- Vừa rồi một màn kia rốt cục là thăm dò hay ra oai phủ đầu, hoặc là cả hai đều có đây?
Vương Văn Hội hơi có xấu hổ ho khan hai tiếng, biết đệ tử này thoạt nhìn hòa khí đến cực điểm, nhưng hành sự lại cho tới bây giờ đều là kiên định không có chỗ cố kỵ, không nên nghĩ dùng ngôn ngữ đến đả động, hắn liền thẳng thắn nói:
- Hán văn, ngươi cũng biết vi sư hôm nay vì sao gọi ngươi đến đây?
Hứa Tiên lắc đầu:
- Đệ tử không biết.
Nếu chịu gọi tên tự của chính mình, đã chứng minh còn không có trở mặt đi.
- Ta muốn cùng các vị đại thần liên danh thượng thư, thỉnh bệ hạ tru diệt yêu đạo, lấy triều cương làm trọng.
Bệ hạ nếu không đáp ứng, chúng ta tuyệt không thối lui một bước.
Hứa Tiên nói:
- Thượng thư? Có cần phải như thế không?
Các ngươi sớm không thượng thư, muộn không thượng thư, hết lần này tới lần khác lại nhằm vào lúc này.
Lại không biết ngày mai không qua, tự nhiên thấy rõ phân tiêu.
Thái Âm chân nhân nếu là độ không qua thiên kiếp.
Đó là tiêu tan thành mây khói, vạn sự không nhắc tới nữa.
Nếu là vượt qua, vậy thì thành tựu Thiên Tiên nghiệp vị, nào còn có thể ở nhân gian hoảng loạn, nói không chừng trực tiếp mang theo Gia Ngự hoàng đế phi thăng mà đi.
Hắn lại không biết, từ lúc hắn luyện đan cho tới nay, trong triều tấu chương phê phán Thái Âm chân nhân vẫn chưa từng dừng lại, hơn nữa đại bộ phận đều kèm theo cả hắn.
Bên trong những người thượng thư này, có Lương Vương, có Thanh Lưu, dưới Hoàng hậu nương nương áp bách, Phan vương cũng không dám chỉ lo thân mình.
Càng hình thành cục diện cả triều văn võ, tất cả đều thảo phạt.
Lần này, ngay cả Gia Ngự hoàng đế cũng thừa thụ không ít áp lực, nhưng vì trường sinh đại kế đương nhiên là chết không dừng lại.
Đến sau này càng đem lâm triều triệt để ngừng lại.
Mà ngay mai mười lăm tháng tám, theo thường lệ là phải tế bái tổ tiên, thiết yến quần thần.
Gia Ngự hoàng đế không thể không xuất hiện.
Liền do Vương Văn Hội dẫn đầu, muốn nhân cơ hội này cùng sống chết, Gia Ngự hoàng đế nếu không đáp ứng, bọn họ sẽ quỳ chết ở ngoài cửa cung.
Vương Văn Hội nhìn chằm chằm Hứa Tiên, thâm ý sâu sắc nói:
- Ngươi hiện tại quay đầu lại còn kịp!
Nếu là đấu ngã Thái Âm chân nhân, Hứa Tiên tất nhiên sẽ bị liên lụy, đối với đệ tử có kỳ tài này, hắn vẫn là có tâm che chở, cho nên mới chuyên môn phái người gọi hắn đến, muốn trên liên danh thượng thư có tên của hắn.
Hứa Tiên tuy rằng không quá minh bạch các loại nguyên nhân, lại có thể cảm nhận được tâm ý trong đó, trong lòng hơi cảm động, than thở:
- Người lại hà tất như vậy?
Hắn mặc dù không hiểu triều chính, cũng biết Vương Văn Hội thân là đại sư của Thái Tử, chỉ cần đưa Thái Tử đăng cơ, liền có thể vững chắc nắm quyền lớn, cần gì phải cùng hoàng đế đối nghịch đây?
Vương Văn Hội nói:
- Mạnh Tử nói, thiên hạ có đạo, vì đạo táng thân, thiên hạ vô đạo, dĩ thân tuẫn đạo.
Chúng ta thân là thần tử, há có thể vì vinh hoa của bản thân, chỉ có học Chư Cát thừa tướng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Phen lời nói này chúng nhân đều là khảng khái hùng dũng.
Hứa Tiên cười khổ:
- Tuẫn thân tuẫn đạo, đó chẳng phài là dù thế nào cũng đều chết sao?
Dẫn tới mọi người trợn mắt nhìn, rồi lại thấp giọng niệm nói:
- Tùy tiện sinh tử quốc gia, há vì phúc họa con người mà tránh né?
Vương Văn Hội nghe vậy chấn động, lẩm bẩm nói:
- Tùy tiện sinh tử quốc gia, há vì phúc họa con người mà tránh né?
Phen lời nói chính đạo này đã hiện ra tâm ý lúc này của hắn.
Các đại thần khác cũng không nhịn được liếc mắt, không thể không thán phúc tài của Hứa Tiên, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm một cổ ý vị "Khanh vốn giai nhân, cớ sao làm tắc".
Hứa Tiên đối với câu thơ này, ấn tượng sâu sắc, không thua kém đối với câu thơ của Lý Bạch Đỗ Phủ, câu thơ anyf thậm chí xuất từ miệng của Lâm Tắc Từ, đã từng treo ở trên hành lag ngoài phòng học trung học, khi đó hắn mặc dù không thể hiểu hết ý tứ hàm xúc trong đó, nhưng đọc được chung quy cảm thấy tràn ngập xúc động.
- Lão sư có thể nghe ta một lời hay không đây?
Hứa Tiên Hứa Tiên nói.
Vương Văn Hội nhíu mày nói:
- Ngươi muốn khuyên ta, buông tha thượng thư? Lẽ nào ngược thực chấp mê bất ngộ?
Hứa Tiên lắc đầu:
- Chấp mê bất ngộ cũng tốt, đại triệt đại ngộ cũng được, nhưng việc này, ngày sau tự có rõ ràng, đã không cần lại thương thư.
- Ngươi biết được cái gì?
Hứa Tiên cười khổ, hắn mặc dù không muốn giả thần côn, nói cái gì Thiên Cơ không thể tiết lộ, nhưng là chung quy không thể nói cái gì độ kiếp phi thăng, chỉ đành đáp:
- Ngày mai, Vô Nhai tử chân nhân nhất định sẽ rời khỏi kinh thành.
- Ân?
Vương Văn Hội nhăn mặt nhìu mày càng chặt lại, càng thêm nhìn chằm chằm Hứa Tiên, đã thấy hắn ánh mắt thanh minh, tuyệt không có vẻ giả bộ.
Người khác đều cho rằng Hứa Tiên vì thăng quan gia tước mới nịnh nọt, hắn lại biết Hứa Tiên vẫn chưa từng đem hai chữ công danh đặt ở trong mắt.
Hắn làm việc này, nhất định có mục đích của hắn.
Chúng thần nghị luận đều:
- Thực không?
- Sợ rằng chỉ là kế sách kéo dài, Thái Sư không thể dễ tin tưởng a.
Trầm ngâm trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Ta muốn ngươi ký tên ở trên tấu chương.
Đã dùng thân phận lão sư đến mệnh lệnh Hứa Tiên.
Hắn trong lòng kỳ thực đã tin tưởng Hứa Tiên, nhưng việc này cũng không phải là một mình hắn chủ đạo, càng có hoàng hậu Lương Vương, tình huống lúc này đã là "tên đa trên dây, phải phát".
Hơn nữa nếu như Hứa Tiên nói là thực, vậy lại ký tên cũng không thể, chúng thần mất đi mục tiêu là yêu đạo kia, sợ rằng sẽ đem lửa giận trút xuống trên người Hứa Tiên.
Hứa Tiên có thể cảm thụ được ý quan tâm chăm sóc của Vương Văn Hội, cũng biết ký tên trên thượng thư này đối với hắn có lợi vô hại, tương lai nói không chừng còn có thể bỏ đi không ít phiền phức.
Mà cho dù hắn ký tên ở trên tấu chương, Thái Âm chân nhân cũng căn bản sẽ không lưu ý.
Nhưng Thái Âm chân nhân cùng hắn có đại ân đức, hắn làm sao có thể từ chúng đi phản đối hắn đây?
- Xin thứ cho đệ tử không thể.
Cố nhiên ở trong mắt những sĩ phu này, đạo sĩ sư phụ kia của hắn là yêu đạo không hơn không kém, nhưng theo hắn thấy, Thái Âm chân nhân truyền đạo, Gia Ngự hoàng đế tu đạo, đều là chuyện ngươi tình ta nguyện, lại chưa từng bắt đồng nam đồng nữ làm thuốc dẫn, làm chuyện gì thương hại sinh linh, về phần làm sao sau đó chém giết cho nhanh như vậy.
Đám đại thần này lại chỉ là yêu đạo mắng loạn, trong lòng không vui, do đó vừa rồi mới có ý mắng bọn họ một mạch.
Chúng thần ầm ầm, không ngờ tới Hứa Tiên dám làm trái lão sư của mình, có người chửi ầm lên:
- Toàn bộ không tôn ti cấp bậc lễ nghĩa, quả thực là đại nghịch bất đạo mặt người dạ thú.
Vương Văn Hội liếc mắt thật sâu nhìn Hứa Tiên, phất tay nói:
- Vậy liền bỏ đi, ngươi đi đi!
Hứa Tiên chắp tay vái một cái thật sâu, toàn thân mang theo Nhu Gia rời đi.
Phen hành động này của hắn, cũng không phải là quyết định giúp lão sư kia, mà là kiên trì lời nói trong lòng, hắn cũng không phải xu lợi tránh hại người.