Lạc Thần lặng lẽ thở phào một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị nhìn thấu.
Khi ba người chạy tới, trong cốc đã kín người hết chỗ.
Tầm mắt có thể thấy được đều là đầu người di động.
Trung gian đã thiết đặt lôi đài luận võ, bốn phía có bày khán đài và trướng bồng.
Trước trướng bồng đều dựng mộc bài, mặt trên viết tên đại môn phái.
Chỉ nghe một tiếng chuông vang lên, đã thấy có người leo lên đài cao, người dẫn nêu lên ý nghĩa trọng yếu của lần luận võ này.
Thậm chí cả cách nói dối trá "thứ nhất hữu nghị, thứ hai mới là so đấu" cũng được đưa ra.
Sau đó mới tuyên bố bắt đầu đả lôi đài.
Kế đó liền có cao thủ lên đài báo ra môn phái, nói một tiếng "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu", rồi quyển đến cước đi, đao qua kiếm lại, thẳng đến có người "A" một tiếng, trọng tài mới tuyên bố trận đấu kết thúc.
Nếu như còn chưa có chết, hơn phân nửa sẽ nói một tiếng "Bội phục bội phục", tuy rằng ánh mắt hung ác giống như có thù oán.
Đương nhiên, nếu như nói không ra bốn chữ kia, vậy hơn phân nửa chính là thực kết thành thù oán.
Bất quá đây cũng không có biện pháp, khi mỗi người báo danh đều đã ký qua giấy sinh tử, có câu là "Đao kiếm không có mắt, sinh tử tự chịu".
Hứa Tiên lúc đầu còn cảm thấy có ý tứ, xem qua lập tức lại thấy cũng rất nhàm chán.
Dù sao trình tự vũ lực kém nhiều lắm, xem qua những đại năng thật có thể đủ "lực phách Hoa Sơn, quét ngang Thiên Quân" rồi, lại nhìn đám cao thủ này, hét lớn một tiếng "Lực Phách Hoa Sơn" cầm đao chém xuống, hoặc là "Quét ngang Thiên Quân" sử ra một cước quét ngang, thật tình không cảm thấy có lực, đây quả thực là lừa gạt mà, trả vé trả vé.
Nhưng ở xung quanh khu quý khách, rất nhiều phú thương đều biểu thị cái này so với đấu văn có ý tứ hơn nhiều.
Dù sao so với thi đấu văn chương, vẫn là loại hành vi đao đến đầu rơi này tương đối giản đơn minh bạch.
Nhưng lập tức có người cười khinh miệt:
- Đều là mấy kẻ quê mùa chưa thấy mặt bao giờ.
- Trương Bán Huyền, đừng tưởng rằng ngươi đi xem Văn Chương Hội kia, đã nhiễm ba phần mặc hương, thành nho thương, ngươi biết được mấy chữ, ta so với cha ngươi còn rõ ràng hơn.
Ngươi cùng ta nói một chút, Văn Chương Hội tốt ở chỗ nào?
- Cái này...
Trương Bán Huyền vuốt chòm râu do dự nửa ngày:
- Chỉ bằng vào một Vân cô nương cũng đủ để che lấp toàn bộ bọn họ.
Tam Thánh Mẫu quay đầu nhìn về phía Vân Yên, Hứa Tiên thở dài Vân Yên, Vân Yên lại cười hắc hắc, miễn cưỡng tựa ở trên vai hắn.
Bốn phía lều vải quây chung quanh, ngược lại cũng không sợ bị người nhìn thấy.
Lúc này đến phiên Tam Thánh Mẫu lên đài, mới thoáng hấp dẫn lực chú ý của Hứa Tiên và Vân Yên.
Đối thủ của Tam Thánh Mẫu không ngờ cũng là nữ tử, càng chuẩn xác mà nói là ni cô, tự giới thiệu nói:
- Ta là Thiên Thủ Quan Âm Tuyệt Diệt sư thái.
Đương nhiên, loại thời gian này không ít người không hiểu rõ, trong người qua đường Giáp nghi vấn, vì sao lại là Thiên Thủ Quan Âm đây?
Vân Yên cũng hiếu kỳ hướng phía Hứa Tiên hỏi ra vấn đề này Hứa Tiên Hứa Tiên miễn cưỡng nói:
- Bởi vì hai tay của nàng động như là có một nghìn tay vậy.
Bất quá đây đương nhiên cũng là lừa gạt.
- Quan Âm?
Tam Thánh Mẫu nói:
- Làm đệ tử cửa Phật, tự xưng như vậy không tốt lắm đâu.
Tuyệt Diệt nhất thời nhíu mày chặt, nàng thấy Tam Thánh Mẫu cước bộ lỗ mảng, hai mắt vô thần, tối đa quyền cước thô lâu, vốn không đem đối thủ này đặt ở trong mắt, không ngờ tới vừa đi lên đã nghi vấn danh hào của chính mình lúc hành tẩu giang hồ.
