Hứa Tiên Chí


Loại cảm giác này phảng phất như tập võ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, so với nó còn thư sướng hơn gấp vạn lần.

Cả tâm thần của nàng thoáng cái trống trải, cùng quanh thân có một tia cảm ứng huyền diệu.
Hứa Tiên lại biết, đây là tiêu chí Trúc Cơ hoàn thành, có thể lấy thần hồn cảm ứng thiên địa linh khí.

Nếu như làm không được điểm này, tất cả tu hành đều là hoa trong gương, trăng trong nước.

Tất cả pháp thuật đều không thể nào thi triển được.

Chỉ có như vậy mới xem như bước tiên trên con đường tu luyện, có thể chậm rãi dẫn nạp linh lực như thế.
Trên đời rất nhiều phàm nhân, hầu hết ngay cả Trúc Cơ cũng làm không được, Trúc Cơ của Hứa Tiên vẫn là dựa vào Linh Tê Nhất Chỉ của Thái Âm chân nhân trực tiếp đưa vào trong cửa.

Bằng không chỉ là một bước này đã không biết phải tốn bao nhiêu năm rồi.

Mà Phan Ngọc thiên tư ngộ tính ở trong phàm nhân đã thuộc về thượng thừa.

Cũng thật lâu khó có thể hoàn thành một bước này, có thể thấy được sự gian nan của nó.
Mà năm xưa Vân Yên Thanh Loan có thể đơn giản hoàn thành Trúc Cơ, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng hiểu được là dị số.
Hứa Tiên thầm nghĩ: quả nhiên không hổ là đan dược có thể tạo thiên kiếp, trong này thật là có vài phần vị đạo nghịch thiên sửa mệnh, mà dược lực hiện tại vừa mới bắt đầu phát huy mà thôi.
Thời gian đã qua, không biết bao nhiêu lần sáng chiều giao nhau, Phan Ngọc rốt cục yếu ớt tỉnh dậy.
Hứa Tiên cười nói:
- Cảm giác thế nào?
Lại cảm thấy da thịt của nàng càng phát ra có vẻ lấp lánh như bạch ngọc, không mang theo chút tỳ vết nào, hắc sắc con ngươi hắc sắc trong suốt giống như trẻ sơ sinh.

Có một loại vẻ đẹp tinh bệt không rõ càng trở nên động nhân hơn.
Phan Ngọc giơ tay lên hướng tới ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, quang mang tựa hồ muốn từ bàn tay của nàng xuyên thấu qua, nàng hơi rụt rè nói:
- Hoàn hảo!
Trên mặt lại tất cả đều là tiếu ý, không biết nhớ tới cái gì, tiếu ý lại giảm đi, đột nhiên thở dài.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Thế nào? Khó chịu sao?
Phan Ngọc nói:
- Hiện tại ngươi ở kinh thành, xem như vô sự.
Hứa Tiên gật đầu, đã đến lúc có thể xuất phát, nhưng thấy trên mặt nàng có vẻ buồn bã, nghiêng đầu hôn lên cánh môi của nàng, vẫn rất là kịch liệt, nàng cũng chủ động ôm lấy cổ hắn.
Buổi chiều ngày thu, ánh mắt trời chiếu vào trong phòng, mạ lên thân ảnh hai người bọn họ đang ôm hôn lẫn nhau một tầng quang biên.
Hồi lâu sau, Hứa Tiên ngẩng đầu lên nói:
- Ta cũng không nói sẽ đi ngay, ở lại đến lúc ngươi nói có thể đi, ta mới lại đi.
Phan Ngọc sờ sờ môi, khẽ cười nói:
- Nếu ta vẫn không cho ngươi thì sao?
Hứa Tiên nói:
- Vây thì không đi nữa vậy.
Hắn có khả năng dành cho nàng cũng không keo kiệt, tuy rằng trên thực tế đây chỉ là một câu nói ngon ngọt lừa người.
Mà nàng cũng không phải là nữ tử quấn quýt si mê, ngay cả trong lòng muốn hắn lưu lại, nhưng cũng sẽ cẩn thủ đúng mực, tận lực không khiến hắn khó xử, đây là sự ăn ý giữa bọn họ.
Phan Ngọc đem đầu dựa ở trên ngực của hắn, hưởng thụ an ổn chỉ trong chốc lát kia, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, trên ngọc diện nổi lên một tầng ửng hồng tựa như uống rượu say vậy:
- Hán văn.
Chính là trong hai chữ, Hứa Tiên lập tức hiểu được ý tứ hàm xúc trong đó, khẽ vuốt ve gò má của nàng chăm chú xem xét, hai bên quen biết đã sớm hiểu nhau.

Không biết có bao nhiêu lần tiếp xúc da thịt, sở dĩ vẫn không thể biến thành phu thê chân chính, ngăn trở bọn họ đó là nàng tu hành, mà sau khi phục dùng Kim Đan, cản trở cuối cùng này cũng đã tiêu trừ, điều này khiến tiếng lòng của hắn cũng có một tia rung động.
Tay của Hứa Tiên từ trên mặt của nàng chảy xuống trên chiếc cổ trắng nõn, thon dài như thiên nga, Phan Ngọc lại nắm lấy tay của hắn, thấp giọng nói:
- Ta...
Mặc dù là thính lực của Hứa Tiên cũng nghe không rõ câu nói tiếp theo của nàng, lại có thể nhìn ra được nàng khẩn trương và bất an, liền thu tay lại đem nàng ôm ngang, ngồi ở trước cửa sổ, nhéo nhéo cái mũi quỳnh của nàng cười nói:
- Thế nào, Phan đại công tử cũng có lúc sợ sao?
Phan Ngọc oán giận nhìn hắn một cái, chân nhỏ đong đưa một chút, khẽ cắn môi nói:
- Ban ngày không được.
Hứa Tiên cúi đầu cười ta nói:
- Nếu như ta nhất định phải làm thì sao?
Hắn biết đây không phải là Vân Yên muốn chống cự lại nghênh đón, mà là xấu hổ không thể đè nén thật sự, hắn tự nhiên sẽ không để nàng cảm thấy khó chịu chút nào.

Nhưng nhìn bộ dáng này của nàng, sao có thể nhịn được không trêu đùa một chút được đây?
- Ta một giới nữ tử yếu đuối, đương nhiên phản kháng không lại Hứa công tử pháp lực thông thiên rồi.
Phan Ngọc sắc mặt càng hồng, đến loại hoàn cảnh này, nàng còn có thể hướng hắn nói "không" sao?
Nàng mặc dù lấy thân phận nam tử hành tẩu trên nhân gian, tâm tư suy nghĩ cùng nữ tử tầm thường khác nhau, nhưng còn Doãn Hồng Tụ chủ nghĩa nữ quyền như thế lại tuyệt nhiên khác nhau.

Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, nàng có thể được coi là người chủ nghĩa đại nam tử, cái này từng để Hứa Tiên thích nói cố sự ái tình thiếu chút nữa thổ huyết.

Thế nhưng một ngày nhận thân phận nữ tử của chính mình, liền cũng tán thành đem nàng nắm giữ trong ngực.
- Được rồi, không cần lo lắng, ta không khát như vậy!
Hứa Tiên cười ha ha, nghe nàng tự thừa nhận là nữ tử yếu nhược, chung quy cảm thấy so với thân cận da thịt chân chính còn muốn vui sướng hơn.
Phan Ngọc thở phào trong lòng, oán hận nói:
- Làm nữ tử thực khó chịu, sớm biết vậy năm xưa hẳn là uống vào nước thuốc kia, lại cho lão ni cô phối một phần cho ngươi, xem vi phu làm sao trừng trị ngươi!
Nói đến phía sau chính bản thân nàng cũng cười ra tiếng.
Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến cảnh tượng chính mình biến thành nữ tử, sau đó bị Phan Ngọc ôm ngang vào trong ngực, không khỏi cả người phát lạnh, đối với ý nghĩ lung tung của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, ở trên kiều đồn của nàng vỗ nhẹ nhàng:
- Hiện tại hối hận cũng muộn, vẫn là để vi phu đến trừng trị ngươi đi sao!
Phan Ngọc nói:
- Ai, bỏ đi, lưu lạc đến trình độ này, cũng chỉ đành nhận mệnh thôi.
Nói rồi đem đầu tựa ở ngực của hắn, khóe môi hơi cong lên.
Hứa Tiên cười ôm vai nàng, đang muốn nói, cửa sổ đột nhiên bị "thùng thùng" gõ vang lên.
- Hai vị công tử đừng dính lấy nhau nữa, Trình công tử đăng môn đến thăm, muốn gặp Phan công tử!
Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm mỉm cười của Vân Yên.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau, Hứa Tiên nói:
- Không phải là nói hết thảy từ chối rồi sao?
Phan Ngọc mượn cớ ốm ở nhà, tự có rất nhiều người tới thăm.
Vân Yên cười nói:
- Trong khoảng thời gian này, nhân gia đã đến vài lần, lần này nói cái gì cũng muốn gặp mặt một lần.
Phan Ngọc nói:
- Ngươi đã nói ta thân thể không khỏe, không tiện gặp khách, mời hắn trở về đi!
Vân Yên nói:
- Vậy được rồi!
Nhưng qua một hồi liền trở lại, bất đắc dĩ nói:
- Nhân gia si tình một trận, không chịu rời đi!
Hứa Tiên nói:
- Như vậy cấp bách khó dằn nổi, muốn lĩnh hộp cơm phải không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui