Quả thực như là hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên không có ai thật tình nguyện ý làm chó săn.
Huyện lệnh công tử vẻ mặt oán độc nhìn Hứa Tiên, đánh xong hai mươi trượng, bọn nha dịch cũng không dừng tay.
Hứa Tiên cũng không để cho bọn họ thu tay lại, mà là nói với huyện lệnh công tử trên mặt đất:
- Ý muốn giết quan mưu phản, chính là tử tội.
Ta có thân phận trong người, vốn không nên vọng khai sát nghiệt, nhưng hôm nay ta lấy quốc pháp giết ngươi, hợp thiên lý nhân tình, không nhiễm nhân quả!
Cũng giống như đại tướng lĩnh binh tại ngoại chinh phạt giết chóc.
Phần nhân quả này cũng không dính vào trên người.
Mà là cùng cả số mệnh quốc gia liên hệ với nhau.
Chỉ vì đây là chỗ ti chức.
Đương nhiên, nếu như làm được quá mức, tỷ như trắng trợn giết chết phù triện, cũng sẽ gặp báo ứng, lúc này mới có "giết xuống không may".
Huyện lệnh công tử cực kỳ sợ hãi, vừa đe doạ, vừa cầu xin tha thứ:
- Van cầu ngươi thả ta ra, cha ta là Tân An huyện lệnh, hắn sẽ không...bỏ qua cho ngươi!
Hứa Tiên trầm mặc không nói, con ngươi tối tăm quay về phía ánh mắt oán độc của huyện lệnh công tử, thần sắc không chút nào thay đổi, thẳng đến hắn khí tuyệt bỏ mình, mới nói với Vân Yên:
- Yên nhi, đi thôi!
- Phu quân!
Vân Yên nhỏ giọng hô một tiếng, thần tình có chút mất tự nhiên.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ngươi cảm thấy ta quá tàn nhẫn?
Hắn cũng không phải là người không có tâm đồng tình, nhưng tuyệt không lạm sát vô tội chút nào.
Tại điểm này, hắn có thể so với thường nhân có vẻ càng thêm lãnh khốc vô tình hơn.
Dù sao năm xưa hắn đúng là thiếu chút nữa lựa chọn cùng Yến Xích Hà học kiếm, học kiếm vì sao, tất nhiên là giết hết thiên hạ ác tặc.
Cái gọi là dũng nhân nhất định hung ác, chỉ là phần tàn nhẫn này của hắn, cũng không thường phát huy ra mà thôi!
Vân Yên lắc đầu:
- Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà thôi, bất quá ta không phải lo lắng người khác, mà là lo lắng cho ngươi.
Ngươi vừa rồi thoạt nhìn có chút...
Hứa Tiên lại nói:
- Đáng tiếc ta không phải Đông Nhạc Đại Đế!
Không nhất định phải ở dưới hoàng tuyền mới theo số lỗi nhất nhất luận phạt, đừng nghĩ muốn chết.
- Có lúc ta sẽ muốn, loại tính tình đặc dĩ này, có vài phần là đến từ ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước? Thoạt nhìn ôn hòa thiện lương cùng Đông Nhạc Đại Đế hoàn toàn là hai loại tính cách, thế nhưng không thuộc về kỳ thực là như nhau đây? Đông Nhạc Đại Đế biểu hiện ra ngoài u sâm lãnh khốc, có thể là bởi vì hắn tọa cư ở chỗ cao nhất của Địa phủ, chung quy phải đối mặt với cái ác vô cùng vô tận! Nếu là ta ở vị trí đó, có thể sẽ trở nên giống với hắn đi sao!
Vân Yên dừng lại cước bộ:
- Phu quân, ngươi chính là ngươi a, ngươi không phải bất kỳ kẻ nào khác!
Hứa Tiên cười, thản nhiên nói:
- Ngươi nói như vậy ta cứ yên tâm!
Mà ở dưới Phượng Hoàng Tùng, những nha dịch kia, như mộng mới tỉnh, kinh hãi chảy mồ hôi nhễ nhại.
Nếu là để Huyện lệnh đại nhân biết công tử là bị bọn họ tự tay đánh chết, đó thực sự là chỉ có một đường chết.
Sau khi thương lượng vẫn là dùng biện pháp của huyện lệnh công tử, trở lại bẩm báo chỉ nói bỗng nhiên mất đi dấu vết của hắn.
Kỳ thực đem hắn ném vào trong thâm sơn u cốc, thì sẽ có dã thú hủy thi diệt tích.
Hứa Tiên cùng Vân Yên trong lúc nói chuyện, đã du ngoạn sơn thuỷ cao phong, chợt nghe một tiếng hét lớn:
- Nghiệt súc, trốn đi đâu...
Chỉ thấy hai đạo độn quang một đuổi một chạy, xẹt qua sơn cốc.
