- Xuất ra tự tin, vì sao?
Ngư Nhi nháy mắt mấy cái.
Tiết Bích sửng sốt, liền cười:
- Xem ra ta lo lắng là dư thừa rồi!
Từ lúc tiến nhập Dao Trì tới nay, tuy rằng Ngư Nhi cũng sẽ kinh ngạc tán thán, lại vẫn là rất tự nhiên, không có chút bất an, mất tự nhiên.
Thiếu nữ thoạt nhìn bình thường này, trên thực tế ý chí to lớn như đại hải.
Ngay trong lúc các nàng đang nói cười, một vị nữ tiên đến hô:
- A Lâu, a Tử, các ngươi rốt cục đã đến! Nếu còn không đến, đại hội Thẩm Phán sẽ bắt đầu!
Nữ tiên kia dung nhan cực đẹp, giữa trán điểm chút tinh hoa.
Trên người tản mát ra hương hoa không biết.
Lúc này trên nét mặt lại toát ra một chút tức giận, Ngư Nhi mở to hai mắt:
- Đại hội Thẩm Phán?
Nữ tiên nắm quyền:
- Chính là thẩm phán Hứa Tiên kẻ phụ lòng kia, đến giúp Tiểu Tam xử lý cục tức này a!
Chợt có lộ ra dáng tươi cười kéo tay Ngư Nhi nói:
- Ngươi là Lâm Mặc nương đúng không, ta đã nghe nói qua về ngươi.
Yến hội lần trước ta không thể đi được, thực sự là xin lỗi, công đức thần quang của ngươi rất đẹp a!
Tiết Bích cùng Yến Tử nhìn nhau, đều lộ ra cười khổ.
Ngư Nhi hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Hứa Tiên mới không phải hán tử phụ tình.
Nhất thời đem lời nói của nữ tiên kia cắt đứt, không chỉ nữ tiên kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà ngay cả nữ tiên ở xung quanh đó cũng nhìn qua đây.
Ngư Nhi nhìn chằm chằm nữ tiên trước mặt, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Tiết Bích, thấp giọng nói:
- A Bích, hán tử phụ lòng là cái gì?
Tuy rằng cảm thấy đay là một tội danh không tốt, lại có chút làm không rõ tội danh này rốt cuộc là đang nói cái gì.
Nữ tiên kia đã lại cười, nữ tiên xung quanh cũng cười thu hồi ánh mắt.
Tiết Bích lại vì hai người giới thiệu nói:
- Vị này chính là Bách Hoa tiên tử, gọi nàng là a Hoa cũng được! Đây là mụ tổ nương nương, ngươi gọi nàng là a Mụ cũng được!
Bách Hoa tiên tử chống nạnh nói:
- Ta đã nói bao nhiêu lần, không được gọi là a Hoa, tên này quá quê mùa, hơn nữa a Mụ ta cũng quá không may, không bỏ không được.
Ngư Nhi nói:
- Gọi Ngư Nhi là được rồi, thế nhưng Hứa Tiên...
- Cái này còn không sai biệt lắm, Ngư Nhi, trước đừng nói, nhanh đến đây ngồi xuống đi, nương nương đến!
Bách Hoa tiên tử không khỏi phân trần kéo tay Ngư Nhi, hướng về trung ương đại điện đi đến, trên đường liên tục cùng người quen nói chuyện.
Nhưng bởi vì ở trong Dao Trì nán lại đủ lâu, do đó căn bản không có ai không biết, hơi tốn một phen thời gian mới tới chỗ ngồi.
Các nàng vừa mới ngồi xuống, liền nghe một tiếng tuyên báo:
- Nương nương giá lâm!
Nguyên bản nữ tiên nói chuyện ầm ĩ, đi lại linh tinh, đều trở về vị trí cũ, trong đại điện bài bố không có gì đặc biệt.
Dưới chủ tọa bày hai ngọc án, thân phận so với nữ tiên cao hơn đều ngồi xuống.
chỉ là ở xung quanh có cầu thang nửa vòng hình cung ngồi vào, nữ tiên khác an vị ở bên cạnh đó.
Nếu là Hứa Tiên ở đây, sợ rằng sẽ trước tiên nhớ tới một vài chương trình TV ở hậu thế.
Mà Tây Vương Mẫu đang ngồi tại vị trí chủ trì.
Tây Vương Mẫu hôm nay không có mặc trang phục lộng lẫy, thân khoác thải y, đầu đội mũ phượng chuỗi ngọc, có vẻ cao quý lại mỹ lệ.
Chỉ là lúc này đang không hề có hình tượng lấy tay chống cằm, vẻ mặt buồn chán như ngủ không ngon, cảm giác suy yếu thật lớn:
- Thật mệt mỏi a...
Phía sau nàng nữ tiên đang đứng thẳng nhỏ giọng nhắc nhở nói:
- Nương nương, mọi người đã đến đủ, có thể bắt đầu rồi...
Tây Vương Mẫu mới lắc đầu, miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy.
