Trong thế tục người thích cười công khanh khinh vương hầu, đa phần là cao thủ võ nghệ bất phàm trong chốn giang hồ, phảng phất không như thế không đủ để biểu hiện tài nghệ cùng khí độ của chính mình.
Nếu lấy những nhân vât này so sánh với Tiên Phật, khó tránh khỏi coi khinh hai chữ này.
Hoàng hậu nương nương đình loan giá vu đi đến phía trước, vừa thấy Pháp Hải liềm cảm giác bất phàm, ít nhất trên vẻ bề ngoài so với Pháp Thiện mạnh hơn rất nhiều, khí độ cũng là Pháp Tướng trang nghiêm.
Ở trong thiện phòng hội đàm một phen, Hoàng hậu nương nương khẩn thiết nói:
- Bản cung thay thiên hạ thương sinh linh thỉnh đại sư xuất thủ tương trợ.
Pháp Hải hơi gật đầu coi như đáp ứng.
Hoàng hậu nương nương đại hỉ:
- Mười ngày sau là ngày sinh của bệ hạ, yêu đạo kia tất sẽ đến tràng tới lúc đó toàn bộ trông cậy vào đại sư.
Mà cùng tại giờ này khắc này, Giang Nam lại đang là thời tiết mưa bụi liên miên.
Tảng đá dưới Tiễn Đường Môn bị nước mưa gột rửa, không thấy chút bụi bặm nào.
Trong tửu lâu bên cạnh đường, một lữ nhân tựa ở cửa hàng cùng chưởng quỹ nói chuyện phiếm, từ danh thắng cổ tích ba câu hai từ lại nói đến trên người danh nhân bản địa, tự nhiên nói thoáng qua Hứa Tiên.
Chưởng quỹ thấy hắn xuất vốn hào phóng, nói lại toàn là chuyện kiêu ngạo của bản địa, liền vui tươi hớn hở nói, đem các loại sự tích của Hứa Tiên giảng thuật nồng nhiệt:
- Hứa đại quan nhân kia sinh ra liền có thiện tâm, hôm nay có được phen thành tựu này cũng là thiện có thiện báo.
Nói đến còn có một cái kỳ sự, khi hắn còn nhỏ, từng có hương hương nông ở chỗ chúng ta bán lê.
Có một đạo sĩ không có tiền mua, lại muốn ăn một quả, hương hương hương không chịu, cuối cùng vẫn là Hứa đại quan nhân xuất tiền.
- Cái này thì có gì kỳ lạ?
Lữ nhân thần tình có chút không kiên nhẫn.
- Người đừng nóng vội a.
Đạo sĩ kia ăn một quả lê, lại đem hạt lê bỏ ở trên đường...!Đúng là người có dị thuật, hương nông kia hối hận thì đã muộn, cuối cùng vẫn là nhờ có...
Người nọ nghe được thần sắc thay đổi dần, ngắt lời nói:
- Đạo sĩ, đó là loại đạo sĩ gì?
Chưởng quỹ đối với chuyện này ký ức cũng thâm hậu, đại thể hình dung một phen.
Người nọ từ trong tay áo lấy ra một bức họa đến:
- Có phải là bộ dáng này?
Bên trên vẽ chính là hình dung của Thái Âm chân nhân.
Chưởng quỹ nhìn một trận, gật đầu.
Người nọ trong lòng chấn động, Vô Nhai tử cùng Hứa Tiên quả nhiên rất có liên quan, phải mau trở về hồi báo Vương gia.
Lữ nhân kia từ biệt chưởng quỹ, vội vã đi tới một chỗ dân cư, báo lên ám hiệu, mới được đi vào.
Trong đó hai vị thủ vệ đeo đao thị vệ, trong phòng đã có mấy người đang nghị sự xung quanh một cái bàn vuông, người dẫn đầu chính là Lương Vương Phủ công tử Lương Liên.
Người nọ hành lễ qua đi, đem tin tức này báo cho Lương Liên biết.
Lương Liên cũng là cả người chấn động, hung hăng vỗ ghế bành:
- Hứa Tiên này cùng yêu đạo kia quả nhiên có liên kết, ngươi mau chóng trở về hướng Vương gia báo tin.
- Dạ.
Người nọ lĩnh mệnh rời đi.
Lương Liên sắc mặt âm trầm.
Lương Vương Gia làm tướng quốc rất nhiều năm, mạng lưới bố khắp thiên hạ.
Mấy ngày nay, Lương gia và Phan gia thế lực tiêu tan, hơn nữa đột nhiên nhảy ra quốc sư dẫn hoàng thượng tu đạo, càng đoạt đi thánh quyền.
Mà Hứa Tiên bị Lương gia coi làm đại địch, dĩ nhiên lại được hoàng thượng cắt cử đến Bạch Vân Quan trông coi đan dược.
