Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Tuy rằng buổi sáng đã ăn, nhưng Hứa Vị vẫn cầm lấy bánh nướng ăn ngon lành như cũ .

Mặc Tam đi ở bên người Hứa Vị, nhìn Hứa Vị từng ngụm từng ngụm cắn bánh nướng, trong mắt hiện lên tiếu ý .

Lên núi, đến chào Tuệ Viễn sau, Hứa Vị mang theo Tiểu Bạch đến hậu sơn hái thuốc, Mặc Tam đi theo nhị sư huynh luyện võ.

Mặc Tam luyện võ xong, liền đi ra hậu sơn.

Phía hậu sơn , Hứa Vị vạch ra bụi cỏ, tỉ mỉ tìm thảo dược. Tiểu Bạch khi thì chạy đông chạy tây , khi thì lăn tròn trên mặt đất .

Hứa Vị đang tìm thảo dược, cách đó không xa có một cây thảo dược có hoa nhỏ màu tím đang lay động trong gió , nhãn tình Hứa Vị sáng lên “Thu Anh hoa?”

Vận khí thật tốt, có thể thấy Thu Anh hoa hiếm có này . Hứa Vị mặt mày hớn hở, thật cẩn thận đem Thu Anh hoa hái tới , tính toán sau khi trở về liền thử xem tác dụng thế nào .

Đang muốn đứng dậy, liền thoáng nhìn đóa hoa màu lam nhỏ cách đó cũng không mấy xa , màu sắc kia , hình dạng kia, sẽ không là…… “Khiên Mộng Ấn” khó hái nhất Đại Ngọc sơn chứ ???

Hứa Vị kích động trong lòng, vội chạy tới, lại phát hiện kia Khiên Mộng Ấn mọc ở bên cạnh huyền nhai, Hứa Vị ghé sát vào bên huyền nhai, thật cẩn thận vươn tay , ân? Với không tới…… Hứa Vị cắn răng, tái cố gắng đem thân mình nhích về phía trước , thật cẩn thận vươn tay lần nữa , lần này , thân thể lại trượt đi theo , Hứa Vị kinh hô, mắt thấy sẽ ngã xuống —

“Vị Vị!!!”

Phía sau một tiếng giận hô , lập tức, Hứa Vị bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo trở về.

Hứa Vị nhân cơ hội đem Khiên Mộng Ấn kia chộp vào trong tay .

Thở hổn thở hển, Hứa Vị quay đầu nhìn về phía Mặc Tam đứng phía sau vẫn như cũ túm chặt lấy mình , ngượng ngùng cười “Tiểu Mặc, cám ơn ngươi……”

“Ngươi đang làm cái gì?!” Mặc Tam cả giận nói, đem Hứa Vị kéo về , trong lòng vừa sợ vừa giận, nghĩ lại khi nãy lúc hắn mới vào hậu sơn , thật vất vả mới tìm được Hứa Vị, lại đập vào mắt cảnh Hứa Vị lung lay sắp trượt xuống huyền nhai , tam hồn thiếu chút nữa không còn lưỡng phách !

Liếc mắt đóa hoa nhỏ màu lam mà Hứa Vị đã nhanh tay chộp được , trong lòng giận quá, chỉ vì hoa này thôi sao ?! Thiếu chút nữa tặng cả mệnh mình?!

Hứa Vị thấy Mặc Tam xưa nay diện vô biểu tình hiện tại trên mặt lại một mảnh thịnh nộ, trong lòng không khỏi có phần không yên , nhược nhược nói ra, nói “Tiểu Mặc, thực xin lỗi…… Ta khiến ngươi lo lắng ……”

Mặc Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Vị hồi lâu, nhìn đến nỗi Hứa Vị nhịn không được gục đầu xuống, mới nói ra “Không chuẩn lại có lần sau !”

Hứa Vị vội gật đầu.

Mặc Tam lúc này mới dắt tay Hứa Vị, hơi hơi hoãn hoãn thần sắc, nói “Đi trở về.”


Hứa Vị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi a , sao Mặc Tam rõ ràng là một tiểu hài tử thôi mà lại làm cho người ta bị áp lực lớn như thế a??

