Một tia chảy vào trong thần hồn của Hứa Tiên, làm lớn mạnh hỏa tinh nhỏ kia.
Theo Hỏa Tinh không ngừng biến lớn lên, một cổ nhiệt lưu bắt đầu quanh quẩn ở trong thần hồn, bồi dưỡng thần hồn của hắn, đề thăng đạo hạnh của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn trước tu hành Hỏa Tinh, đạo hạnh vừa cao, pháp thuật khác đều không đáng kể.
Hồi lâu sau, Hứa Tiên mở hai mắt ra, trong tay Liệt Hỏa Thần Châu, đã biến thành Thủy Tinh Cầu bình thường vô kỳ, hắn đem nó đuổi về trong Công Đức Ngọc Bài.
Hỏa Tinh so với nguyên bản cường đại hơn mấy lần, lại còn xa không có đạt được trình độ lượng tinh, hiển nhiên bằng vào Liệt Hỏa Thần Châu chút hỏa linh chi lực ấy còn xa xa không đủ.
Hắn đúng là muốn dùng Thái Dương Chân Hỏa cưỡng ép đề thăng trình tự Hỏa Tinh, nhưng Thái Dương Chân Hỏa mặc dù chiếm một hỏa tự, lại vẫn thuộc về nhật linh chi lực, thỉnh thoảng dùng để đề thăng uy lực của hỏa tình cũng được.
Nếu là một mặt thu nạp, ngược lại phá hư bản chất của hỏa tinh, ảnh hưởng mục đích của hắn thống ngự Ngũ Hành linh lực.
Thiên hạ linh lực, không ngoài bảy loại, Ngũ Hành âm dương.
Ngũ Hành linh lực đó là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mà âm dương linh lực chính là Nguyệt Linh chi lực và Nhật Linh chi lực.
Hắn tin tưởng chính mình chỉ cần có thể thắp sáng Ngũ Hành tinh, lại thêm ở vào trung tâm, có thể ở trong âm dương chuyển hóa thái dương chủ tinh, liền có thể đủ nhân lượng biến mà dẫn đến biến chất, tu thành một môn thần thông vô thượng.
Chỉ là hôm nay xem ra, mục tiêu này hiển nhiên còn có chút xa xôi, tu hành chi đạo vốn là dài dằng dặc mà gian khổ.
Hứa Tiên bỗng nhiên nhớ tới trong những hỏa sơn biển sâu kia, còn có chỗ nào hỏa linh chi lực so với trong dung nham vỏ quả đất càng nhiều hơn được đây? Nếu là có thể tìm được một chỗ núi lửa hoạt động làm nơi tu luyện, tất nhiên sẽ có thể cấp tốc đề thăng Hỏa Tinh linh lực, mà ở mà ở trong biển sâu, có Thủy Linh chi lực khổng lồ áp chế, cũng không cần lo lắng sẽ bị hỏa linh chi lực phản phệ.
Hứa Tiên thầm nghĩ: xem ra sớm muộn gì cũng phải lại ra biển một lần nữa.
Nhớ tới ra biển hăn lại có chút đau đầu, nơi đó còn có một phiền toái không biết giải quyết như thế nào đây.
Kế tiếp hắn muốn tu hành đó là "Cửu Tự Chân Ngôn"Đệ ngũ tự — Giai.
Cũng xưng là giải, giải ra tất cả phiền nhiễu, cảm ứng nguy cơ, chính là năng lực biết được nhân tâm, thao túng nhân tâm.
Đáp lại thủ ấn là "Ngoại Phược Ấn", chủ pháp đối xứng là "Kim Cương Tát Đóa Phổ Hiền Pháp Thân Chú".
Chân ngô này cùng Tha Tâm Thông mơ hồ đối ứng, đều không hẹn mà cùng chỉ hướng nhân tâm.
Có thể biết được nhân tâm, tự nhiên sẽ không bị lừa dối, cũng sẽ không có phiền nhiễu.
Bất quá đương nhiên không có phiền nhiễu, cũng sẽ không có phiền não tương tự, chỉ có triệt để giác ngộ mới có thể không có phiền não.
Đó chỉ có thể là Phật mới có thể làm được đi.
Hứa Tiên đối với môn pháp thuật này thập phần cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn bình thường muốn đối mặt cũng không phải Thần Tiên yêu ma gì cả, mà chính là một đám thường nhân, rất nhiều lúc chính là trong lòng khó chịu, cũng không có thể một pháp thuật đảo qua thanh tràng, chỉ có thể tận tình khuyên bảo dùng Đại Lôi Âm Thuật thuyết phục bọn họ.
Nếu là phối hợp với "Giai" tự bí quyết, nói vậy Đại Lôi Âm Thuật của chính mình năng lực thuyết phục sẽ trở nên càng mạnh.
Hứa Tiên tựa như lão tăng nhập định, tay bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ, chậm rãi thể ngộ "Giai" tự bí quyết huyền ảo này.
Hắn vốn tưởng rằng có Long Hổ Kim Đan làm căn cơ hơn nữa vừa mới đề thăng đạo hạnh, lĩnh ngộ "Giai" tự bí quyết này hẳn là nước chảy thành sông mới đúng, tu luyện nửa ngày lại chỉ cảm thấy sờ không được manh mối gì.
Trong lòng hắn khẽ động, pháp môn này nằm ở thông hiểu nhân tâm, không ai tự nhiên sẽ không thành, hắn liền đem Vân Yên mời tới trong phòng.
Vân Yên nói:
- Phu quân, ta phải làm như thế nào?
- Cởi quần áo ra đi.
- A?
- Ách, nói trôi chảy, ngươi liền muốn chút vật gì đó, phải chăm chú suy nghĩ, thế nhưng đừng nói cho ta, để cho ta tới đoán.
Vân Yên biểu thị minh bạch, trong lòng lại có vài phần khẩn trương.
Bị người biết được tâm sự, so với thân thể xích lõa lại càng khiến kẻ khác bất an hơn.
Hứa Tiên lại một lần nữa nhắm mắt lại, theo thủ quyết và chú pháp, quả nhiên lúc này đây đã có thu hoạch.
Hắn cảm thụ được trước người cách đó không xa, ý niệm của Vân Yên ba động, nhưng không cách nào chuẩn xác tìm hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Hắn không chút nào thả lỏng, ngón tay liên tục kháp động, từ "Lâm" tự bí quyết Bất Động Minh vương ấn đến "Nhân" tự bí quyết "Nội Sư Tử Ấn" Biến ảo qua lại.
Đến cuối cùng càng đơn giản mở ra "Thông Thiên Nhãn" "Thiên Nhĩ Thông " thậm chí "Thần Cảnh Thông", lại đồng thời tu luyện Lục Thần Thông.
Hắn dần dần lĩnh ngộ được, muốn cảm thụ tinh thần tinh thần cường liệt của người khác, phải có Thông Thiên Nhãn và Thiên Nhĩ Thông làm căn cơ.
Ở trong mắt Vân Yên, trên người Hứa Tiên lóe ra kim quang, bảo tương trang nghiêm, miện tụng niệm Phật hiệu, quả thực đã biến thành một tượng phật.
Hứa Tiên khẽ động dùng Tha Tâm Thông, những ý niệm ba động phức tạp kia lập tức trở nên rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra:
- Ngươi đang suy nghĩ...!Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Hắn đầu hối hận nói, trong nháy mắt đó tự hồ có rất nhiều thanh âm hiện lên ở trong lòng hắn, nhưng quá nhanh quá hỗn tạp, căn bản không nhận biết rõ được.
Vân Yên cười khúc khích một tiếng, thả lỏng tâm tình nói:
- Phu quân nghe không được vậy?
Hứa Tiên nói:
- Chỉ trách ngươi không nghe vi phú nói, miên man suy nghĩ.
Có câu là tâm niệm như thiểm điện, công phu người đang nói một câu, trong lòng động ý niệm, nói không chừng có thể tràn ngập một trang giấy.
Mà tâm trí càng là người linh mẫn, sẽ càng như vậy.
Như Vân Yên vậy, người tâm tư linh mẫn, kiến thức uyên bác, năm phút đồng hồ đã liên tưởng đến những thứ đó, quả thực có thể viết thành một quyển sách.
Vân Yên nói:
- Tâm viên ý mã, sao có khả năng quản được bản thân suy nghĩ cái gì đây, ngươi lại để ta đừng phân tâm, ta sẽ lại càng nghĩ đến nhiều thứ.
Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến tình trạng đêm qua, chính mình lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của người.
Chưởng quỹ bị tướng mạo của Chung Quỳ dọa sợ, trong nháy mắt đó tâm niệm của chưởng quỹ cực kỳ cường liệt và đơn thuần, đó chính là sợ hãi, mà tạp niệm khác đều bị bài trừ ra, cho nên mới để hắn dễ dàng nắm bắt được.
Mà ở dưới tình huống tràn đầy không mục đích, tâm niệm của Vân Yên thật sự là quá hỗn loạn, do đó cũng chỉ có giúp nàng ước thúc một chút, thử nghiệm lại một lần.
Vì vậy hắn nói rằng:
- Cởi quần áo ra đi.
- A?
- Bỏ đi, vẫn là để ta đến làm.
Hứa Tiên đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng.
Vân Yên trong đầu hỗn loạn:
- Thế nhưng ngươi không phải đang tu luyện sao?
- Đây là tu luyện a!
Hứa Tiên vừa nói, vừa cởi ra đai lưng của nàng.
Vân Yên đỏ mặt nói:
- Phu quân, hiện tại vẫn là ban ngày đó..