Trong bất tri bất giác, đã đến cuối mùa thu, sương thảo điêu linh, thiên địa xơ xác tiêu điều.
Dưới chân núi, ngoài khe suối, trong một viên lâm thanh u, chủ nhân đang mở tiệc chiêu đãi quý khách đường xa mà đến.
Quý khách kia chỉ vào trong đình viện, vẻ mặt kỳ dị:
- Mẫu Đan này nở hoa thế nào?
Hoa mẫu đơn chính là vào mùa xuân, mà lúc này dưới hàng rào, mấy khóm Mẫu Đan đang nở rộ, tản mát ra hương thơm nồng đậm.
Chủ nhân đáp:
- Bùi công thấy rõ, không chỉ là Mẫu Đan, đến gần lân cận Vu sơn này, như là Hải Đường, hoa quế, hạnh hoa, thược dược, hoa nhài,...đều đang nở hoa, thắng cảnh phảng phất như mùa xuân.
Văn Tri Phủ đã coi đó như điềm lành tấu lên triều đình.
Bùi Văn Uyên vuốt râu trầm ngâm:
- Vạn vật hưng suy đều có mùa, bách hoa vốn nên hợp thời mà nở, vi phạm thiên thời như vậy sợ rằng cũng không phải điềm tốt lành gì.
Chủ nhân nói:
- Bùi công nói chuyện cẩn thận, trên tấu chương của Văn Tri Phủ đúng là đã nói đây là vì thiên hạ Thái Tử đăng cơ.
Ha hả, chúng ta hai tên thôn phu, hà tất cuồng vọng luận bàn thiên thời quốc sự, ngắm hoa mà thôi.
Sau đó nâng chén lên.
Bùi Văn Uyên cũng cười nâng chén chạm:
- Ngắm hoa mà thôi.
Trong lòng sầu lo lại khó tiêu tan, thiên tử tuổi nhỏ, tứ phương không yên ổn.
Nếu thực sự là thượng thiên có linh, bằng lòng giáng xuống điềm lành, sao không đánh xuống chút mưa, để giải cơn nguy kịch của Giang Nam.
Chủ nhân buông chén rượu, mệnh gia phó đem Mẫu Đan dời đi, đổi lấy hơn mười chậu hoa cúc:
- Nếu nói mùa, hiện tại chính là lúc hân thưởng hoa cúc.
Nói tới hoc cúc, Bùi công có từng nghe qua câu mới của vị thi tiên đại nhân kia không? Ngươi cùng hắn không phải còn có chút giao tình sao?
Bùi Văn Uyên thản nhiên ngâm nói:
- Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn.
( Chú thích: Đây là bài "Ẩm Tửu" của Đào Tiềm.
Đào Tiềm (chữ Hán: 陶潛, 365 - 427), hiệu Uyên Minh (淵明), tự Nguyên Lượng (元亮) biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Ẩm tửu
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn...
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch thơ:
Uống rượu
Buộc lều ở chỗ người ta
Xa nơi xe ngựa lại qua ồn ào
Hỏi anh, anh có thể nào
Lòng xa đất tự nghiêng vào như không
Cúc vàng hái dưới rào đông
Núi nam thanh thản đứng trông thỏa lòng
Khí trời gió núi lành trong
Cánh chim nương nhẹ bay mông mênh về
Ý này chan chứa sơn khê
Muốn câu biện biệt lời quê ...!giang hồ.
)
Sau đó bật cười:
- Giao tình cái gì, thủ hạ bại tướng mà thôi.
Bất quá còn may mà y thuật của hắn chữa giúp tấm xương cốt già này của ta, mới có lòng thanh nhàn đến cùng ngươi gặp gỡ.
Chủ nhân đấm đấm cái lưng:
- Ta thật ra cũng thỉnh hắn chữa trị cho ta một lần.
Bất quá cũng có người nói, câu này mặc dù tốt, nhưng lại không tính là câu hay.
Bùi Văn Uyên không cho là đúng nói:
- Ý vị trong này, không phải hạng người trong chúng tam không đủ để đoán biết.
Ta lại kỳ quái hắn tuổi còn trẻ, làm sao có được thể hội như vậy? Khi gặp lại nhất định phải tỉ mỉ truy hỏi một hồi, bất quá hắn đã bị phái đến Lĩnh Nam làm quan, tiền đồ khó lường, không biết còn có cơ hội hay không?
Chủ nhân nói:
- Không phải dùng cái gì xưng tiên sao? Bất quá hắn bị phái đến Lĩnh Nam, đi thuỷ lộ mà nói, phải làm là ven theo Trường Giang mà lên, đến Bà Dương Hồ lại xuôi xuống Cán Giang, vừa lúc đi qua chân núi Lư Sơn, Bạch Lộc Thư Viện của ngươi có thể còn gặp được một lần.
Bùi Văn Uyên nghe vậy chấn động:
- Nói có lý, sớm biết vậy, ta hẳn là ở Lư Sơn ôm cây đợi thỏ mới đúng.
Lập tức liền đi thuyền trở về thư viện đi.
Chủ nhân:
- Bùi công hà tất nóng ruột, ngươi xuôi dòng xuống, ngay cả công phu nửa ngày cũng không cần.
Ngươi vẫn là tạm nghỉ một đêm.
Ngày mai lại xuất phát đi sao! Dựa vào cao danh của quân, nói không chừng trong mộng sẽ có Thần Nữ tự tiến cử làm gối đầu, lấy thành tương vương chi ý.
Bùi Văn Uyên bật cười:
- Chỉ bằng lão hủ như ta, ngay cả Thần Nữ có ý định, tương vương cũng chỉ có vô tình.
Hai người cùng nhau cười ha ha.
Nhưng vào lúc này, ở sâu trong Vu sơn hiếm thấy dấu chân người.
Vu Sơn thần nữ trong truyền thuyết đang quát lớn:
- Các ngươi còn muốn ở lại chỗ này của ta tới khi nào đây?
Nhưng thanh âm của nàng chìm trong một mảnh thanh âm ầm ĩ, không đạt được chút đáp lại nào.
Trong điện phủ to lớn như vậy, bày đặt hơn mười cái bàn vuông, trên bàn bày điểm tâm nước trà hạt dưa.
Xung quanh mỗi cái bàn đều có bốn vị tiên tử đang ngồi.
Nhất nhất đều là tập trung tinh thần, tìm bài ra bài, thỉnh thoảng duyên dáng gọi to một tiếng:
- Bính!
Hoặc là:
- Ăn! Hồ!
Nhưng thanh âm ầm ĩ nhất vẫn chính là tẩy bài, mấy đôi ngọc thủ có thể khiến bất cứ nam tử nào trên đời này động tâm đang hoa lạp lạp tẩy bài!
Thanh âm này khiến trên trán Vu Sơn thần nữ gân xanh lại nhảy lên một chút, phi thường cừu hận chính mình vài ngày trước bởi vì thấy nhiều tỷ muội như vậy tới nơi này làm khách mà vui vẻ!
Bách Hoa tiên tử duỗi người, từ bên cạnh bàn đứng dậy, bắt chuyện một tiếng:
- Mẫu Đan, ngươi tới thay ta.
Đi tới trước đại điện:
- Di, A Dao, sao ngươi lại đứng ở chỗ này?
Vu Sơn thần nữ từ trong hàm răng hé ra một câu nói:
- Nơi này là nhà của ta!
- Ta không phải có ý này, ta là nói sao ngươi lại đứng phát ngốc đứng ở chỗ này, sao không đi chơi a?
Trên mặt Vu Sơn thần nữ mang theo dáng tươi cười xán lạn, mà giả tạo:
- Ta không ngốc, cũng không thích chơi.
Chỉ muốn biết, các ngươi rốt cuộc còn muốn nán lại bao lâu?
Bách Hoa tiên tử tùy tiện ôm lấy vai Vu Sơn thần nữ:
- Ai biết Hứa Tiên, hỗn đản kia lúc nào trở lại, lẽ ra hẳn là đã sớm đến a, chờ ta lại tính toán một phen.
Nói rồi vừa bấm ngón tay tính toán.
Sau một lát.
- Vẫn là không tính được, mệnh số của gia hoả này quá mức cổ quái! Bất quá An Lạp, nơi này là hắn tất sẽ đi qua.
Sớm muộn gì sẽ đến.
Ta ở chỗ này bày Bách Hoa Liễu Loạn Trận Pháp, chỉ chờ hắn tự chui đầu vào lưới là được.
Lẽ nào ngươi không muốn vì Tiểu Tam báo thù rửa hận sao?
Chính là tại vài ngày trước, sau đại hội Dao Trì.
Bách Hoa tiên tử điều tra tin tức của Hứa Tiên, biết hắn sắp đi Thanh Thành sơn tìm Dực Hoả xà Bạch Tố Trinh kia, liền suất lĩnh Bách Hoa đi tới trong Vu sơn này, bày trận pháp.
Nhưng không ngờ tới Hứa Tiên dừng lại ở trong Hoàng Sơn thời gian quá lâu.
Đợi mãi Hứa Tiên không tới, chúng tiên đều hướng Bách Hoa tiên tử oán giận, có người nói không nên ở chỗ này chờ đợi một cách ngu ngốc nữa, không bằng sát tới cửa đi! Có người lại nói hẳn là hồi cùng lại thương nghị.
Ngay khi bên này nhân tâm bất ổn, sĩ khí thấp, thời khắc mấu chốt, Bách Hoa tiên tử đã cầm ra một loại đại sát khí - "Tước bài"!