Nhìn bóng lưng của Mặc Tam trước mặt mình , Hứa Vị lúng túng trong lòng, mình sao lại sợ hãi khi đối mặt với Mặc Tam chứ ? Có lẽ , nhất định là do mình mới làm cho Mặc Tam lo lắng , cho nên bản thân chột dạ , mới có thể sợ như vậy……

Ân, nhất định là như vậy!

Lúc này hoa dại ven sơn đạo đang nở rộ , tay phải Hứa Vị bị giữ chặt ở trong tay trái của Mặc Tam, vì thế, tay trái thuận tay hái mấy đóa cúc dại , cười tủm tỉm nhìn Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, trở về, ta phao trà hoa cúc cho ngươi uống.”

Mặc Tam quay đầu nhìn Hứa Vị đang tươi cười hớn hở , đôi mắt ấm áp “Hảo.”

Chậm rãi đi giữa sơn đạo , nghe Hứa Vị lẩm bẩm tên hoa nha thảo dược nha , trong lòng Mặc Tam thực sự an tường. Nghĩ tới một màn mạo hiểm vừa mới kia, Mặc Tam theo bản năng giữ chặt tay Hứa Vị hơn , bỗng nhiên nhớ tới lời thúc công từng nói —

Khi biết sợ hãi mất đi , ngươi sẽ hiểu được, cái gì mới là thứ ngươi muốn .

Như vậy, tiểu hài tử mà mình nắm trong tay này là thứ mình muốn sao ?

Đột ngột “Đúng rồi, Tiểu Mặc, buổi tối ngươi theo ta về nhà ăn cơm đi ?” Hứa Vị nói.

Mặc Tam chậm rãi nắm tay Hứa Vị đi trên sơn đạo , nghe xong hơi nghi hoặc , quay đầu hỏi “Buổi tối ngươi có việc sao ?”

Mỗi ngày , Vị Vị đều làm bữa chiều cho mình xong rồi mới về nhà , muốn hắn đến nhà ăn , nhất định là có việc gì đó ?

Hứa Vị gật đầu “Ca ca ta buổi tối về nhà, Tiểu Mặc, theo ta về nhà ăn cơm đi. Nương ta rất muốn trông thấy ngươi.” Dứt lời, Hứa Vị cười “Cha ta cũng rất muốn gặp ngươi. Nhà của chúng ta ít người , cũng chỉ có ta, đại ca, cha nương ta, còn có người nhà Trung bá. Ngươi yên tâm, sẽ không ồn ào ……”

Hứa Vị đang muốn nói, Mặc Tam chen vào “Hảo.”

Hứa Vị đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười sáng lạn “Vậy nha .”

Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị, lại thản nhiên nói “Nhưng đừng chuẩn bị cơm cho ta , ta ăn cơm thừa là tốt rồi.”

Hứa Vị ngẩn ra, lập tức trừng mắt “Không được ! Ta làm cơm cho ngươi là được mà !”

Mặc Tam trầm mặc, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói “Tùy ngươi.”

Dứt lời, Mặc Tam quay đầu không thèm nói lại.

Hứa Vị nhìn bóng dáng Mặc Tam tựa hồ phiền muộn đi, trong lòng có hơi tê rần, hắn biết Mặc Tam đang cố kỵ cái gì, thân phận Mặc quỷ sao? Nhịn không được kéo kéo tay Mặc Tam .


Mặc Tam quay đầu, mặt diện vô biểu tình nhìn Hứa Vị.

“Tiểu Mặc…… Ta thật sự muốn mời ngươi tới nhà của ta ăn cơm .” Hứa Vị nột nột nói.

Mặc Tam khẽ lắc đầu “Không có việc gì.” Kéo tay Hứa Vị , nói “Buổi chiều chúng ta xuống núi sớm một chút đi, ta muốn mua vài đồ .”

Hứa Vị nhìn Mặc Tam tựa hồ không hề buồn rầu nữa , mới mỉm cười “Hảo! Ngươi muốn mua cái gì ? Ta cùng ngươi.”

Mặc Tam nhìn Hứa Vị, đôi mắt nhất nhu.