- Ngươi là người phương nào, còn không báo ra danh hào nhận lấy cái chết, dưới kiếm bần ni không chém tiểu bối vô danh.
Tam Thánh Mẫu không khỏi nhớ tới tình hình mới vừa rồi trong trướng bồng.
Hứa Tiên nói:
- Hình như tất cả mọi người đều có biệt hiệu, biệt hiệu của ngươi là gì?
Tam Thánh Mẫu giật mình ngẩn ra, trước đó nàng còn thật không nghĩ tới nhiều như vậy.
Hứa Tiên đã bí hiểm cười nhạt một tiếng:
- Ta tặng ngươi bốn chữ tốt.
Tam Thánh Mẫu đã cao giọng nói:
- Ta là Đông Phương Bất Bại, nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại.
Toàn trường ồ lên, biệt hiệu này nói ra quá mức kiêu ngạo, trong lòng Tam Thánh Mẫu hơi đắc ý, loại danh hào này mới miễn cưỡng hợp với nàng.
Chỉ có Hứa Tiên trên khán đài cười ha ha.
Vân Yên nói:
- Phu quân, phương diện này có thuyết pháp gì sao?
Hứa Tiên nói:
- Ta bí mật nói cho ngươi, đã từng có một thái giám, phía dưới không có...khụ khụ, nói đứng đắn chính là tự xưng như vậy.
Vô luận nam giả nữ hay nữ giả nam, đều có thể coi là tử nhân yêu.
Vân Yên bật cười:
- Phu quân ngươi quá xấu.
Mà ở phía sau bọn họ cách đó không xa, Lạc Thân cười khanh khách thầm nghĩ:
- Bất quá bọn họ hình như đã nhìn ra chân thân của Thiền Nhi, vì sao cố ý không nói ra đây, trong đó tất có cổ quái, cần hảo hảo tra xét một chút, trước đem chuyện này ghi nhớ đã.
Không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách nhỏ.
Nhưng mà còn không chờ nàng tỉ mỉ thám thính Hứa Tiên đã nói:
- Ta nhịn không được, chờ nàng trở lại sẽ nói cho nàng, ta đã biết nàng là ai.
Vân Yên trêu ghẹo nói:
- Phu quân, lẽ nào ngươi không sợ nàng giận dữ, lại chạy đi Dao Trì nói muốn cùng với ngươi thành hôn?
Hứa Tiên buồn bực một phen, dưới ánh mắt chăm chú của Vân Yên, lại lập tức ngạo nghễ nói:
- Ta mới không sợ, không phải là không cẩn thận ôm nàng ngủ một giấc sao? Hơn nữa cũng không phải ta muốn lấy nàng, là huynh muội bọn họ đang ép hôn a, ta không bị kẹp ở giữa hai người đó được sao?
Lạc Thần miệng hương khẽ nhếch lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng:
- Thì ra là nguyên nhân này, thảo nào, thảo nào...
Rất nhiều chỗ không hợp lý, trở nên rộng mở trong sáng, đợi được hoàn toàn tỉnh táo lại, đã vùi đầu múa bút thành văn.
Mà Hứa Tiên thoáng ở trước mặt tức phụ hiển hiện khí khái nam tử, sau đó, ở dưới vẻ mặt mỉm cười của Vân Yên đã mượn con lừa dưới sườn núi, biểu thị nguyện ý lại nhẫn nhịn, ngày hôm nay sẽ hướng Tam Thánh Mẫu cáo từ, ngày mai liền rời khỏi Tung Sơn.
Mà ở trên khán đài, đang tiến hành một trận quyết đấu mà khán giả vây xem không biết nên dùng biểu tình gì, vốn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại muốn chết ở trên lôi đài, đang lấy động tác cực kỳ không tiêu chuẩn, trùng trùng đả kích Tuyệt Diệt sư thái.
Diệt Tuyệt sư thái đã trúng ba quyền hai cước, "một nghìn tay" của nàng còn không có đụng tới đối thủ một chút, hiển nhiên đối phương nhanh nhẹn hơn nàng rất nhiều.
So với phá phòng chiến đấu, cái này càng khiến người ta cảm thấy bi ai đi sao.
Kết quả tự nhiên là Đông Phương Bất Bại thắng lợi.
Đợi được Tam Thánh Mẫu trở lại khán đài, Lạc Thẫn đã thực biến mất không thấy.
Hứa Tiên và Tam Thánh Mẫu đồng thời cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Võ lâm đại hội thẳng tiến hành đến lúc xế chiều.
Đêm nay trăng sáng như ban ngày, hầu như ngay cả cây đuốc cũng không cần dùng, rốt cục quyết ra thập đại cao thủ, thậm chí thiên hạ đệ nhất.
Cũng không có xuất hiện cảnh tượng "Đại chiến ba ngày ba đêm", ngược lại là càng về phía sau, càng là nhanh chóng, nhìn trong một chiêu đã phân thắng bại sinh tử..