Quản sự hôm nay: nha hoàn này phô trương thật lớn, để chủ tử đỡ nàng lên xe, thay nàng giới thiệu, cũng không biết nói chuyện đáp lại.
Đều nói Hứa Tiên này là quái nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai.
Nhưng loại sự tình này tự nhiên không tới phiên đến đến quản, đem Hứa Tiên đưa lên xe, xa phu giơ roi lên, mã xa khởi động thẳng chạy thẳng về phía phủ Thái Sư.
Ngoài cửa phủ Thái Sư đã dừng lại không ít xe ngựa.
Hứa Tiên vò đầu, lẽ nào ngày hôm nay đã tặng lễ tặng lễ? Đối với đạo lí đối nhân xử thế như vậy có chút không quá thông hiểu.
Kỳ thực hắn nếu là thật sự hiểu được, cũng sẽ không mang theo Nhu Gia công chúa đến, lão sư cho mời, nào có đạo lý mang theo nha hoàn đăng môn.
Nhưng hắn chính là hiểu được, chỉ sợ cũng sẽ không để ở trong lòng.
Vì vậy Hứa Tiên và Nhu Gia công chúa, hai người một lớn một nhỏ như là người không có việc gì đi vào trong phủ Thái Sư.
Quản sự liền bước lên phía trước nói:
- Công tử, tiểu Nhu cô nương này vẫn là ở bên ngoài chờ đi sao.
Nhu Gia công chúa nhất thời khẩn trương, nắm chặt y phục của Hứa Tiên, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, nếu như chính mình thật có nữ nhi, để nàng đưa vào nhà trẻ, nàng đại khái cũng sẽ là bộ dạng biểu tình này đi.
Hắn vuốt cằm tự hỏi một chút, đã nói:
- Không sao cả.
Nếu như thật muốn thương nghị chuyện gì, để nàng ở ngoài cửa chờ là được.
Nhu Gia công chúa lập tức vui mừng, quản sự quản sự bối rối một phen, cũng ngăn cản không được, chỉ đành dẫn đường ở phía trước.
Đi qua đình viện u tĩnh, mơ hồ hình như có tiếng người truyền đến, khi bọn hắn tiếp cận phía sau, thanh âm kia đã biến thành tiếng động lớn ầm ĩ, dường như có không ít người ở trong đó.
Khi Hứa Tiên đi vào phòng khách, chỉ thấy đã có rất nhiều người ở đó.
Bên trong hầu hết đều là quan viên trong triều, tuy rằng không nhớ được tên coi như là cũng quen mặt, chỉ có một hai bình dân, cũng là học sinh của Vương Văn Hội, đang kịch liệt thương nghị cái gì đó, bất quá hình như đã nhắc tới tên của chính mình.
Không biết ai đầu tiên mắt thấy Hứa Tiên, lập tức ngậm miệng lại, trầm mặc này tựa hồ như bệnh truyền nhiễm, trong chớp mắt phòng khách to như vậy trong chớp mắt đã trở nên lặng yên không một tiếng động.
- Hứa Tiên, ngươi còn dám tới!
Một thanh niên nhân trong đám người nhảy ra, chỉ vào mũi Hứa Tiên quát hỏi.
Những người khác cũng dùng ánh mắt hoặc tiếc nuối, hoặc khinh thường nhìn qua hắn.
- A?
Hứa Tiên buồn bực, người này tựa hồ là một trong đệ tử của Vương Văn Hội.
Kỳ thực hắn nếu có thể đối với triều chính có thêm một chút hiểu biết, sẽ biết ngày hôm nay quan viên ở đây, đều thuộc về một phe phái đặc thù trong triều đình, Thanh Lưu.
- Ngươi không đi luyện đan dược của ngươi, chạy đến nơi đây làm cái gì?
Một trung niên nam tử cười lạnh nói.
Hứa Tiên buông tay nói:
- Đã luyện thành rồi.
Hắn mơ hồ có vài phần hiểu được, những địch ý này từ đâu mà đến, có câu là "Tử bất ngữ quái lực loạn thần".
Ở trong mắt những người này, chính mình một người đọc sách đi luyện đan dược, là một việc rất đáng hổ thẹn.
Đương nhiên, hắn dám nói địch ý này nhất định bao hàm tâm tình đố kị, dù sao cần phải được hoàng đế sủng ái, tin tưởng, mới có thể được an bài đi làm loại sự tình này.
- Ta nguyên bản nhìn ngươi thi từ làm được tốt, còn tưởng rằng là người phong lưu có tiết khí, lại không ngờ tới ngươi vì thăng quan tấn tước, không chỉ không khuyên can bệ hạ, ngược lại nịnh nọt bề trên, thành tặc thần gian nịnh.
Một đai thần lâu năm thấy Hứa Tiên toàn bộ không có vể ăn năn hối lỗi, lập tức vô cùng đau đớn, tức giận hổn hển nói phảng phất như Hứa Tiên không phải hỗ trợ luyện đan, mà là trộm phụ nữ nhà lành.
Hứa Tiên vỗ tay nói:
- Đúng vậy, ta đã lên tới Lục phẩm, ha ha, thăng quan.
Ngày kế tiếp đan dược đại thành, Gia Ngự hoàng đế đã hạ ý chí chỉ, nhưng nhưng Hứa Tiên đang giúp Vân Yên luyện hóa đan dược, liền do Phan Ngọc giả trang Hứa Tiên, thay hắn tiếp chỉ.
Sau đó lại do Phan Ngọc chuyển cáo cho hắn, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng, hôm nay nghĩ đến ngược lại thực sự là một chuyện tốt.
- Ngươi...ngươi vô sỉ!
Lão đại thần ôm ngực, một bộ dáng trái tim muốn bệnh.
Hứa Tiên không khỏi tâm sinh thương hại, thuận miệng nói:
- Ngươi mới vô sỉ, cả nhà ngươi đều vô sỉ.
Lão đầu trừng mắt nhìn, duỗi chân một cái liền ngất đi.
Chúng đại thần loạn thành một đoàn:
- Lý đại nhân, Lý đại nhân, ngươi thế nào rồi?
Hứa Tiên tiến lên ở trên người hắn vỗ nhẹ hai cái.
Lý đại nhân này lập tức tỉnh lại.
Mọi người cũng không chịu đơn giản buông tha hắn, đem đem vây ở chính giữa, miệng lưỡi liên hồi khiển trách.
Điều này làm cho Hứa Tiên nhớ tới tràng cảnh trong điện ảnh nào đó, hiện tại chính mình hẳn là cùng bọn hắn đấu nước bọt, nói đến bọn họ không thể không lao ra đường mới thôi.
Bằng vào Đại Lôi Âm Thuật của chính mình, Đại Lôi Âm Thuật hẳn là càng mạnh mới đúng.
Bất quá hắn lại lười đáp lời.
Vì vậy suy nghĩ có nên bỏ đi hay không? Chỉ là vị lão sư kia của hắn vẫn chưa có xuất hiện.
Trong tiếng động ầm ĩ lớn, tựa hồ có thanh âm nhu nhược nào đó vang lên, nhưng còn không có truyền tới trong tai mọi người, đã bị tiếng gầm đè nén xuống.
- Không cho các ngươi khi dễ Hứa Tiên!
Khi thanh âm này lại một lần nữa vang lên, thanh âm kia đã lớn đến để tất cả mọi người không thể không chú ý tới.
Hơn nữa âm điệu đặc biệt kia, ai nấy đều quay đàu đi tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.
Đã thấy Nhu Gia công chúa đứng ở trước cửa, hai tay ở bên miệng hợp thành cái loa, sắc mặt đỏ lên, ngực phập phồng, phảng phất như đã ở trong tiếng hô gọi vừa rồi hao hết toàn bộ khí lực.
Nhưng cho dù khàn cả giọng hô to cũng có vẻ mềm mại, xinh đẹp.
- Đây là người nào?
- Đây là chỗ nữ nhân có thể nói chuyện sao?
- Không hiểu quy củ.
Nhu Gia công chúa lập tức đã chống đỡ không nổi.
Trong mắt vụ khí bao phủ.
Nàng từ nhỏ đến lớn ngay cả chịu không ít vắng vẻ, nhưng dựa vào thân phận công chúa cũng chưa từng bị ngay mặt chỉ trích qua như thế.
Đông người chỉ trỏ, nàng cũng không có da mặt dày như Hứa Tiên.
Hứa Tiên che ở trước mặt nàng, nghiêm nghị nói:
- Đều câm miệng cho ta!
Quay đầu mỉm cười nói với Nhu Gia:
- Không cần để ý đến bọn hắn, bọn họ đều là người xấu, vẫn là tiểu Nhu nhà ta tốt nhất.
Trong lòng lại cảm khái, hài tử này vì chính mình thực sự là làm không ít chuyện lớn mật.
Phần tâm ý này, hắn cũng không phải kẻ ngu si, lại sao không biết đây?
Dưới hiệu dụng của Đại Lôi Âm Thuật, mọi người đều là á khẩu không trả lời được.
Lúc này từ phía sau phòng một người thong thả đi tới, chính là Vương Văn Hội, cũng chính là Vương Học Chánh năm xưa, hôm nay là Vương Thái Sư.
Hứa Tiên nói:
- Lão sư, ngài rốt cục đã đi ra.
Hắn đương nhiên biết được, Vương Văn Hội một mực ở phía sau yên lặng nghe tình thế phát triển.
Vị lão sư này đối với biểu hiện gần đây của chính mình, chắc là rất không hài lòng đi sao..