lắm.
Một lần nữa xuất phát hướng về đình viện thấp thoáng trong biển hoa kia.
Trên thực tế, xác thực đã có người sốt ruột chờ đợi.
Nhu Gia công chúa trang phục lộng lẫy, ngồi chồm hỗm ở trên đệm ngọc, hai tay hợp lại để trên đùi, hoàn toàn hợp với lễ nghi chuẩn tắc hà khắc nhất, nàng lúc này nàng có chút đứng ngồi không yên, hai mắt mở lớn chuyển động bốn chữ "Tâm thần không yên".
Doãn Hồng Tụ nhẹ giọng an ủi nói:
- Đừng nóng vội, bọn họ có thể là không cẩn thận tiến vào biển hoa bị lạc đường, rất nhanh sẽ qua đây.
Nhu Gia công chúa cúi đầu gật gật, hiển nhiên Doãn Hồng Tụ an ủi cũng không có tạo ra được bao nhiêu tác dụng.
Nếu như tình hình bình thường, nàng hiện tại tâm tình xác thực lo lắng đơn thuần.
Thế nhưng khi nghe nói cùng Hứa Tiên đi đến còn có Phan Ngọc kia, tâm tình của nàng lập tức phức tạp gấp trăm lần.
- Quận chúa, hai vị công tử đã đến.
Một thanh y tiểu tỳ tiến lên, sụp mi thuận mắt, thần sắc có vẻ không bình tĩnh.
- Mời bọn họ vào đi!
Doãn Hồng Tụ nói.
- Đúng!
Hứa Tiên và Phan Ngọc đã đứng ở ngoài cửa, mấy tỳ nữ xa xa nhìn xung quanh, không hề ngoại lệ, tất cả đều tất cả đều rơi vào trên người Phan Ngọc, tham luyến thần sắc và sắc lang thấy mỹ nữ cũng kém không quá nhiều.
Hứa Tiên "Thiên hạ đệ nhất tài tử" này hiện tại cũng chỉ có thể hành động như "Người qua đường giáp", dưới hiệu dụng của "Tuyệt thế mỹ nam tử", nắm giữ "Hiệu ứng danh nhân" bị đơn giản bóp chết.
- Hai vị công tử, quận chúa mòi các ngươi đi vào.
Thanh y tiểu tỳ ra ngoài cửa, hành lễ vì bọn họ dẫn đường.
Phan Ngọc cười ôn hòa, xem như đáp lại.
Hứa Tiên chỉ thấy tiểu tỳ kia sắc mặt ửng hồng, nhãn thần điên đảo mê ly, một bộ dáng trúng mị hoặc thuật.
Không khỏi lắc đầu thở dài, các ngươi những phàm nhân này a, thực sự là không rõ đạo lý "Sắc tức là không, không tức là sắc".
Chờ một chút, Minh Ngọc mị hoặc thuật, đợi được nhìn thấy Nhu Gia công chúa, sẽ không phải cũng có hiệu quả đồng dạng chứ?
Ôm tâm tư lo lắng như vậy từng bước tiến vào, hướng về phía hai vị quận chúa công chúa hành lễ.
Nhu Gia công chúa giống như nai con chấn kinh, thân thể lui lại một chút, cũng vội vã theo lễ nghi đáp lễ.
Đợi cho Phan Ngọc và Nhu Gia thấy rõ dung mạo đối phương cũng nhịn không được thất thần một chút.
Trên người Nhu Gia công chúa quần áo hết sức hoa mỹ, hoa văn cẩm tú tươi đẹp như nước lưu động, toát ra thải quang, ngay cả búi tóc tính trẻ con ngày thường cũng tỉ mỉ thu thập một phen, phảng phất như trải qua búp bê tỉ mỉ trang điểm.
Trên mặt nàng một tầng phấn trang điểm hơi mỏng, nhưng không cách nào hoàn toàn che lại thần sắc có bệnh, lộ ra vẻ đẹp dị dạng tiều tụy, ngay cả Phan Ngọc cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ vị công chúa này lại là mỹ nhân như thế này.
Mà nhãn thần của Nhu Gia công chúa cũng không khỏi ở trên mặt Phan Ngọc dừng lại một chút, liền lại lập tức cúi đầu, tai cũng đã ửng hồng lên.
Doãn Hồng Tụ hơi yên lòng, thị nữ hầu hạ quanh mình đều toát ra vẻ tán thán.
Cảnh tượng này đủ để có thể viết thành hí văn, coi như cổ điển tình chàng ý thiếp, hoặc là đồng thoại vương tử công chúa.
Ai lại biết được cảm thụ của hai người lúc này?
Nhu Gia công chúa ngón tay khẽ vân vê góc áo, nhãn thần chỉ nhìn chằm chằm vào tay của mình, triệt để tiến nhập trạng thái không coi ai ra gì, trạng thái như vậy là biện pháp nàng ứng phó với tất cả sự vật xa lạ.
Nhãn thần của Phan Ngọc ở trên người Doãn Hồng Tụ và Nhu Gia công chúa đảo qua một vòng, sau đó lại rơi vào trên người Hứa Tiên, tràn ngập không tín nhiệm.
Hứa Tiên thở ra một hơi, hiện lên một biểu tình hoàn toàn vô tội.
- Hứa Tiên, mau tới giúp công chúa chẩn trị đi sao!
Doãn Hồng Tụ mở miệng đánh vỡ trầm mặc xấu hổ.
- Tốt!
Hứa Tiên tiến lên dùng ba ngón tay đặt ở trên cổ tay tinh tế của Nhu Gia công chúa,