Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Sau khi vụ hợp tác giữa
Ân Y và Finrod tiến hành thành công, tranh thủ thời cơ đưa ra thị trường sản
phẩm mới, chính là bộ sản phẩm lấy hạt vòng làm chất liệu chính, đá thạch anh
hồng, đá peridot, đá tourmaline làm phụ liệu mà trước đó An Hinh và Hạ Sơ đã
bàn nhau tên là: Hoa đã khoe sắc, tượng trưng cho thời kỳ hoàng kim của Ân Y.

Vì sự kiện này mà An Hinh đã tổ chức một buổi họp báo nhỏ, cho mời Tô Cảnh Thần
tham gia, chỉ có điều, mặc dù Tô Cảnh Thần ăn mặt rất chỉnh tề có mặt tại buổi
họp báo, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi
lại một số điểm cần lưu ý vào sổ. An Hinh thấy rất khó hiểu trước thái độ này,
lúc buổi họp báo kết thúc cô bèn bước đến nói chuyện với Tô Cảnh Thần mấy câu. Anh
chàng vẫn không nhắc gì đến chuyện của Hạ Sơ, điều này khiến cho An Hinh rất
bất ngờ trước thái độ của Cảnh Thần.

Lúc thu dọn hiện trường, nhân viên có nhặt được một cuốn sổ Hermes, vì không
tìm được chủ nhân nên tạm thời giao cho An Hinh.

Vừa nhìn là An Hinh nhận ra ngay đó chính là cuốn sổ mà Tô Cảnh Thần dùng ban
nãy, xem chừng là vội quá nên để quên. Cô tò mò mở ra xem, bên trong lại có kẹp
một thẻ rút tiền. Tuy nhiên sau khi xem lướt qua, cô liền vào phòng nghỉ và bấm
máy gọi cho Hạ Sơ, một lúc sau mới nhịn được cười, nói: “Hạ Sơ à, tớ nhặt được
một cuốn sổ, nội dung bên trong hay lắm, cậu có muốn nghe không?”

Hạ Sơ tò mò đáp: “Ừ, nói đi nghe coi.”

“OK, tớ đọc cậu nghe nhé. Hạ Sơ trả chi phí chi cho đám cưới: bảy mươi sáu
nghìn tệ; Hạ Sơ trả tiền mua quà về nhà tặng mọi người: tám nghìn chín trăm ba
mươi nghìn tệ; Hạ Sơ trả... Hi hi, có muốn nghe tiếp không? Hai ba phần liền!
Rồi còn tiền môi giới tìm việc nữa, buồn cười quá! Cái này mà cậu cũng phải
thanh toán hả! Không ngờ gã Cảnh Thần này đào mỏ kinh thật! Ha ha.” An Hinh
cười thích thú.

Hạ Sơ ngượng không biết phải nói gì.

“Nhưng trong này có một thẻ rút tiền, chắc là hắn ta định quản lý tiền cho cậu,
chắc chắn là thấy cậu không có đầu óc làm kinh tế! Hoặc là định đào mỏ để cậu
mất cả chì lẫn chài rồi buộc phải theo hắn. Hê hê! Đểu thật! Sao mà cậu lại bị
gã bạch diện thư sinh đó hành hạ ra nông nỗi này, mất bao nhiêu tiền cho hắn ta
rồi!”

Bị trêu, Hạ Sơ bực lắm, hậm hực đáp: “Ừ! Tớ bao hắn ta đấy, thế đã được chưa?”

Đầu bên kia, An Hinh cười suýt nữa thì sặc.

Hạ Sơ bình tĩnh nhắc bạn: “Hôm nào đến nhớ mang sổ và thẻ cho tớ nhé!”

“Ok thôi, lần này ngài trúng quả lớn rồi, được cả chì lẫn chài!”

Nghe thấy An Hinh cười rất thích thú, nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của kẻ đó,
Hạ Sơ tức quá cũng bật cười.

Mặt khác, sau khi được ông Tô ra lệnh, Tô Dĩ Kiều trịnh trọng gọi Tô Cảnh Thần
đến phòng làm việc, cười rất bí hiểm và bước đến trước mặt Cảnh Thần, ấn vai để

anh ngồi xuống ghế, đề phòng anh quá xúc động và đứng không vững sau khi nghe
được thông tin tiếp theo. Sau đó mới nghiêm trang lên tiếng: “Cảnh Thần, anh
muốn nói cho em biết một chuyện về Hạ Sơ ấy, hiện tại mọi chuyện của cô ấy đều
ổn, cô ấy đang ở trong nhà mình.”