Đi nhà của Vị Vị ? Hắn còn chưa nghĩ tới, bất quá Vị Vị mời hắn đi, vậy chứng tỏ ở trong lòng Vị Vị thực đem hắn làm bằng hữu .

Chính là…… Thân phận Mặc quỷ của mình , người nhà bọn họ sẽ đối đãi thế nào ?

Vị Vị không quan tâm , người nhà Vị Vị cũng sẽ không quan tâm sao?

Nếu…… Bọn họ phản đối Vị Vị cùng mình làm bằng hữu…..

Trong mắt Mặc Tam hiện lên một tia lãnh ý. Vậy…… Không có biện pháp .

***********

Đang lúc hoàng hôn, hướng Tuệ Viễn bẩm báo sau, Hứa Vị cùng Mặc Tam đã đi xuống núi .

Lúc này nhóm tiểu thương ở Thanh Dương Huyền còn chưa dọn quán, Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam, từng bước từng bước đi , Mặc Tam yên lặng đi theo, nhưng theo một hồi lâu, thấy Hứa Vị chỉ xem chứ không mua, liền lôi kéo Hứa Vị đi hướng một gian hàng bán điểm tâm.

“Tiểu Mặc, ngươi đói bụng?” Hứa Vị nhìn quán điểm tâm trước mắt, quay đầu hỏi. Một canh giờ trước , hắn làm cho Mặc Tam vài cái bánh bao. Mặc Tam đều ăn xong rồi mà .

Mặc Tam chỉ lắc đầu, liền đi vào quán.

Thời điểm đi vào trong ***, chỉ thấy chưởng quầy đang ở tính sổ sách , liếc mắt thấy Hứa Vị cùng Mặc Tam, chỉ nhíu nhíu mày, liền cúi đầu tiếp tục tính sổ.

“Vị Vị……” Mặc Tam mặc kệ chủ quán , một bên hỏi “Bá phụ thích ăn điểm tâm gì?”

Đang nhìn điểm tâm thơm ngon ngào ngạt , Hứa Vị sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, ngươi là……”


Mặc Tam ừ một tiếng, thản nhiên nói “Tổng không thể đến bằng hai tay trống trơn”

Hứa Vị san nhiên cười “Tiểu Mặc, không cần đâu .”

Ngươi vẫn là tiểu hài tử nha , Tiểu Mặc, tiểu hài tử tới ăn cơm không cần long trọng như vậy nha . Hứa Vị yên lặng nghĩ trong lòng.

Mặc Tam không để ý đến Hứa Vị, chỉ là đếm đếm mấy thứ điểm tâm , đối tiểu nhị vẫn miễn cưỡng đứng ở bên cạnh , nói “Mấy thứ này , gói lại hết đi ”

Tiểu nhị liếc mắt Mặc Tam cùng Hứa Vị một cái, giả cười “Tiểu hài tử, có bạc không ?”

Hứa Vị nhíu mày, đang muốn tiến lên, Mặc Tam lấy ngân lượng ra, hờ hững nói “Nhanh lên.”

Tiểu nhị ngẩn ra, vội nịnh nọt cười “Vị tiểu công tử này , ngài chờ chút nha , rất nhanh là có rồi !”

Chưởng quầy cũng kinh ngạc nhìn lại đây, lập tức đứng dậy, nịnh nọt cười, tiến lên nói “Vị tiểu công tử này đến đây lần đầu sao ?”

Mặc Tam thản nhiên quét chưởng quầy liếc một cái, dắt tay Hứa Vị , hờ hững không nói.

Hứa Vị nhìn chưởng quầy vẻ mặt xấu hổ, ha hả cười gượng một tiếng, nói “Chúng ta lần đầu tiên đến, lần đầu tiên đến.”

Đợi tiếp nhận gói điểm tâm mà tiểu nhị đưa qua , Mặc Tam liền trầm mặc lôi kéo Hứa Vị đi ra khỏi quán.

Đi ra khỏi quán , Hứa Vị kéo kéo tay Mặc Tam.

Mặc Tam quay đầu.

Hứa Vị nghiêm túc “Tiểu Mặc, ngươi không thể như vậy.”

“Ân?”