Chuyện này tuy là chuyện kẻ sĩ tầm thường khinh thường, nhưng rất có thể hiển hiện ra hoàng thượng coi trọng, càng để Lương Vương Gia rất là lo lắng, trong lòng nghi ngờ Thái Âm chân nhân có cùng Hứa Tiên có quan hệ gì hay không.
Lúc này đây gia tăng nhân thủ, muốn biết rõ nguyên nhân trong đó, liền phái rất nhiều mật thám đi tới phủ Tiền Đường, âm thầm điều tra, quả nhiên tìm ra được một ít dấu vết, manh mối.
Đợi cho ban đêm, lại là hơn mười người tới trong dân cư, một tay chân lanh lẹ, đều là hảo thủ tinh thiện võ công.
Lương Liên lệnh cho mọi người đều thay y phục dạ hành.
Một người do dự nói:
- Công tử, chúng ta thật sự phải đi qua sao?
Chính là thống lĩnh thị vệ của Lương Vương Phủ.
Lương công tử nói:
- Vương thống lĩnh, lẽ nào ngươi sẽ không muốn báo cừu cho đệ đệ sao?
Đệ đệ của Vương thống lĩnh vốn là giang dương đại đạo làm xằng làm bậy.
Sau đó bị Lý công phủ bắt giữ.
Vương thống lĩnh cầm thư hàm của Lương Vương Gia đến bức huyện lệnh Tiền Đường thả người, lại vừa vặn đụng phải Phan Ngọc và Hứa Tiên, mà bị cự tuyệt, đệ đệ cũng bị sung quân Lĩnh Nam.
Vương thống lĩnh cắn răng nói:
- Ta hận không thể đem Lý Công Phủ kia bầm thây vạn đoạn.
- Nhà của tỷ tỷ Hứa Tiên ở trong khu phố sầm uất, lại có người âm thầm bảo hộ, chúng ta tạm thời không có biện pháp bắt hắn.
Nhưng ta đã phái người tra xét qua, phủ đệ Hứa Tiên cũng không có người, lại thêm là nơi hoang vắng, nếu như nổi lên một phen đại hỏa, ha hả...
Lương Liên tràn đầy ác độc nói:
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngươi dám loạn Lương Vương Phủ ta, hôm nay thù mới hận cũ, tất cả đều muốn ngươi tới hoàn lại.
Nguyên bản chuyện điều tra tin tức không cần hắn vương tử này tự mình đi tới, lại càng không cần cẩn trọng như vậy, chính là lòng mang cừu hận, không phải tự tay trả thù thì không được, bằng không cũng không cần dấu đầu lộ đuôi như thế.
Vương thống lĩnh nói:
- Thế nhưng Vương gia chỉ để ta tra xét tin tức.
Lương công tử chợt cười nói:
- Chút tin tức ấy thì có tính là cái gì, nghe nói nương tử của Hứa Tiên kia xinh đẹp như Thiên Tiên, mà ngay cả nha hoàn cũng là tuyệt thế chi tư, đợi được bắt giữ người sống, thỉnh chư vị hảo hảo ép hỏi một phen, tin tức gì cũng đều hỏi ra được.
Phen lời nói này khiến cho một mảnh tiếng cười âm tà.
Chỉ có Vương thống lĩnh không chỉ không có mọc lên ý niệm dâm tà gì, ngược lại cả người phát lạnh.
Lương Liên tính tình tàn nhẫn, dằn vặt người thì biện pháp gì cũng đều dùng ra được, đối với lời nói tràn ngập ham muốn dục vọng tà ác này, ngay cả hắn nhìn cũng thấy sợ.
Lúc này cũng không dám khuyên bảo thêm nữa, nhận lệnh lui ra.
Vả lại vô luận việc này dẫn phát ra hậu quả gì, đều không quan hệ tới hắn.
Một đám người bao gồm cả Lương Liên đều thay đổi y phục dạ hành, ngoài cửa vẫn như trước là mưa bụi không ngừng, mây đen giăng đầy trời, đưa tay không thấy năm ngón, lại hợp với tâm ý của Lương Liên.
Ra lệnh một tiếng, tìm kiếm đi về phía Hứa phủ.
Bốn phía Hứa phủ hoang thảo thê lương, rừng rậm âm u.
Ngẫu nhiên có một trận gió thổi lên tiêu tan một mảnh mây đen, lấp ló ra nguyệt quang ngân bạch, hiển hiện ra đường viền của cả phủ đệ, đen nghịt như là một tòa cô thành.
Còn khôn cần nhìn kỹ đã trở lại biến mất ở trong bóng tối.
Chim cú đêm không biết bị cái gì làm kinh hãi, quác quác kêu lên bay ra khỏi rừng rậm.
Lương Liên nhìn tình cảnh này, không khỏi nhịn không được trong lòng phát lạnh, sinh ra thối ý.
Phủ vốn là Cừu vương phủ, kiến lập cách xa phố phường, sau vì xây dựng thêm vương phủ, lại đem thổ địa xung quanh cưỡng ép xâm chiếm.