Điện phủ to lớn triệt để yên tĩnh, toàn bộ nữ tiên đều đem ánh mắt nhìn về phía vị nữ tiên đứng đầu này.
- Thực buồn chán, ai tới khiêu vũ đi a!
- Ai!
Toàn bộ nữ tiên đều bất đắc dĩ thở dài, như là đã sớm ngờ tới sẽ như vậy.
Mấy nghìn người cùng nhau phát sinh tiếng thở dài, ầm ầm long quanh quẩn trong đại điện.
- Nương nương, không phải là chuyện này, Tam Thánh Mẫu a!
- A, các ngươi, ai có suy nghĩ gì thì nói đi!
Bách Hoa tiên tử lập tức đứng dậy:
- Nương nương, Hứa Tiên thay lòng đổi dạ, khi người trong Dao Trì ta, ta nghĩ hẳn là tận lực của Dao Trì, thảo phạt hắn, trả cho Tiểu Tam một công đạo!
Đông đảo nữ tiên đều lộ ra thần tình lòng đầy căm phẫn.
Tây Vương Mẫu miễn cưỡng lắc tay:
- Đồng ý giơ dải lụa lên!
Đã thấy nữ tiên toàn tràng đều giơ dải lụa trong tay lên, biểu thị ủng hộ.
- Vậy thì thảo phạt đi!
Vương Mẫu nương nương miễn cưỡng khoát khoát tay, đã nghĩ muốn chúng tiên tán đi, nàng trở về ngủ bù.
- Không được!
Ngư Nhi đứng lên, hai tay chống án kỷ, dùng hết toàn lực hô to lên, trong bất tri bất giác dùng tới linh lực, thanh âm mới quanh quẩn thật lâu trong đại điện.
Để điện phủ náo loạn chỉ yên tĩnh một thoáng, chúng tiên đều đem ánh mắt chuyển về phía nàng, sau đó nhỏ giọng nghị luận.
- Nàng là ai?
- Là người mới đi sao, thế nào lại có thể ngồi ở trên chủ toạ?
- Các ngươi cũng quá cô lậu quả văn, đây là Mụ Tổ nương nương, hiện tại chủ trì Đông Phương Hải Vực.
- Di, đó không phải địa bàn của Đông Hải Long Vương sao?
Bách Hoa tiên tử bất đắc dĩ cười nói:
- Ngư Nhi muội muội, loại sự tình này ngươi không hiểu, trở lại để A Bích hảo hảo dạy ngươi hiểu rõ.
Nói chung, nam nhân không có kẻ tốt.
Ngư Nhi nói:
- Tuy rằng không quá hiểu được hán tử phụ lòng là có ý tứ gì, nhưng Hứa Tiên không phải là người xấu.
Sao có thể tuỳ ý đi thảo phạt hắn đây, Dao Trì có thể tùy ý thảo phạt người khác sao?
Bách Hoa tiên tử mặt nhăn mày nhíu, có chút mất hứng.
Lúc này, Bích Hà Nguyên Quân cũng từ trên chỗ ngồi đứng dậy:
- Thánh Mẫu, ta nghĩ vị muội muội này nói có lý, việc này dù sao còn chưa có chứng cứ xác thực, vẫn là điều tra rõ ràng cho thoả đáng.
- Tiểu Hà a, đã qua thời gian dài như vậy, nếu là giả Tiểu Tam sao lại không được làm sáng tỏ, tội gì trốn ở trong Hoa Sơn.
Ngươi chớ có bởi vì chuyện cũ kiếp trước của Hứa Tiên, đã xem thường bao che.
Đây dù sao không phải việc của ngươi và ta.
Một vị nữ tiên nói.
- Vân Mộng tỷ tỷ, ta bất quá đang lấy chuỵện bàn chuyện mà thôi.
Ngươi làm sao cứ phải bóc mẽ khuyết điểm của người khác.
Bích Hà Nguyên Quân nhíu mày lại, cũng có chút không vui.
Trên điện bầu không khí nhất thời cứng ngắc, nữ tiên trên tiệc nhìn thấy mấy người này tranh chấp, cũng không dám ầm ĩ náo loạn, cẩn trọng quan sát.
Vị nữ tiên phía sau Vương Mẫu nương nương kia vội vã hoà giải nói:
- Chư vị xin bớt giận, chớ để vì việc nhỏ tổn thương hoà khí.
Ta thấy còn thỉnh Vương Mẫu nương nương định đoạt đi! Nương nương, nương nương...
Vương Mẫu nương nương vung tay lên:
- Tùy tiện đi sao!
- Tùy tiện?
Chúng tiên đều là hai mặt nhìn nhau.
Vương Mẫu nương nương đứng dậy:
- Thiên hạ đại kiếp nạn, hai mươi tám tinh tú đều có thể tuỳ ý giáng thế, không cần thông qua chân vũ.
Các ngươi cũng thế, muốn đi làm cái gì, thì đi làm đi.
Các ngươi cũng không phải tiểu nhi ba tuổi, chẳng lẽ còn không có cách nào khác tự mình hạ quyết định sao?