“Tuy rằng bọn họ cảu nhãn khán nhân thấp (1), nhưng, tục ngữ đã nói , trữ kết thập môn thân, bất kết nhất môn cừu (2), đừng đánh vào mặt kẻ đang cười đó thôi.”

[ (1) Cẩu nhãn khán nhân thấp : mắt cẩu thì không nhìn được người khác thế nào , ý chỉ người không biết nhìn người ]

(2) Trữ kết thập môn thân, bất kết nhất môn cừu : Thà thân 10 người còn hơn chuốc án 1 kẻ , nên thêm bạn không nên thêm thù .]

Mặc Tam trong lòng lạnh lùng nghĩ, chỉ cần đủ cường, thì cần chi để ý mấy thứ đó ?

Nhưng nhìn bộ dáng Hứa Vị quan tâm, Mặc Tam chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Quên đi, Vị Vị không hiểu cũng không quan hệ.

“Còn có…… Tiểu Mặc, ngươi thật sự không cần phải … mua mấy thứ này ……” Hứa Vị nhìn bao lớn bao nhỏ điểm tâm trong tay Mặc Tam , trong lòng rất bất đắc dĩ.


“Nên có .” Mặc Tam nói xong, liền lôi kéo Hứa Vị , tiếp tục hướng phía trước đi đến.

Hứa Vị than nhẹ trong lòng, nhà của Mặc Tam khẳng định phi thường có tiền, bất quá, tò mò ghê , cho tới bây giờ Mặc Tam cũng chưa đề cập đến người nhà của hắn…… Hơn nữa, Mặc Tam đã có nhiều tiền mua nhiều đồ này nọ như thế , vì cái gì hắn không mua cho bản thân một kiện quần áo tử tế chứ ?

Hứa Vị nhìn bố y màu lam thẫm trên người Mặc Tam, bởi vì luyện võ mà đã bị sờn vài chỗ .

Hay là …… Mặc Tam tiết kiệm tiền ??

Hứa Vị khó hiểu.

Tuy rằng trong lòng rất ngạc nhiên cùng không đoán được nhà của Mặc Tam thế nào , nhưng mỗi khi Hứa Vị nghĩ đến kiếp trước, liền đè ép nghi hoặc cùng tò mò xuống , tuyệt đối, tuyệt đối không thể tái lặp lại sai lầm đời trước!

**********

Đợi đến cửa Hứa gia .

Vào cửa , đi vào nhà chính, cha nương Hứa Vị đều ngồi ngay ngắn ở thủ vị.

Mặc Tam cung kính hành lễ “Mặc Tam kiến quá Hứa bá phụ, Hứa bá mẫu.”

Nương Hứa Vị có chút vui sướng đứng dậy, nâng Mặc Tam dậy , cười dài nói “Ngươi chính là Tiểu Mặc? Bộ dáng thật không tồi ! Đến, bé ngoan, mau ngồi xuống.”

Cha Hứa Vị cũng nhìn chằm chằm Mặc Tam sau một lúc lâu, mới cười nói “Mặc Tam? Đây chắc không phải tên thật của người nhỉ ?”

Đang chuẩn bị châm trà , tay Hứa Vị cứng đờ.

Mặc Tam căng thẳng.

Nhìn về phía Hứa Chính Nhất, Hứa Chính Nhất tuy rằng tươi cười đầy mặt, nhưng là loại cười rất gian .

Mặc Tam trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, không khí nhà chính liền lâm vào một loại cứng ngắc.

Hứa Vị có chút khẩn trương trong lòng, lão cha hắn làm sao vậy?!

Là người đều nghe được, Mặc Tam không phải tên thật, nhưng Hứa Vị hắn cho tới bây giờ đều không hỏi, cha là người thông minh, loại chuyện có chút mịt mờ gì đó thì cha phải hiểu được mới đúng , vì sao lại vạch trần ra ?

Cha suy nghĩ cái gì?

Nương Hứa Vị cũng thực nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hứa Chính Nhất, Hứa Hạo Nhiên cũng có chút mờ mịt nhìn về phía Hứa Chính Nhất.

Mà Mặc Tam trầm mặc cũng chậm rãi đứng dậy.

“Mặc Tam…… Không phải tên thật của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận