Tiết Bích ở trong điện nhìn quét một vòng, những lời này của nàng lập tức để chúng tiên đều yên ổn hơn rất nhiều, vô luận như thế nào phía sau các nàng cũng đều có Dao Trì làm hậu thuẫn.
Nhưng mà lúc này đây, Kim Mẫu chiếu lệnh cũng rất có thể là vì người được Tra Nhi coi như chỗ dựa kia, không biết Uông nhi đến lúc đó sẽ có ngôn luận ra sao đây?
Tiết Bích lắc lắc đầu, đem những ý niệm loạn thất bát tao trong đầu này ném ra ra ngoài, theo Ngư Nhi, Yến Tử đi tới trong phòng ngủ phía sau điện đem hai tay đặt ở trên vai Ngư Nhi:
- Nói chung đây là lần đầu tiên ngươi đến Dao Trì, chuẩn bị thật tốt một chút.
Ngư Nhi ánh mắt phiêu hốt, thấp giọng nói:
- Không đi không được sao?
Tiết Bích hai tay ôm thắt lưng:
- Đương nhiên không được.
- Đi thôi, đi thôi, chơi rất vui đấy!
Yến Tử thì cười tủm tỉm khuyên nhủ.
Ngư Nhi nói sang chuyện khác:
- A Bích, ngươi vừa rồi nói có cái gì muốn nói cho ta biết?
Trong lòng nàng đương nhiên là không muốn rời khỏi phiến đại hải này.
Tiết Bích không thể tránh được thở dài, coi như là muốn tránh, chuyện này chung quy là không thể tránh khỏi.
Vì vậy chậm rãi đem chuyện của Tam Thánh Mẫu nói ra.
- Dĩ nhiên có loại sự tình này.
Yến Tử trợn tròn hai mắt, hai tay đang chống lên gương mặt:
- Thảo nào lại đột nhiên phát chiếu lệnh, Hứa Tiên kia quả nhiên là sắc đảm bao thiên.
Nàng cắn răng nói không rõ là ngượng ngùng hay là vì cáu giận.
Tiết Bích nói:
- Đúng vậy, hình như rất nhiều tỷ muội đều rất oán giận, lần này tụ hội đại khái chính là thương lượng xử lý chuyện này như thế nào đi.
Nói vậy Dao Trì sẽ có cử động.
- Có điều cử động?
Ngư Nhi nói.
- Đại khái sẽ đối phó Hứa Tiên đi sao.
- Ta muốn đi!
Ngư Nhi bỗng nhiên đứng lên:
- Hứa Tiên sẽ không làm loại sự tình này, ta phải cùng các nàng giải thích rõ ràng.
Tiết Bích nâng trán, thái độ của nàng đã rất rõ ràng, lại muốn khuyên nàng không nên đi mới tốt.
Nhưng vì Ngư Nhi sau khi gia nhập Dao Trì, lần đầu tiên tụ hội chung quy vẫn là không thể không đi.
Hứa Tiên cùng Ngao Ly đi tới bầu trời Hàng Châu, đưa mắt nhìn về phía xa, quả nhiên là vạn dặm trời quang, không thấy một đám mây.
Không khí khô ráo không giống như là Giang Nam, cũng may cũng không có nhìn thấy tình cảnh sông khô cạn, đại địa nứt nẻ, để hắn thoáng cảm thấy yên tâm.
Xem ra chỉ là khí trời dị thường, còn chưa tạo thành tai họa gì.
Mà núi xá lá đỏ tựa như thiêu đốt, rất có vài phần vị đạo cuối thu khí sảng, Hứa Tiên hít sâu một hơi, ngẫm lại tiếp qua nữa chính là Trùng Dương.
Thời gian sẽ cùng các nàng bên nhau tụ hội yến ẩm, lên cao nhìn ra xa.
Hứa Tiên còn không kịp tỉ mỉ thưởng thức phong cảnh này, Ngao Ly đã lôi kéo tay hắn nhằm phía tây bay thẳng tới:
- Đi mau!
Bay chỉ trong chốc lát, đã đến bầu trời một thôn xóm.
Trên nước sông đầu thôn, một tòa miếu thờ xây trên không.
Bốn phía lượn lờ khói xanh cùng với tiếng chiêng trống truyền tới tận chân trời.
Đông đảo đội thuyền theo đường sông hội tụ xung quanh miếu thờ.
Trước cửa miếu cũng có rất nhiều người đang quỳ bái.
Hứa Tiên vuốt cằm trầm ngâm nói:
- Đây là miếu thờ của ngươi? Chúng ta xuống dưới đi xem đi.
Liền hạ xuống khỏi đám mây, lôi kéo tay Ngao Ly đi tới trước miếu thờ, tránh qua đại đỉnh lô hương khói lượn lờ.
Cùng với đông đảo thiên nam tín nữ đang quỳ lạy, đi vào đại điện.
Trong đại điện đã kín chỗ đầy người, liếc mắt nhìn lại đều là lưng người, quay về phía thần tượng trên thần đàn tam khấu cửu bái, vô cùng thành kính.
Ngao Ly đắc ý nói:
- Thế nào?
Hứa Tiên khen:
- Lợi hại, lợi hại!
Bỗng nhiên bật cười, chỉ vào thần tượng kia thấp giọng ở bên tai của Ngao Ly nói:
- Đó chính là ngươi sao?
Thần tượng Long Vương trong miếu Long Vương này rất là kinh điển - Long vương gia mặc hoa bào, đầu rồng thân người.
Nửa đầu rồng là dữ tợn, nửa là thần dị, nói chung là không phân rõ giới tính, hoàn hảo không có làm sai màu sắc, là bạch sắc.
Thì thầm gần trong gang tấc, cùng với một cổ nhiệt khí phả đến, Ngao Ly cảm giác tai dần nóng lên, không khỏi nghiêng đầu cách Hứa Tiên xa chút.
Trong lòng bắt đầu khởi động một ít tâm tình xa lạ, khiến nàng cảm thấy có cút vui mừng.
Nhưng theo ngón tay của Hứa Tiên chỉ nhìn lại, liền lập tức nổi giận, chính mình là cái dạng này không chút do dự kích cho Hứa Tiên một khửu tay.
Hứa Tiên ôm bụng, làm bộ nhe răng ra, tay kia vẫn nắm bàn tay nhỏ mềm mại của nàng.
- Các ngươi là từ đâu đến, tại trong miếu Long Vương cũng dám vui cười.
Một lão thái bà nhỏ gầy đột nhiên nghiêm khắc nói.
Dù sao trong bầu không khí nhất phái trang nghiêm, tiếng cười kia của Hứa Tiên thực sự có chút đột ngột, chuốc lấy rất nhiều người ghé mắt nhìn, hơn nữa Ngao Ly kiều nhan động nhân càng hấp dẫn đông đảo người chú mục.
Ngao Ly hừ lạnh một tiếng:
- Liên quan rắm gì đến ngươi.
Trong miếu thờ một mảnh ồ lên:
- Dám bất kính đối với miếu chúc đại nhân.
- Đây là bất kính đối với Long vương gia.
- Đem bọn họ bắt lại.
Bằng không Long vương gia sẽ không mưa xuống.
- Không được nói linh tinh.
Hứa Tiên giơ tay che miệng của Ngao Ly, lại quay về phía miếu chúc hành lễ:
- Chúng ta đi ngang qua quý bảo địa, không biết lễ nghi, cũng không phải là có ý mạo phạm, xin thứ lỗi cho.
- Niệm tình các ngươi là người ngoài đến, châm một nén nhan hướng Long vương gia thỉnh tội, sẽ tha cho các ngươi.
Vu chúc thấy Hứa Tiên diện mạo bất phàm, cũng không dám đắc tội quá mức.
- Ô ô, buông tay.
Ngao Ly cố sức kéo tay của Hứa Tiên đang che miệng nàng ra.
Cánh tay của Hứa Tiên tránh qua vai nàng, che miệng nàng lại, gần như đem nàng nửa ôm vào trong lòng.
Hứa Tiên vừa mỉm cười lên tiếng trả lời, vừa buông Ngao Ly ra, trước đốt hương, đọc ba câu, lại hướng về phía thần tượng Long Vương khom mình hành lễ.
Cố nhiên chân thân của Long vương gia kia ngay bên người hắn đang dùng nhãn thần tức giận bất bình nhìn, trong tay mấy nén hương này sợ là khó có thể dẹp loạn lão nhân gia nàng phẫn nộ.
Lão thái bà trông miếu kia híp mắt nói:
- Quỳ lạy!
- Đúng vậy, ngay cả bái cũng không bái, sao tính là thỉnh tội.
Thôn dân nghị luận đều.
Hứa Tiên chung quanh trái phải, bái thần bái thần, bái là không thể thiếu được.
Trong miếu ngoài miếu tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, trước mắt đã có người đem bồ đoàn lấy ra.
Hắn cũng chỉ có cười khổ: đối với tiểu nha đầu này không cần chăm chú như vậy đi sao, nàng đúng là sẽ tùy thời vứt bỏ các ngươi!
Ngao Ly đã ở thuận thế đắc ý, vênh váo tự đắc chỉ vào Hứa Tiên:
- Hì hì, còn không mau quỳ xuống cho ta!
Những người khác đại khái là rất khó lý giải "Quỳ xuống cho ta", là thật sự quỳ xuống "cho ta".
Hứa Tiên cười nói với Ngao Ly:
- Nhân gia không chỉ bắt ta quỳ, còn lấy ra hai cái bồ đoàn đấy.
Ngao Ly ngạo nghễ nói:
- Ta mới không quỳ.
Thiên hạ nào có đạo lý lại tự mình quỳ mình.
Mắt thấy lại muốn tranh chấp, ngoài miếu bỗng nhiên truyền đến tiếng la:
- Không tốt, phú quý bị quan sai bắt đi!
- Cái gì?
Trong miếu một nông phụ vội vàng đứng dậy, chạy ra phía ngoài.