Một đạo quang trụ đột nhiên từ đỉnh núi mọc lên, bắn thẳng đến bầu trời.
Hoàng Sơn bảy mươi hai ngọn, phóng xuất bảy mươi hai đạo quang trụ, tất cả đều đâm vào trong thân thể Tất Phương.
Hứa Tiên vội hỏi:
- Tiên tử mau ngăn cản hắn!
Chính hắn đã vận chuyển bất động linh lực!
Trên trán Hàn Mai tiên tử tương khảm bảo thạch hình thoi, bắt đầu phóng xuất từng vòng quang mang đạm lam sắc, nhàn nhạt mở miệng:
- Thiên hạ hữu tuyết!
Trên bầu trời bỗng nhiên bắt đầu phiêu khởi tuyết hoa, bay lả tả, bình yên vắng vẻ.
Cùng uy thế cường đại của Tất Phương hình thành đối lập rõ ràng.
Trong lúc đó mỗi một phiến tuyết hoa đều là hàn mang trí mạng, dưới Hàn Mai tiên tử thao túng, cùng nhau cuốn Tất Phương lên bầu trời!
Cùng lúc đó, Tất Phương phát sinh một tiếng hạc lệ xuyên thấu thiên địa, mở ra mỏ hạc thật dài, phun ra quang trụ chói mắt, đem Hứa Tiên và Hàn Mai tiên tử bao phủ!
Đại địa rung động, ngọn núi lung lay.
Đợi cho bụi bậm rơi xuống, địa phương Hứa Tiên và Hàn Mai tiên tử vốn đang đứng, lưu lại một chỗ trống kinh khủng rộng đến hơn mười mẫu, sâu đạt mấy trăm trượng.
Mà ở trên bầu trời, tuyết đã dừng, nhưng lưu lại một tượng băng Tất Phương thật lớn, bị hơn mười đạo băng trụ từ trên đỉnh núi kéo dài ra chống đỡ, mới chưa hề rơi xuống trên mặt đất.
Tất cả đều một lần nữa trở về yên bình!
Ở sâu trong không động truyền ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, một đầu người chậm rãi từ trong mặt đất chui ra, chính là dáng dấp của Hứa Tiên.
Phía sau hắn một mảnh hỗn độn, huyết nhục đều bị bốc hơi lên, thẳng có thể thấy được bạch cốt lành lạnh, lưu chuyển quang mang trong suốt.
Nếu không phải phục dụng Kim Đan, rèn đúc lại nhục thân.
Lần này hắn cũng muốn bị đánh cho hồn phi phách tán.
Dù vậy cũng là ở trên xương cốt thấy vết rách chằng chịt.
Hắn lắc lắc đầu còn đang mơ hồ, nhìn quanh bốn phía, động hình dạng rất là quy tắc, tường cũng hoá thành quang hoa kết tinh!
Cái này thì tính là gì? Vệ tinh quỹ đạo pháo sao? Ở trước mặt loại công kích này, cương cân thiết cốt cũng chỉ là trò cười.
Những thần tiên yêu quái này, thật dudsng là không thể khinh thường a!
Hứa Tiên đứng dậy, hiển lộ ra Hàn Mai tiên tử dưới thân, bất chấp tránh né ánh mắt của nàng, nhìn trái nhìn phải xác định nàng không bị thương tổn gì, mới coi như thở phào nói:
- Không có việc gì là tốt rồi!
Mới vừa rồi trong nháy mắt hắn đem Hàn Mai tiên tử bảo hộ dưới người, tụ tập toàn bộ linh lực mới cứng rắn chống đỡ qua một kích trí mạng kia.
Hàn Mai tiên tử đẩy đẩy ngực Hứa Tiên.
Hứa Tiên mới phát giác chính mình còn đang nằm ở trên người nàng.
Dưới thân truyền đến xúc giác dường như tuyết hoa.
Tuy rằng băng lãnh nhưng rất mềm mại, lại mang theo hương khí tựa có tựa không.
Hắn vội vã khởi động thân thể, xoay người nằm trên mặt đất, đau đến nhe răng nhếch miệng, nhanh lên lại biến thành quỳ rạp trên mặt đất.
Hàn Mai tiên tử đứng lên, giơ lên tay phải, xoè ra ngũ chỉ, đối diện với tượng băng Tất Phương trên bầu trời, cố sức nắm chặt!
Tượng băng lập tức nghiền nát, hóa thành băng vụn phiêu tán.
Nàng mới ngồi dậy thân thể, hiện ra bộ dáng uể oải.
Vừa rồi một chiêu "Thiên hạ hữu tuyết" kia, đã tiêu hao quá nửa linh lực của nàng.
Mà cuối cùng vì chống đối một kích liều mạng của Tất Phương kia, nàng đã dùng toàn bộ linh lực ngưng tụ thành băng kính, chống đỡ một chút, mới không muốn mạng nhỏ của Hứa Tiên!
Hứa Tiên cười tươi sáng:
- Thắng rồi!
Hàn Mai tiên tử nhìn chằm chằm con mắt của hắn, như là đang nổi lên cái gì, thẳng đến Hứa Tiên nhịn không được lại muốn quay mặt đi, mới mở miệng hỏi:
- Ngươi...!Có khỏe không?
Hứa Tiên ngoài ý muốn một chút, thở phào nói:
- Không sao cả, ta là chuyên làm thuẫn thịt!
Hàn Mai tiên tử lại trầm mặc một hồi:
- Vừa rồi...cảm tạ ngươi!
- Là ta nên cảm tạ ngươi mới đúng, để ngươi vì ta mạo hiểm lớn như vậy, không ngờ gia hoả kia còn có sát chiêu như thế...
Hứa Tiên dừng lại một chút, lại lấy ra mấy viên Kim Đan:
- Ừm, không có ý gì khác, viên Kim Đan này mời nhận lấy đi!
Lúc này đây, Hàn Mai tiên tử từ lòng bàn tay của hắn cầm lấy Kim Đan, đưa vào trong miệng nuốt vào, định thần đả toạ!
Nàng chính là tu vi Thần Tiên, khôi phục linh lực cũng là cực nhanh, lại thêm Kim Đan tác dụng, chỉ trong chốc lát sau, đã khôi phục vài phần linh lực, lại đứng lên, muốn bay ra khỏi động quật.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Có thể giúp ta một phen được không?
Lúc này hắn đã vận chuyển bất động linh lực, hơn nữa buồn ngủ muốn chết.
Nếu không phải cả người đau nhức, chỉ sợ đã té trên mặt đất ngủ một giấc rồi!
Hàn Mai tiên tử đã duỗi cánh tay ngọc ra nắm ở phía sau lưng hắn, chống lên vai của hắn, hướng phía bên ngoài động quật bay đi, nàng vẫn như trước là mặt không biểu tình, tựa hồ cũng không thèm để ý tư thái thân mật như vậy.
Hứa Tiên ôm vai của nàng, lại có thể cảm giác được sợi tóc lạnh của nàng trượt trên cánh tay.
Bộ ngực sữa đặt ở trên ngực hắn, theo phi hành không ngừng truyền đạt xúc giác cao ngất để hắn không tự chủ được nhớ tới một lần sơ ngộ trên biển kia, cảnh tượng kiều diễm đã khắc sâu ở trong đầu hắn.
Hắn vội vã thu liễm ý niệm trong đầu, thầm nghĩ:
- Tội quá, tội quá!
Khi gần bay ra khỏi động khẩu, trong lòng Hứa Tiên đột nhiên phát sinh báo động:
- Cẩn thận!
Lời còn chưa dứt, lưỡng đạo phong liêm đã hướng phía hai người kéo tới, tiếng xé rách không khí bén nhọn ở trong động quật quanh quẩn không ngớt!
Trạng thái lúc này của Hứa Tiên lại không cần phải nói.
Chính là linh lực của Hàn Mai tiên tử cũng có chút vận chuyển không được.
Mang theo Hứa Tiên bay thật chậm, mắt thấy phong liêm thoáng qua mà đến, lại căn bản không thể trốn tránh khỏi!
Liền thấy Hàn Mai tiên tử không chút do dự vung tay lên, Hứa Tiên đã đứng thành tấm chắn hình người, che ở phía trước nàng.
Chỉ nghe thương thương hai tiếng kim thiết vang giòn tan, phong liêm ở trên xương cốt của Hứa Tiên lưu lại hai đạo khắc ngân!
Hứa Tiên hít một ngụm khí lạnh, đau đến nhe răng nhếch miệng, căm tức Hàn Mai tiên tử.
Tuy rằng lưỡng đạo phong liêm còn không lấy được mạng nhỏ của hắn, nhưng như vậy cũng quá làm cho người ta thương tâm!
Trong lúc đó Hàn Mai tiên tử vẫn như trước sắc mặt như thường, nhân cơ hội một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, bay đến bên ngoài huyệt động:
- Ngươi đang tức giận cái gì?
- Đừng tuỳ tiện lấy người khác làm tấm chắn thịt!
- Không phải chức nghiệp của ngươi...là làm tấm chắn thịt sao? Nếu như...ta bị bắn trúng, chúng ta...đều sẽ ngã xuống, vậy thì dữ nhiều lành ít!
Hàn Mai tiên tử bình tĩnh nói, lời nói thỉnh thoảng đình trệ, xem ra cũng không quá quen thói giải thích!
Hứa Tiên nhìn đôi mắt trong suốt như băng hồ của nàng, biết nàng chỉ là lãnh tĩnh suy xét phương án tốt nhất, nhân tình cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng:
- Ai, bỏ đi, ngươi làm không sai, cẩn thận!
Vài đạo phong liêm lại bắn tới!
Hàn Mai tiên tử lập tức đem Hứa Tiên bỏ lại, giơ tay bày ra một băng kính, đem phong liêm liên tiếp bắn ngược trở lại!
Phát ra phong liêm chính là ly tinh mới vừa rồi bị Hứa Tiên đánh cho choáng váng, một kích kia của Hứa Tiên tuy rằng uy lực không nhỏ..