Trong đạo độn quang phía sau truyền ra âm thanh:
- Vị đạo hữu phía trước, con thỉnh trợ giúp ta một tay...
Mắt thấy đạo độn quang kia chạy tới trước mắt, Hứa Tiên đưa tay duỗi một cái, hóa thành một cái kim sắc đại thủ đem đạo độn quang phía trước nắm ở trong tay, giống như đang giãy dụa không ngớt là một con ly tinh thân thể như miêu, cả người đường vân hoa.
Đạo độn quang phía sau lập tức vượt qua đến, hiện ra thực hình chính là một đồng tử thân khoác vũ y, cầm trong tay một thanh vổ kiếm tùng văn, giơ tay một kiếm đâm về phía ly tinh đang không thể động đậy kia.
Hứa Tiên đem ly tinh kia kéo xoay người lại, hắn cũng không muốn hỏi nguyên do liền làm đồng loã với người khác.
Đồng tử kia đâm trúng khoảng không, thất thần sửng sốt, cầm kiếm hướng phía Hứa Tiên hành lễ:
- Ta là Hoàng Hạc đồng tử dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, chưa hỏi cao tính đại danh của đạo hữu!
- Nguyên lai là cao đồ của Nam Cực Tiên Ông, nghe danh ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Hứa Tiên, các ngươi đây là vì sao...
Trong lòng Hứa Tiên khẽ động, hạc đồng tử này chẳng lẽ chính là hạc đồng tử trong nội dung vở kịch nguyên bản, vì tiên thảo cùng nương tử đánh nhau kịch liệt đó sao?
Quả nhiên danh sơn đại xuyên như vậy không có khả năng không ai chiếm cứ, hơn nữa địa vị cũng không nhỏ.
Tuy rằng đối phương cũng là yêu quái, nhưng rốt cuộc là người trong Tiên đạo.
Không thể dùng quy tắc đến xử lý như yêu quái.
Đó thực sự là phiền toái cực lớn.
Mà Long Hổ Kim Đan có thể không đả động vị cao đồ của Nam Cực Tiên Ông lấy linh dược nổi danh đã lâu này.
Hoàng Hạc đồng tử đã kiến thức pháp lực của Hứa Tiên, không dám chậm trễ:
- Nguyên lai là Hứa đạo hữu, thất kính thất kính.
Ta ở trong núi này tu hành, nghiệt súc kia ỷ vào có chút đạo hạnh, dĩ nhiên nhân lúc ta bế quan.
Ở trên núi này giết nuốt vô tội.
Ta bị oán khí kinh hãi tỉnh giấc, xuất quan trừ khử yêu nghiệt này.
Còn may mà Hứa đạo hữu, không phải suýt nữa đuổi nó bỏ chạy!
Ly tinh lại kêu to:
- Thượng tiên cứu ta, chớ để nghe hạc đồng này nói bậy.
Ta ở trong núi này tiềm tu nhiều năm, chưa bao giờ giết người vô tội lung tung.
Là hạc đồng này muốn độc chiếm Hoàng Sơn, muốn đưa ta vào chỗ chết...
Hứa Tiên nói:
- Chân nhân có từng có chứng cứ gì?
Yêu quái ăn thịt người sẽ là từ nhỏ đã ăn, sẽ chính là chưa bao giờ ăn.
Từ lời nói của hắn vừa nghe được suy đoán.
Hoàng Sơn này là gần đây mới bắt đầu có người thất tung, vậy thì có chút kỳ quái.
Hoàng Hạc đồng tử nhíu mày nói:
- Ta tận mắt nhìn thấy, sao còn có giả! Ly tinh này nguyên bản là tu hành ở trong núi, không biết vì sao đột nhiên lại đi làm chuyện ác này.
Đạo hữu nghìn vạn lần chớ để bị lừa, thả đi yêu nghiệt...
Trong lòng Hứa Tiên suy nghĩ: dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, không phải loại người làm ác.
Vẫn là Hoàng Hạc đồng tử này nói càng có thể tin được chút.
Trong trường hợp đó liên quan đến một tính mạng, không thể khinh thường, liền nói với ly tinh:
- Ngươi nếu muốn chứng minh chính mình trong sạch, không được chống lại, bằng không ta cũng không cứu được ngươi!
Hai mắt phóng xuất một đoàn kim quang, hướng phia sâu trong mắt con ly tinh kia nhìn lại.
Hoàng Hạc đồng tử cười nói:
- Đạo hữu đại năng lại thông môn Phật môn bí pháp này! Xem thằng nhãi này còn làm xảo ngôn biện hộ...
Hứa Tiên mới khẽ động dùng hắn tâm thông, lại lập tức cảm thấy một cổ tức cực kỳ hung lệ.
Từ trong thần hồn của ly tinh phát ra, cái loại cảm giác này hoàn toàn không giống yêu quái bình thường.