Hứa Tiên Chí


- Nếu như ta hảo hảo cùng mẫu hậu nói chuyện, ngươi sẽ không phải chết, thế nhưng ta lại...!Ta lại không thể nói ra khỏi miệng, tất cả đều trách ta!
Nhu Gia trong lòng hổ thẹn vạn phần, trong mắt tràn đầy nước mắt hối hận, chỉ hận năm xưa không thể vì nàng làm được chút gì đó.

Đây là áp lực vẫn đè nặng ở trong lòng của nàng, chưa thể nói ra lời xin lỗi.
Vân Lộc lại lắc đầu nói:
- Nhưng ta không có trách ngươi a!
Nhu Gia ngẩng đầu nói:
- Thực không?
Vân Lộc nói:
- Một điểm cũng không trách Nhu Gia, ai bảo chúng ta là tiểu hài tử đây? Làm sao lại nói thành bản thân không đúng, rõ ràng không có một chút quan hệ nào với ngươi, ngươi thật đúng là không trưởng thành a!
Nhu Gia chăm chú ôm lấy Vân Lộc:
- Quá tốt!
Hứa Tiên đứng ở một bên, nhìn được một màn này, cũng không nhịn được cười khẽ.
Hắn nhìn về phía trung ương đại điện, rồi lại nhíu mày, ở đó, mặc dù có Chung Quỳ ngăn cản, lại không ngăn cản được Nghi phi nhãn thần tràn ngập oán hận, phát điên muốn đánh về phía Hoàng hậu nương nương.

Mà Hoàng hậu nương nương cười lạnh dùng ánh mắt hèn mọn đùa cợt đánh trả, kích phát Nghi phi càng thêm điên cuồng hơn.
Những lệ quỷ này cho dù đã tích lũy oán niệm nhiều năm, nhưng cùng tinh tú chuyển thế Chung Quỳ so sánh, mấy vị lệ khí hóa thành vẫn là xa xa không bằng được.

Chung Quỳ nếu không phải phân thân phòng bị chúng đi đả thương Hoàng hậu nương nương, sợ rằng từ lâu đã đem chúng chém giết hầu như không còn rồi.
Lúc này, Chung Quỳ bỗng nhiên hít sâu một hơi, quỷ hỏa vờn quanh ở bên cạnh hắn, tất cả đều bị hít vào trong bụng, vốn là lồi ra như cái trống cao cao, sau đó mạnh mẽ phun ra một cái, phun ra một mảnh thanh lam hỏa diễm, đám quỷ kêu thảm bị đốt cháy hầu như không còn.
Chỉ có Nghi phi còn có linh trí, khi Chung Quỳ hấp khí liền phát hiện không đúng, trốn vào phía sau điện trụ, tránh được một kiếp.
Chung Quỳ quát lớn nói:
- Còn có cá lọt lưới!
Rồi vung tay lên, duỗi ra biến lớn, lách qua điện trụ đem Nghi phi bắt được, dẫm nát ở dưới chân, giơ cao lên kiếm gỗ đào liền muốn chém xuống.
- Chung huynh, thủ hạ lưu tình!
Hứa Tiên giơ tay ngăn trở hắn huy kiếm chém.
Chung Quỳ kinh ngạc nói:
- Hứa huynh, sao ngươi lại ở đây? Cũng là đến khu quỷ sao?
Hứa Tiên cười nói:
- Đây là bản chức của Chung huynh, ta cũng không dám đoạt sinh ý của người khác.

Ta tới đây là có chuyện khác.
Hướng phía Hoàng hậu nương nương khom người thi lễ nói:
- Vi thần Hứa Tiên, gặp qua nương nương!
Nếu đã không phải trường hợp nghi thức, cũng miễn khỏi quỳ lạy.
Hoàng hậu nương nương cũng kinh ngạc nhìn Hứa Tiên đột nhiên xuất hiện, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Hứa Tiên lại không cần phải nhiều lời nữa, chỉ vào Nghi phi nói với Chung Quỳ:
- Nàng tuy rằng đã hóa thân lệ quỷ, nhưng cũng là có oan khuất của nàng, hơn nữa linh trí chưa mất, vẫn là thả nàng một con đường sống đi.
Chung Quỳ sảng khoái nói:
- Cũng tốt.
- Chờ một chút, hạng người phạm thượng tác loạn như vậy, làm sao có thể nói thả liền thả, sao đảm bảo tương lai nàng sẽ không tái phạm?
Hoàng hậu nương nương ngăn cản nói, nàng đối với sự việc hôm nay lòng còn sợ hãi, thực không muốn thả hổ về rừng.
- Nương!
Vân Lộc từ trong góc phòng chạy đi đến, ôm lấy Nghi phi.
Chung Quỳ tuy rằng tuy rằng là thần, cũng không có ý nghĩa sẽ tiếp thu nhân gian hoàng quyền chế ước.

Hứa Tiên lại không để ý tới nàng, mà là nói với Nghi phi:
- Nán lại nhân gian cũng bất quá là chuốc khổ mà thôi, vẫn là để ta tiễn các ngươi nhập luân hồi đi!
Một vòng phật quang từ lòng bàn tay bắn ra, rơi vào trên người Nghi phi và Vân Lộc.
Vân Lộc công chúa thần sắc bình yên, Nghi phi hình dung vặn vẹo dần dần khôi phục bình thường, biến thành một phụ nhân khuôn mặt tú lệ, lại vẫn đang dùng ánh mắt oán hận nhìn Hoàng hậu nương nương, giãy dụa nói:
- Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù!
Hồn nhiên không để ý Vân Lộc lôi kéo vạt áo của nàng.
Hứa Tiên thở dài nói:
- Nhân hôm qua, tự có quả trong tương lai, ngươi cũng không cần cảm thấy bất mãn, kiếp sau, không nên lại đến hoàng cung này.
Nhắm mắt lại, yên lặng tụng niệm Phật hiệu, một cái kim sắc quang trụ từ trên trời giáng xuống, đem Nghi phi và Vân Lộc bao lungở trong đó, các nàng phiêu phù bay lên bầu trời.
Nghi phi vẫn cứ không cam lòng nhìn chằm chằm Hoàng hậu nương nương, Vân Lộc mỉm cười vẫy tay về phía trong góc đại điện.
Đây là một loại trong Phật môn bí pháp mà Pháp Hải truyền thụ, có thể đem hồn phách đưa vào trong luân hồi đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm lại con người.
Vong xuyên chi thượng, bỉ ngạn hoa khai, tam sinh thạch bạn, giai thị luân hồi.
Thẳng đến quang trụ biến mất, đại điện lại trở về hắc ám.
Chung Quỳ đối với diệu pháp như vậy tán thán không ngớt:
- Hứa huynh hảo thủ đoạn!
Hứa Tiên khiêm tốn cười nói:
- Chút tài mọn.
Hoàng hậu nương nương dù chưa có thể triệt để tru trừ Nghi phi, thế nhưng coi như là đánh tan tai hoạ ngầm, đối với Hứa Tiên và Chung Quỳ nói:
- Lần này toàn bộ là nhờ hai vị tương trợ, các ngươi muốn phong thưởng ra sao, cứ mặc kệ nói ra.
Chung Quỳ nói:
- Bệ hạ ân ngộ lúc trước, không dám lại cầu thêm phong thưởng.
- Nương nương, người vẫn là tự chăm sóc tốt bản thân đi!
Hứa Tiên cười nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng hậu nương nương.
- Lớn mật!
Hoàng hậu nương nương đang muốn đối với cử động vô lễ này quát lớn, lại cảm giác ý nghĩ mê muội thiên toàn địa chuyển, mở hai mắt ra lại thấy đám cung nữ vẻ mặt lo lắng, la lên với chính mình:
- Nương nương, nương nương...
Mọi nơi đèn đuốc sáng trưng, chính là Khôn Ninh cung nàng vẫn luôn quen thuộc.
Hoàng hậu nương nương vỗ trán nói:
- Ta...ta sao vậy?
- Vừa rồi nổi một trận gió, thổi tắt đèn cung đình, nương nương đã hôn mê...ngủ mất đi.
Hoàng hậu nương nương lắc lắc đầu, vừa rồi là mơ mộng hay sao?
Hoàng hậu nương nương tâm tư bất an, phái cung nữ đến trong lãnh cung điều tra, không bao lâu liền đến bẩm báo nói:
- Nương nương, nô tỳ nghe được ma ma lãnh cung nói, mới vừa rồi trong lãnh cung truyền ra rất nhiều thanh âm kỳ quái, hiện tại đã bình định lại rồi.
- Vậy quả nhiên không phải mộng.
Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên đứng dậy, từ trong cung điện đi ra, chỉ là không phải mộng lại có thể làm sao đây? Việc này hoàn toàn không ở trong lòng bàn tay của nàng, không khỏi lo lắng có nên để Hứa Tiên phái đến Lĩnh Nam hay không, thế nhưng nhớ tới hắn mới vừa rồi vô lễ, không khỏi cắn cắn răng, không thể đổi giọng, chỉ lệnh cho cung nữ chuyên môn ở trong thiên điện, cung phụng bài vị Chung Quỳ.
Cũng không kể nàng muốn làm sao, trong bầu trời đêm phía trên hoàng cung, Hứa Tiên lôi kéo tay của Nhu Gia đứng trên đám mây, Chung Quỳ đứng ở không trung, nhìn xung quanh xuống phía dưới.
Trong lãnh cung khói đen dày đặc đã trử khử không còn rồi, thế nhưng địa phương khác lại chính là khắp nơi khói đen.

Hoàng cung nội viện phú lệ đường hoàng nhất này lại cất dấu hắc ám và máu tanh khó người biết đến.
- Đợt ta trừ hết yêu quỷ, lại cùng ngươi đi uống rượu!
Chung Quỳ nói rồi liền muốn phi thân xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui