Hứa Tiên Chí


- Bản công tử chưa bao giờ tin những thứ đó, chỉ cần muốn cải biến, sẽ nhất định có thể cải biến được.
Trong điện quang lấp lánh, trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiên định.
Trong lòng Ngư Huyền Cơ thở phào một hơi, không biết là bởi vì một lần nữa cổ vũ quyết tâm của hắn, hay là bởi vì rốt cục để trọng tâm câu chuyện kéo ra.
- Thời gian đã không còn sớm, Duẩn nhi nói không chừng đã trở lại, tìm không được ta sẽ sốt ruột.
Nàng đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, xoay người liền muốn ly khai, tay ngọc lại bị nắm lại.
Trong lòng nàng căng thẳng, quay đầu lại mỉm cười nói:
- Sao vậy?
Hứa Tiên nói:
- Đáp ứng ta một việc được không?
Ngư Huyền Cơ gật đầu:
- Ta đáp ứng!
Hứa Tiên nói:
- Ta còn chưa nói là chuyện gì đây?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta biết, sẽ không lại gạt ngươi đi làm chuyện nguy hiểm nữa.
- Thật đúng là biết được.
Hứa Tiên cười khổ:
- Nhưng ta vẫn đang lo lắng a.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ngươi không tính ra được sao?
Ngư Huyền Cơ lắc đầu:
- Không có!
Hứa Tiên nhẹ nhàng kéo tay ngọc của nàng một cái, đem nàng kéo vào trong lòng, tay trái ôm vòng eo của nàng, cúi đầu hôn lên bờ môi phấn của nàng, cũng không giống như nàng lướt nhẹ qua là dừng, mà dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho kia.
Ngư Huyền Cơ chưa từng trải qua tràng diện như vậy, trong đầu loạn thành một đoàn, không thể tính ra động tác tiếp theo của hắn, xâm phạm bá đạo như thế cũng không để nàng cảm thấy tức giận, bởi vì nàng trước hết đã cho hắn tư cách.
Nàng đột nhiên minh bạch, coi như là không thể như Chư Cát Ngọa long cải biến số phận lịch sử vậy, nhưng bản thân số phận nàng lại đang cùng hắn tương phùng đã là cải biến.

Hiện tại bộ dạng này cũng xem như là nghịch thiên mà đi sao? Chí ít nàng không tính ra được sẽ có chuyện như vậy phát sinh.
Tiếng lôi kiếp nổ vang tại giờ khắc này bỗng nhiên trở nên rất xa xôi.
Hứa Tiên đã hạ quyết tâm, không thể lại để vị Ngư sư tỷ này luôn luôn ở sau lưng hắn làm chuyện mạo hiểm, tiếp tục làm xằng làm bậy xuống nữa.

Chung quy là để hắn giống như phát điên đi tìm nàng, lo lắng sợ hãi nàng ngày nào đó sẽ đột nhiên biến mất không thấy.

Không muốn tin tưởng lời nói bảo đám, chỉ có nhìn nàng, ôm nàng, hôn nàng mới có thể để hắn cảm thấy an tâm.
- Sư phụ!
Một tiếng nói quen thuộc mềm mại khiến Ngư Huyền Cơ giật mình tỉnh giấc, dư quang quét tới, Duẩn nhi đang trợn mắt há hốc miệng, dùng một loại nhãn thần xa lạ nhìn nàng.
- Duẩn nhi, sao ngươi lại ở đây?
Ngư Huyền Cơ cuống quít đẩy Hứa Tiên ra, cúi đầu chỉnh lý một chút đạo bào có chút hỗn loạn, nỗ lực xuất ra uy nghiêm của sư phụ, nhưng vẻ hồng nhuận ngượng ngùng trên mặt trong khoảng thời gian ngắn còn không có cách nào tan hết.
Duẩn nhi thất thần đáp:
- Duẩn nhi là tới tìm ngươi...
Ngư Huyền Cơ nhìn cũng không nhìn Hứa Tiên một cái, nói:
- A, hiện tại dã tìm được, chúng ta trở về đi!
Duẩn nhi bị Ngư Huyền Cơ dắt trở về, nàng không cam lòng lắc lắc đầu nhìn Hứa Tiên:
- Thế nhưng...sư thúc...Vừa rồi các ngươi?
Ngư Huyền Cơ giáo huấn nói:
- Cái gì, thế nhưng ngươi hoa mắt đi sao, còn không mau đi!
Hứa Tiên cười một cái nói:
- Ta tiễn các ngươi!
Ngư Huyền Cơ quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên một cái, cảnh cáo hắn không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hứa Tiên lại giống như không nghe thấy, tự nghĩ tự đuổi theo một ngày nắm giữ loại tư cách này, nhưng đừng hy vọng hắn sẽ lùi bước, cho dù nàng muốn thu hồi tư cách? cũng đã quá muộn rồi.
Hứa Tiên nói:
- Duẩn nhi ngươi biết sư phụ của ngươi đêm nay đi đâu không?
Duẩn nhi nói:
- Đi đâu?
Ngư Huyền Cơ Ngư Huyền Cơ kinh hãi, chuyện này nàng đúng là đã cố ý lừa gạt Duẩn nhi, không phải tiểu nha đầu còn không khóc đến chết, vội vã hướng Duẩn nhi nháy mắt.
Hứa Tiên lại cũng nhìn đến nàng:
- Sư phụ của ngươi vốn là muốn gạt ngươi, thế nhưng ta Duẩn nhi Duẩn nhi nên biết, cũng có tư cách được biết, vì các ngươi là người thân nhất của nhau.
Duẩn nhi nhất thời lấy ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ đưa tay ngăn miệng của Hứa Tiên lại, cả giận nói:
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Hứa Tiên ôm lấy cổ tay trắng trẻo của nàng, đem thân thể của nàng mang đến bên kia, lấy tay kiềm chế vòng eo của nàng, mang theo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Ngư Huyền Cơ giãy dụa nói:
- Hứa Tiên, ngươi dám nói bậy bạ, ta...Ta sẽ...
Hứa Tiên vẫn là mồm năm miệng mười nói ra:
- Sư phụ của ngươi dự định gạt ngươi đem mạng tiễn đi, cho nên mới chuyên môn để thư lại cho ta chiếu cố ngươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duẩn nhi cứng đờ, không thể tin được nhìn về phía Ngư Huyền Cơ:
- Sư phụ, đây là sự thực sao?
Ngư Huyền Cơ cười khổ nói không ra lời.
Duẩn nhi khụt khịt mũi, "oa" một tiếng, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn:
- Sư phụ đáng ghét, sư phụ xấu, ngươi lại lừa gạt Duẩn nhi.

Ngươi sao không chết đi, ngươi sao không chết luôn đi!
Chỉ cảm thấy ngồi chồm hổm khóc còn chưa hết giận, nằm trên mặt đất khóc tê tâm liệt phế lăn lộn đầy đất.
Ngư Huyền Cơ cũng có chút chân tay luống cuống, không khỏi nhìn về phía Hứa Tiên, hắn tương đối giỏi lừa hài tử.
Hứa Tiên lại phất tay nói:
- Ta đi trước!
Trong chớp mắt liền biến mất ở chỗ rẽ.
Đây là nghiêm phạt đối với ngươi!
Một đạo lôi quang hóa thành đao phong trảm xuống, Kim Long rít gào nghiền nát, nhân đạo tuy rằng cứng cỏi, nhưng cùng Thiên Đạo mênh mông so sánh, vẫn cứ nhỏ bé giống như con kiến hôi, đại địa ầm ầm ầm rung động.
Sát Phá Lang ba Tinh Quân hai mặt nhìn nhau, một đầu nói:
- Đã đến lúc.
Hóa thành ba đạo quang hoa chói mắt hướng bốn phía vẫn lạc, rơi xuống trong khu dân cư liền truyền ra tiếng hài tử khóc nỉ non.

Loạn thế căn nguyên đã rơi xuống, bọn họ cũng sẽ chính thức bắt đầu nhiệm vụ của mình, hóa thân làm danh tướng, phụ tá tân quân vương, nhất thống thiên hạ.
Hứa Tiên nhìn về phía trên Hoàng thành, lại thấy không rõ cảnh tượng trong đó, không biết Thái Âm chân nhân là thành hay là bại.

Nếu là đại thiên kiếp mà nói, đại tự tại Thiên Ma kia sẽ tự thân xuất thủ, dựa vào tâm tính của Thái Âm chân nhân cũng không cần phải sợ.

Nhưng tính tình của hai sư phụ này thật đúng là không có một ai có thể để hắn cùng nhận thức.
Khi luồng nguyệt quang thứ nhất hiển hiện, sau đó kiếp vân cũng bắt đầu tiêu tán.
Ở sâu trong hư không mờ mịt, có thiên hoa loạn trụy, tiên nhạc tề minh, quang hoa chói mắt từ trên trời giáng xuống.
Ở sâu trong thương khung, mơ hồ có đông đảo tiên nhân chúc mừng nói:
- Chúc mừng thượng tiên, chúc mừng thượng tiên, thành tựu Thiên Tiên chi vị, cùng Thiên Địa đồng thọ, Nhật Nguyệt tề quang.
Thải Vân cát tường hoàn toàn thay thế được kiếp vân bất tường, chúng đại thần phủ phục trên mặt đất chậm rãi tỉnh táo lại, tất cả bọn họ đều ở tron kiếp lôi vừa rồi bị ngất đi.

Lúc này mở hai mắt ra, đang ứng với bốn chữ "Kiếp hậu dư sinh" (nghĩa là sống sót sau tai nạn).

Có người nhìn tình cảnh trước mắt tựa như ảo mộng còn tưởng rằng chính mình đã đến thế giới cực lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui