Nàng lần mò đi tới vài bước, bỗng nhiên ý thức được.
Ở đây không phải Khôn Ninh cung, mà là lãnh cung.
- Nghi phi, là ngươi phải không? Là ngươi đem bản cung bắt đến, muốn tính mệnh của bản cung sao?
Hoàng hậu nương nương trấn định tâm thần, lớn tiếng chất vấn.
Lại vẫn như cũ không ai trả lời, Hoàng hậu nương nương cười lạnh nói:
- Nguyên lai ngươi thành quỷ cũng bất quá như vậy.
Làm như bị nàng cười nhạo kích thích, một góc trong điện đột nhiên sáng lên một ngọn đèn dầu, chỗ soi sáng lại hiện ra một nhân ảnh bạch sắc, bị lụa trắng treo ở trên xà ngang, phiêu phiêu đãng đãng.
Trong lòng Hoàng hậu nương nương kéo căng thẳng, năm xưa Nghi phi đó là ở trong lãnh cung treo cổ tự tử như vậy, tận mắt nhìn thấy tình cảnh này cũng khiến nàng nhịn không được lui về phía sau một bước, trong miệng vẫn như cũ không chút nào tỏ ra yếu kém:
- Rốt cục đã đi ra rồi sao? Xem bộ dáng ma quỷ của ngươi hiện nay, cũng không biết xấu hổ đi ra gặp người?
Dải lụa trắng chợt đứt, nhân ảnh bạch sắc kia rơi xuống, lại xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, đi về phía Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương cũng rốt cục thấy rõ diện mục của nữ quỷ này, nàng thè ra đầu lưỡi huyết hồng, mắt đầy tơ máu lồi ra, tràn đầy oán hận chi khí.
Nhưng mặc dù vặn vẹo tới mức này, nàng cũng vẫn nhớ kỹ khuôn mặt đó, thuộc về Nghi phi nguyên bản mỹ lệ kia, nàng không khỏi đi bước một lui về phía sau.
Nghi phi dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Độc phụ, ta bất quá là được sủng ái một chút, ngươi đã thiết kế hãm hại ta, đem ta biếm vào trong lãnh cung, càng làm cho hạ nhân tìm mọi cách khi nhục ta, ta thật hận a!
Hoàng hậu nương nương nói:
- Nếu không phải ngươi muốn đoạt hoàng hậu chi vị, hướng bệ hạ buông lời gièm pha, bản cung sao lại dùng ra hạ sách này, muốn trách vẫn là tự trách chính bản thân ngươi đi!
Thanh âm của nàng tuy có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định như cũ.
Trong cung mạch nước ngầm, chỗ hung hiểm càng sâu hơn so với triều đình, không cẩn thận một chút sẽ là ngươi chết ta sống, nào có cái gì thiện ác thị phi đáng nói.
Vì cái vị trí chính cung nương nương này, ai lại không phải không từ thủ đoạn.
Võ Tắc Thiên vì hãm hại phi tử khác, thậm chí tự tay bóp chết nữ nhi của chính mình từ trong tã lót.
Hoàng hậu nương nương mặc dù còn làm không được một bước này, nhưng đối với bất cứ địch nhân nào cũng đều là không lưu tình chút nào.
Nàng không chỉ đem Nghi phi biếm vào trong lãnh cung.
Càng chỉ thị cung nữ ma ma đối với nàng từng bước ép sát, cho đến đem nàng bức tới tự sát.
Nhưng Hoàng hậu nương nương cũng không thấy hối hận, bởi vì nếu như đổi chỗ, Nghi phi cũng tất nhiên sẽ đối với nàng trảm thảo trừ căn.
Nghi phi phát sinh tê rống phẫn nộ, không giống như là thanh âm của nhân loại:
- Hôm nay để ngươi nếm thử nỗi khổ bách quỷ cắn xé.
Hoàng hậu nương nương thối lui đến điện trụ, nương tựa vào điện trụ, không thể lại lui được nwaax.
Trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến rất nhiều thanh âm quái dị, nàng loáng thoáng thấy được vô số hắc sắc Quỷ Ảnh giống như thủy triều vọt tới về phía mình.
Đó là phi tần mấy trăm năm qua uổng mạng ở trong lãnh cung hóa thành lệ quỷ, các nàng đại đa số đã bị oán hận làm thần trí vặn vẹo, thậm chí hình dáng tướng mạo, chỉ có cổ oán khí kia càng tích tụ càng phong hậu, hôm nay rốt cục tìm được địa phương phát tiết.
Trên mặt Hoàng hậu nương nương cũng hiện ra vẻ hoảng sợ, lại cũng vô pháp che giấu kinh sợ trong lòng nữa.
Mà ở trong góc phòng đại điện hắc ám, Vân Lộc công chúa bịt lỗ tai lại, nhắm chặt hai mắt, phát lạnh run rẩy.
Nghi phi lạnh lùng nói;
- Cầu xin tha thứ đi sao, quỳ xuống cầu xin ta đi, nói không chừng ta sẽ nhẹ dạ thả ngươi.
Hoàng hậu nương nương cắn răng nói:
- Muốn cho bản cung hướng tiện nhân xấu xí như ngươi cầu xin tha thứ, đó là si tâm vọng tưởng!
Nàng rõ ràng biết Nghi phi tuyệt sẽ không bỏ qua nàng, mềm yếu cầu xin sẽ chỉ làm địch nhân đạt được càng nhiều khoái ý mà thôi.
Nghi phi gầm rú lao lên, hai tay như móng gà muốn chăm chú tóm lấy cổ của Hoàng hậu nương nương, đám quỷ phân ra mà lên, mắt thấy liền sẽ đem Hoàng hậu nương nương chôn vùi.
Hoàng hậu nương nương nhắm lại hai mắt.
Một mảnh thanh quang bắn vào trong điện, trong điện bỗng nhiên cuồng phong gào thét, đem đám quỷ thổi bay ra.
Hoàng hậu nương nương mở hai mắt ra, chỉ thấy một nam nhân thân mặc lục bào xuất hiện ở trong đại điện, che ở trước mắt đám quỷ, tay trái hắn cầm một thanh kiếm gỗ đào, tai phải cầm một thanh thiết phiến.
mấy đoàn thanh sắc quỷ hỏa quấn ở quanh thân của hắn.
Hoàng hậu nương nương kinh ngạc nói:
- Ngươi...Ngươi là?
- Thần là Chung Quỳ được bệ hạ khâm Tứ Phúc Trấn Trạch Thần Quân, biết được trong cung quỷ quái tác loạn, đặc biệt đến tương trợ, thực hiện hứa hẹn ban đầu.
Cứu giá chậm trễ, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội.
Chung Quỳ xoay người lại, xoát một cái đem thiết phiến mở ra che khuất diện mục, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh hữu thần.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Ngươi chính là Chung Quỳ?
- Thần là Chung Quỳ.
Chung Quỳ lại khom người một cái nói.
Hoàng hậu nương nương thở dài một hơi:
- Bên kia làm phiền...!Thần Quân đem những quỷ quái này trừ tận.
Nàng do dự một chút, vẫn là lấy Thần Quân để xưng hô, không lấy cái giá hoàng hậu.
Không cần nàng nói, Chung Quỳ đã lao lên rồi.
Chung Quỳ xoay người lại huy kiếm, đem một quỷ quái đi đầu chém làm hai nửa, cùng chúng quỷ đấu thành một đoàn, chỉ hắn là hắn bộ dáng giận dữ, so với quỷ còn muốn giống quỷ hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn trong đại điện quần ma loạn vũ.
Mà ở ngoài điện, Hứa Tiên đã tán đi linh lực trong tay, lôi kéo Nhu Gia bước vào một góc đại điện.
Nhu Gia thấy cảnh tượng trong điện, cả kinh muốn la lên, lại bị Hứa Tiên che miệng lại, hướng nàng khoát khoát tay, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Vân khí vờn quanh bên người bọn họ, chúng quỷ đối với bọn họ nhìn như chưa thấy, chỉ lo vây công Chung Quỳ.
Hứa Tiên lôi kéo Nhu Gia hướng về trong góc phòng đi đến, Vân Lộc đang đầu đầu ngồi ở chỗ kia, Hứa Tiên thao túng vân khí đem nàng bao vây lại tiến đến, tiếng động lớn tranh đấu ầm ĩ lập tức bị trừ khử, hắn mỉm cười vỗ vỗ vai Nhu Gia, sau đó rời khỏi Thải Vân.
Vân Lộc chậm rãi mở hai mắt ra:
- Nhu Gia, sao ngươi đến được đây?
- Ta...ta đến gặp ngươi!
Nhu Gia cúi đầu nói.
- Ngươi đi mau đi, các nàng sẽ hại chết ngươi đấy!
Vân Lộc sốt ruột đứng dậy.
- Hại ta?
Vân Lộc buồn bã nói:
- Là nương của ta, xin lỗi, là nàng để ta đi hại ngươi, thế nhưng ta không thể...!Ngươi đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp.
Nàng vươn tay muốn kéo tay Nhu Gia, rồi lại bỗng nhiên ý thức được hai bên người quỷ khác biệt, cánh tay nhỏ bé non nớt gặp trở ngại ở giữa không trung.
- Ta có lời muốn nói với ngươi!
Nhu Gia kìm lòng không đậu bắt lấy tay của Vân Lộc, có chút lạnh lẽo, cũng không còn là một mảnh hư vô nữa, nàng nhớ tới mới vừa rồi khi Hứa Tiên vỗ lên vai nàng, truyền đến một cổ dòng nước ấm.
Vân Lộc kinh ngạc cảm thụ được trên tay truyền đến ôn độ, đó là cảm giác quen thuộc mà xa lạ để nàng sửng sốt một chút.
Nhu Gia hít sâu một hơi, nhắm lại hai mắt, lại bỗng nhiên mở ra, lớn tiếng nói:
- Xin lỗi xin lỗi.
Vân Lộc mới thoáng cái phục hồi tinh thần lại:
- Ngươi nói cái gì?