Nói xong, Tô Dĩ Kiều liền chờ đợi nét mặt xúc động, hưng phấn, khó tin, mừng
đến phát khóc của Tô Cảnh Thần như sự dự đoán của mọi người. Tuy nhiên, Tô Cảnh
Thần chỉ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Dĩ Kiều, bình thản đáp: “Vâng, em
biết rồi!” Nói rồi anh chàng nhẹ nhàng đứng dậy, tiện thể hỏi thêm: “Không còn
chuyện gì nữa chứ?”

Tình huống này thực sự nằm ngoài sự dự đoán của Tô Dĩ Kiều, anh ngẩn người ra
một lát rồi mới nói: “Không, không còn chuyện gì đâu.”

“Không còn chuyện gì thì em về phòng làm việc đã.” Giọng Tô Cảnh Thần rất bình
thản, nói xong liền đi ra, để lại Tô Dĩ Kiều đang nhìn theo bóng anh với ánh
mắt khó hiểu. Một lát sau, Tô Dĩ Kiều lén hỏi tình hình của Tô Cảnh Thần qua cô
thư ký thì được biết: “Giám đốc chỉ ở trong phòng làm việc, không thấy đi đâu,
còn bảo em đặt cơm trưa hộ.”

Đến lúc này, Tô Dĩ Kiều không ngồi yên được nữa, anh gọi điện thoại về cho ông
Tô báo cáo tình hình mới nhất.

Buổi chiều, ông Tô đích thân gọi điện cho Tô Cảnh Thần: “Này! Cảnh Thần, vợ
cháu đang ở nhà mình đấy, buổi chiều cháu về nhà đi.”

Tô Cảnh Thần lại nói: “Cháu cũng không vội, mấy hôm nữa ông nhé, mấy hôm nay
cháu bận quá, không có thời gian về nhà được.”

Ông Tô liền nổi cáu ngay: “Mày nói thế có nghĩa là sao, bận đến mấy cũng phải
gác ngay lại!”

Đầu bên này ông Tô nổi trận lôi đình, còn đầu bên kia Tô Cảnh Thần lại chậm rãi
nói: “Ông ạ, ông đừng nổi cáu, cháu còn có việc rất quan trọng phải giải quyết,
hôm nào về cháu sẽ nói chuyện với ông sau!”

Chỉ có điều, cái gọi là chuyện rất quan trọng này là chuyện gì được nhỉ? Lẽ nào
lúc này đây, còn có chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện gặp Hạ Sơ ư? Tuy nhiên,
ông Tô chưa kịp nghĩ ra chuyện gì thì Tô Cảnh Thần đã cúp máy.

Lúc đến nhà trả lại cuốn sổ và tấm thẻ, An Hinh cũng hào hứng mang theo mẫu sản
phẩm mới sắp đưa ra thị trường cho Hạ Sơ xem.

Bên ngoài tuyết rơi lất phất, thỉnh thoảng gió tây bắc lạnh giá lại thổi tới.
Hai người ngồi trên sofa, hộp đựng mẫu sản phẩm được đặt trên bàn trước mặt,
trên những hạt vòng là những đóa hoa li ti rực rỡ, nhìn rất dễ thương, tựa như
mùa xuân đang về.

An Hinh nói, nguyên liệu đã được đặt ở miền nam, chắc một hai hôm nữa sẽ về đến
nơi. Kế hoạch quảng cáo cũng đã cơ bản hoàn thành, tranh thủ thời cơ vừa mới
hợp tác thành công với Finrod, tung lên truyền hình, mạng Internet, báo, tạp
chí, tóm lại là chơi sang một lần để Ân Y trở nên nổi tiếng ngay lập tức. An

Hinh hào hứng vẽ ra viễn cảnh sáng ngời.

Hạ Sơ ôm cuốn sổ của Tô Cảnh Thần, vừa cùng An Hinh mơ về tương lai của Ân Y,
vừa không kìm được lại nhớ đến anh chàng có ước mơ đó. Đột nhiên cô nghĩ, sau
này cô và anh sẽ cùng nhau sống một cuộc sống bình dị, dường như cũng là chuyện
mà cô đang rất mong chờ. Bác gái nói cũng đúng, đã là phụ nữ thì lấy ông chồng
nào cũng vậy thôi, đến cuối cùng cũng chỉ là sống một cuộc sống cơm áo gạo
tiền, gặp người tốt với mình là diễm phúc của mình. Nghĩ đến những cái mà Cảnh
Thần đối xử với mình, công tội ngang nhau nên không muốn so bì tị nạnh nữa,
hạnh phúc bình dị là tốt rồi!

Mẹ Đào Đào đã tặng cho Đào Đào một chiếc Mazda VI màu đỏ làm của hồi môn vì
cuối cùng đã con gái cũng đã đắt chồng.

An Hinh vừa ra về thì Đào Đào phấn khởi lái xe mới đến tìm Hạ Sơ. Hạ Sơ không
từ chối được, và thế là đã bị cô đưa vào con ngõ nhỏ, rẽ trái, ngoặt phải một
hồi lâu mới ra được đến đường cái, sau đó liền lao thẳng đến trung tâm thương
mại Sogo mua sắm đồ cưới.

Thấy Đào Đào hào hứng, bận rộn vì sắp được làm cô dâu, Hạ Sơ cũng mừng thay cho
bạn. Nghe Đào Đào hớn hở kể về bố mẹ chồng, bà nội chồng, cô chồng, dì chồng,
rồi thi thoảng cô lại mỉm cười đế thêm vào. Nhớ lại cảnh hồi nhỏ hai đứa ngồi ở
đầu ngõ nói chuyện thì thầm với nhau, dường như vừa mới hôm qua. Hai đứa mua
một gói bột ô mai chua năm xu một gói, xúc ăn bằng thìa nhựa nhỏ, vị ngọt ngọt
chua chua. Ánh nắng đầu hạ lặng lẽ tựa như một giấc mơ, sáng rực, thời gian
dường như chỉ chớp mắt một cái mã đã bao nhiêu năm đã trôi qua. Tự nhiên trong
lòng Hạ Sơ cũng cảm thấy buồn buồn.

Đào Đào dẫn cô vào cửa hàng, lúc đi qua cửa hàng của Gucci, bất giác thở dài
lẩm bẩm: “Mấy năm trước mua nhiều đồ của Gucci, Chanel nhiều như vậy làm gì?
Chưa nói đến chuyện tốn tiền, lại còn chiếm cả một phòng, sau này cũi cho bé
đặt ở đâu nhỉ?”

Nghe thấy bạn phàn nàn, Hạ Sơ liền cười vỗ vai Đào Đào: “Hê hê! Một thời gian
không gặp, cậu như biến thành người khác vậy. Trước đây tớ còn tưởng cậu sẽ
sống với Gucci, Chanel suốt đời cơ?”

“Trước đây thật ngốc, đến bây giờ tớ mới ngộ ra được rằng, gia đình hạnh phúc
có lẽ mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ. Thế nên
Hạ Sơ ạ, cậu cũng nên trân trọng hạnh phúc của mình. Cậu cũng đã ở nhà họ Tô
lâu rồi, những gì cần nghĩ cũng đã nghĩ rồi đúng không? Mấy hôm trước tớ về
nhà, đúng lúc gặp Cảnh Thần. Dạo này bọn tớ đều phải tránh mặt anh ấy, chỉ sự
anh ấy lại hỏi tin của cậu với ánh mắt trông ngóng. Thấy lần nào anh ấy cũng
thất vọng, tớ cũng thấy thương, nhưng hôm gặp nhau, anh ấy lại hỏi tớ và Ngô
Mạt chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi. Nhìn thấy Cảnh Thần cố gắng tỏ ra vui vẻ, tớ
không kìm được bèn hỏi Hạ Sơ đã liên hệ với anh chưa? Cảnh Thần lắc đầu và nói,
anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, chắc chắn Hạ Sơ vẫn chưa tha thứ cho anh, thế nên anh
ở đây đợi cô ấy!” Vừa nói, Đào Đào vừa xuýt xoa: “Hạ Sơ, lúc nói chuyện mặc dù
thái độ của Cảnh Thần khá bình thản, nhưng tớ vẫn nhận ra rằng, chắc chắn anh
ấy rất sốt ruột!”


Hạ Sơ lặng lẽ gật đầu, tranh thủ lúc Đào Đào vào thử quần áo, cô liền lấy điện
thoại ra thay kiểu chuông giả vờ tắt máy, sau đó thỉnh thoảng lại dỏng tai lên
nghe, chỉ mong Cảnh Thần lại gọi điện thoại đến.

Không thấy điện thoại gọi đến. Tối đến về nhà mở hòm thư điện tử ra xem, Hạ Sơ
phát hiện ra email mà Tô Cảnh Thần mới gửi đến. Anh nói:

Hạ
Sơ, đã từ lâu anh không nói gì với em. Anh xin lỗi! Anh biết chắc chắn em sẽ
rất giận, thế nên anh luôn ở bên em với một tâm trạng thấp thỏm bất an, trằn
trọc suy nghĩ không biết nên nói ra sự thật hay tiếp tục giấu em. Có lần mơ
thấy sau khi biết được sự thật, em đã kiên quyết bỏ anh mà đi, sau khi tỉnh
giấc, anh đă lén mở cửa phòng em ra, nhìn thấy dưới ánh trăng lành lạnh, em
đang ngủ ngon lành. Lúc đó, tự nhiên anh lại cảm thấy mùng đến phát khóc, vừa
cười vừa khóc.


Chắc
chắn em không biết, anh đã khẽ đẩy cửa phòng vào hôn trộm em, hê hê!

Hạ
Sơ, kể từ lúc đó, đột nhiên anh phát hiện ra rằng, trong trái tim anh, dần dần
em đã chiếm vị trí quan trọng hơn cả sự theo đuổi ước mơ của anh. Có một thời
gian anh thực sự không biết phải làm thế nào, không cam tâm từ bỏ giấc mơ trang
trại của anh, càng không muốn rời xa em...


Hôm
đó ở nhà hàng của Ý, em nói coi như bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó thôi! Sau
khi run rẩy nhìn em phát hiện ra sự thật, bình tĩnh kìm chế sự phẫn nộ trong
lòng, anh đã biết dù có giải thích cũng không còn kịp nữa. Anh sợ giấc mơ trở
thành hiện thực, thế nên ngay tối hôm đó anh đã gọi điện thoại cho bác gái, lại
còn canh gác em cẩn thận, chắc chắn là em rất bực...


Hạ
Sơ, trải qua bao nhiêu chuyện, em có còn chịu tin anh một lần nữa không?


Nếu
em chấp nhận tha thứ cho anh thì hãy nói với anh, lúc đó anh sẽ đến bên em ngay
lập tức. Chỉ khi đích thân em nói sẽ tha thứ cho anh, anh mới có thể yên tâm đi
tìm em. Hạ Sơ, mặc dù hiện nay anh rất sốt ruột, dường như mỗi giây, mỗi phút
đều là một quãng thời gian dài lê thê đối với anh. Tuy nhiên, anh sẵn sàng đợi
giây phút em tha thứ cho anh tự đáy lòng mình!


Hạ
Sơ, chắc chắn anh sẽ trao cho em Kim ngọc lương duyên!


Vân Hạ Sơ nhìn màn hình máy tính, trước mắt mờ dần, cô
đọc đi đọc lại lá thư đến mức đã thuộc cả dấu câu. Cuối cùng cô mới viết ra
được một tin nhắn đọc nghe có vẻ rất bình thường, cô nói: Cảnh Thần, em
đang ở nhà anh! Em đã tha thứ cho anh.

Cảnh Thần liền trả lời tin nhắn ngay, nhưng tin nhắn lại viết rằng:Hạ Sơ, em hãy đợi anh!
Muộn nhất là ba ngày!

Lúc đầu Hạ Sơ tưởng rằng, sau khi nhận được tin nhắn, Tô Cảnh Thần sẽ bay ngay

đến với cô, ai ngờ lại trả lời bằng mấy chữ đơn giản như vậy. Cô vô cùng bực
bội, không kìm được lại đặt chuông báo hiệu tắt máy. Xí!

Buổi chiều, tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, sau đó rơi liền hai ngày, cả miền
bắc Trung Quốc chìm trong tuyết trắng. An Hinh gọi điện thoại đến than thở:
“Tuyết rơi mãi chẳng thấy ngớt gì cả, nguyên liệu đang bị kẹt trên đường cao
tốc, không về được Bắc Kinh, tớ sốt ruột quá!”

Hạ Sơ đứng bên bàn làm việc cạnh cửa sổ, vừa lơ đãng an ủi An Hinh, vừa ngửa cổ
lên nhìn ra ngoài sân. Một động tĩnh nhỏ cũng khiến cô phải nhìn ra ngoài,
trong lòng rối bời.

Sao mà anh ta vẫn chưa đến, Hạ Sơ hậm hực nghĩ bụng!

Mọi người trong nhà họ Tô không ai biết Cảnh Thần đã gửi email cho Hạ Sơ. Họ
càng không biết, hai kẻ đó đã liên lạc riêng với nhau! Thấy tự nhiên Cảnh Thần
mất tích, họ cũng thấy lo lo nhưng lại bảo nhau giấu Hạ Sơ.

Cúp máy xong, Hạ Sơ nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân vội vã. Cô vội kiễng
chân lên để nhìn cho rõ, nhưng lại thấy Tô Dĩ Huyên vội vàng đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Hạ Sơ, liền kéo cô đến ngay trước máy tính, mở một diễn đàn từ trước
đến nay vốn rất đông thành viên, tìm đến một topic có tên: “Muốn trao cho cô ấy Kim
ngọc lương duyên.” Hạ Sơ nhìn thấy trên trang đầu có một bức ảnh được
quét bằng máy quét rất nổi bật, chính là chiếc vòng vàng dát ngọc bị cô mang đi
cầm đồ năm xưa.

Dưới bức ảnh có viết một đoạn văn dài: Người vợ tương lai của tôi có một
bộ đồ trang sức tên là Kim ngọc lương duyên, đó là lời chúc phúc mà ông ngoại
và ba mẹ cô ấy dành tặng cho cô ấy khi kết hôn. Nhưng vì một số nguyên nhân mà
chiếc vòng đeo tay trong bộ trang sức này đã bị mang đi cầm cố ở tiệm. Hiện
nay, nguyện vọng lớn nhất của tôi là mong tìm được chiếc vòng đeo tay này để
trao cho cô ấy một Kim ngọc lương duyên hoàn chỉnh, và dành cho cô ấy một lời
hứa hạnh phúc suốt cuộc đời!

Mong
mọi người hãy giúp tôi tìm chủ nhân hiện tại của chiếc vòng này, nếu có tin tức
gì, xin hãy liên lạc với tôi! Tôi sẽ mang chiếc vòng này đến để cầu hôn với
người vợ của tôi!


Phía dưới, số comment đằng sau đã lên tới hàng chục
nghìn, chỉ một thời gian ngắn mà rất nhiều thành viên đã giúp tìm chiếc vòng
đeo tay bằng vàng dát ngọc đó, tất cả mọi người đều mong muốn giúp đỡ cuộc hôn
nhân Kim ngọc lương duyên này!

Hôm trước, chủ nhân hiện tại của chiếc vòng đó đã xuất hiện, đó là một đôi vợ
chồng trung niên sống ở Thâm Quyến. Con gái của họ đã post bài thay cho cha mẹ,
nói rằng sẵn lòng giúp cho cuộc hôn nhân đẹp đẽ này, nhưng do đang gặp tuyết
lớn nên các công ty chuyển phát nhanh đều không dám chắc là sẽ chuyển phát kịp
thời được. Vì thế ngày hôm qua chủ topic đã đích thân bay đến Thâm Quyến...

Tô Dĩ Huyên vừa lắc tay Vân Hạ Sơ vừa hỏi dồn dập: “Chị Hạ Sơ, hình vẽ của
chiếc vòng này là bức hình mà đợt đó anh Cảnh Thần lấy từ chỗ anh em, topic này
là do anh Cảnh Thần lập nên đúng không? Kim ngọc lương duyên nói ở trong đó
chắc là của hồi môn của chị đúng không?”

Hạ Sơ liền gật đầu, nước mắt đã đọng trên bờ mi. Cô mở ngăn kéo bàn trang điểm
lấy ra đôi khuyên tai bằng vàng dát ngọc và sợi dây chuyền đó rồi mang đến
trước mặt Tô Dĩ Huyên, kim ngọc tròn trĩnh, lặng lẽ trải ra một đoạn tình kim
ngọc lương duyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận