Hứa Vị Trọng Sinh Ký

“Chúng ta đi xuống.” Mặc Tam dắt tay Hứa Vị , thản nhiên nói.

Mà lúc này, Sở Hiền theo sát phía sau cũng chỉ thấy đám người Mặc Tam hướng quang quyển màu trắng như một đại môn kia đi đến, Sở Hiền rùng mình trong lòng, vội thu liễm hơi thở, sau khi nhìn thấy Trương Minh Thụy cùng Phương Hạo Nhiên cũng rảo bước tiến vào quang quyển, mà thời điểm mắt thấy quang quyển kia sắp biến mất, hắn vội vọt vào.

Sau khi vào quang quyển, Hứa Vị vừa thấy cảnh sắc trước mắt không khỏi giật mình.

Lúc này, ở trước mắt hắn, là một sơn cốc. Sơn cốc này nổi lơ lửng như một cánh hoa màu hồng nhạt , trong không khí tràn ngập mùi thơm thản nhiên, cách đó không xa là một hồ nước trong suốt, hai bên là đại thụ chọc trời , lúc này , trong không khí còn truyền đến tiếng suối chảy róc rách , Hứa Vị tinh tế đánh giá, đột nhiên nhãn tình sáng lên, ngạc nhiên phát hiện, ở bên cạnh đại thụ, gần bên hồ nước có không hề ít dược thảo hiếm quý!

“Tông chủ kia đâu?” Sau khi Phương Hạo Nhiên đánh giá sơn cốc một phen, bắt đầu đỡ lấy đầu mình nhíu mày hỏi. Tuy rằng vừa mới nãy Vị Vị đã thi châm để làm dịu đau đớn cho hắn , những cũng không biết vì cái gì, bắt đầu tiến vào sơn cốc, một thứ gì đó trong đầu như đang giẫy dụa muốn trào ra ngoài .

“Hạo Nhiên?” Trương Minh Thụy nâng Phương Hạo Nhiên, cúi đầu lo lắng hỏi “Không có việc gì chứ ?”

Hứa Vị vừa nghe, vội xoay người nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, tiến lên vài bước, muốn bắt mạch, nhưng Phương Hạo Nhiên lại đẩy tay hắn về, nhíu mày nói “Không có việc gì đâu , chúng ta mau đi xem tông chủ kia đi !”

Hứa Vị đành phải bất đắc dĩ gật đầu, trong tay cũng cầm chặt một cây ngân châm, chỉ cần cha hắn có cái gì không thích hợp , hắn lập tức thi châm , như vậy hẳn có thể dịu đi thống khổ khi phong ấn sắp phá giải.

Vì thế, bốn người bước nhanh cước bộ hướng phía trước cẩn thận tìm kiếm, mà ngay sau khi bọn họ rẽ vào một rừng cây lá phong , một tòa tiểu mộc ốc ( nhà gỗ nhỏ ) lại hiện ra trước mặt bọn họ, cái bóng tông chủ kia đang ngơ ngác đứng ở trước tiểu mộc ốc.


Hứa Vị cùng Mặc Tam liếc mắt nhìn nhau, Hứa Vị nhỏ giọng hỏi “Đúng rồi, Tiểu Mặc, ngươi đã nói ngươi từng tiến vào cấm địa này , ngươi đã từng tới nơi này chưa ?”

Mặc Tam lắc đầu, trong lòng hắn lúc này cũng rất kỳ quái, sơn cốc này quỷ dị u nhã , hắn chưa bao giờ đi tới, lúc này hắn đang hoài nghi, sơn cốc này có lẽ là một ảo cảnh, nhưng vài lần ngầm thi triển pháp thuật dò xét đều cho thấy, nơi này không phải là một ảo cảnh, mà là một địa phương chân thật tồn tại! Như vậy, quang quyển mới nãy hẳn chính là một pháp trận truyền tống ( chuyên trở , vận chuyển ), nhưng, pháp trận truyền tống, đó là thần thuật thượng cổ, cho dù là mười Mặc Tam cùng mười Trương Minh Thụy kết hợp cũng không thể hoàn thành pháp trận!!

Pháp trận này rốt cuộc là ai kiến tạo ? Nếu là cùng Sở Chiêu có liên quan, như vậy có phải là do đám người Sở Chiêu lập ra ? Nhưng Mặc Tam không tin, Sở Chiêu cũng tốt, Ngọc Thần Nữ cũng thế, những người đó cho dù linh lực cao tới đâu, năng lực cường thịnh thế nào , cũng không thể kiến tạo ra một cái pháp trận truyền tống như vậy!

Phương Hạo Nhiên nhìn tiểu mộc ốc kia , lúc này đầu càng đau , nhịn không được bưng lấy cái trán cúi rạp thắt lưng, con mẹ nó thật sự là đau muốn chết! Trương Minh Thụy vừa thấy Phương Hạo Nhiên cúi rạp thắt lưng, vội cũng hạ thắt lưng, đem Phương Hạo Nhiên kéo vào trong ***g ngực, đau lòng nói nhỏ “Nếu không, chúng ta cởi bỏ phong ấn đi.”

Phương Hạo Nhiên cũng kiên định cắn môi lắc đầu không thôi, không được! Phong ấn này không thể cứ như vậy cởi bỏ!

Hứa Vị nhìn bộ dáng Phương Hạo Nhiên, vội đi qua, ngồi xổm xuống, hỏi “Cha, ta thi châm cho ngài nhé .”

Phương Hạo Nhiên xua tay, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười “Không có việc gì, chúng ta đi qua đó.”

Mà thời điểm Mặc Tam vừa nhìn thấy thần sắc Phương Hạo Nhiên tái nhợt nhưng còn có thể đứng lên, cũng gật gật đầu, xoay người, dẫn đầu hướng cái bóng kia đi đến, cái bóng kia lúc này cũng đã động .

Cái bóng kia vừa động, Mặc Tam liền cảnh giác ngừng lại, lúc này linh lực của hắn chỉ khôi phục được một nửa ngày thường , nếu thực phải động thủ , hắn khẳng định không phải đối thủ của cái bóng kia! Mà nếu thêm cả Trương Minh Thụy, có lẽ còn có thể là cục diện năm năm, vấn đề là cái bóng kia quá mức quỷ bí, căn bản không biết rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh !


Mà lúc này, cái bóng kia cũng điên cuồng cười phá lên “Chiêu Lang a Chiêu Lang, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay đấy ! Ha ha ha ha……”

Mặc Tam ngẩn ra, Trương Minh Thụy Phương Hạo Nhiên, còn có Hứa Vị đều theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoài mộc ốc có đặt một chiếc ghế dựa, mà trên ghế dựa là một trung niên nam tử đang nhắm mắt lại yên ổn mà nằm , trung niên nam tử kia một thân bào phục màu đen, rất là đơn giản, nhưng trên ngực trung niên nam tử có một viên minh châu màu trắng đang phát ra ánh sáng rực rợ.

Mặc Tam hí mắt nhìn minh châu màu trắng kia, đó là…… Định Hồn châu!!

“Định Hồn châu!?” Trương Minh Thụy lúc này lại thốt ra, kinh ngạc không thôi.

“Vậy khẳng định đó chính là Sở Chiêu !” Phương Hạo Nhiên dứt khoát quả quyết !

Có thể có được loại hi thế trân bảo Định Hồn châu này , khẳng định chính là hoàng đế Sở Chiêu !

Mà lúc này cái bóng kia cũng lại thì thào tự nói “Ta tìm khắp thiên hạ, trên trời dưới đất đều không có tìm được huyệt của ngươi, nguyên lai ngươi thế nhưng ở trong này! Ha hả…… Ngươi thế nhưng lựa chọn chết ở chỗ này! Nguyên lai ngươi còn nhớ rõ nơi mà chúng ta lần đầu gặp nhau ……” Cái bóng kia thì thào tự nói , thanh âm lại đột nhiên bén nhọn lên “Nhưng ngươi sao có thể chết ở chỗ này!! Ngươi còn có mặt mũi nằm ở nơi này! Nơi này là hồi ức đẹp nhất mà ta còn sót lại ! Ngươi dám đến làm bẩn!” Cái bóng kia nói xong lời cuối cùng , cùng với một tiếng gầm lên, một đạo tia chớp liền hướng Sở Chiêu kia bay tới !

Hứa Vị trừng lớn mắt, chỉ thấy tia chớp kia hướng Sở Chiêu bay đi, mắt thấy nó sẽ đánh thật mạnh tới Sở Chiêu, nhưng đột nhiên Định Hồn châu kia lại tỏa ra hào quang chói mắt, đem Sở Chiêu vây quanh , đồng thời cũng đem tia chớp kia bao vào, nhưng lại biến mất tại trong hào quang chói mắt đó !

Mặc Tam vừa thấy nhất thời sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói “Định Hồn châu kia không chỉ có công hiệu định hồn, xem ra còn có thể trợ giúp linh hồn tu hành, linh hồn được định trụ trong đó nhất định cũng có bản lĩnh nhất định !”


“Ha hả…… Bảo vật cướp đi từ Nam Cương thánh tộc chúng ta , đương nhiên bất phàm .” Nam Cương thánh nữ cười lạnh nói.

“Đây là…… bảo vật trong tộc các ngươi ?” Hứa Vị tiến lên vài bước, hỏi, nhưng hắn vừa tiến lên đã bị Mặc Tam trừng mắt, một phen kéo về . Hứa Vị đành phải sờ sờ cái mũi, nhìn về phía cái bóng kia, tiếp tục hỏi “Hắn sao lại cần định trụ linh hồn mình ? Hắn hiện tại có thể đi ra nói chuyện với ngươi không ? Tộc nhân của ngươi đâu?”

“Hắn định trụ linh hồn của mình , mục đích rất đơn giản đó là vì bất tử !” Nam Cương thánh nữ kia lạnh lùng nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hào quang chói mắt vẫn như cũ vây quanh thân thể Sở Chiêu, khóe miệng cười lạnh, trong mắt thế nhưng xẹt qua một tia hưng phấn “Như vậy cũng không tồi, ta có thể tự tay giết chết hắn , báo thù cho tộc nhân ta!”

Mặc Tam cũng nhăn chặt hai hàng lông mày , nhìn hào quang chói mắt kia, từ sự xuất hiện đột ngột của bia đá công đức , đến pháp trận truyền thuyết, lại đến Định Hồn châu này, đủ loại dấu hiệu cho thấy, đây rõ ràng là cố ý dẫn dắt cái bóng tông chủ , cũng chính là Nam Cương thánh nữ đi đến! Chỉ có người phi thường hiểu biết hành vi của Sở Chiêu, đồng thời cũng phi thường oán hận Sở Chiêu mới có thể phẫn nộ hủy diệt bia đá công đức kia, chỉ có hủy đi bia đá công đức kia, mới có thể xuất hiện pháp trận truyền thuyết, mới có thể đi vào địa phương mạc danh kỳ diệu này, mới có thể nhìn thấy Định Hồn châu, cũng chỉ có người đối Sở Chiêu oán hận không thôi, mới có thể ngay từ đầu liền xem nhẹ Định Hồn châu kia, mới có thể giận dữ ra tay kích sát , chỉ có giận dữ ra tay kích sát , mới có thể kích phát công hiệu của Định Hồn châu này, mới có thể phóng thích công hiệu đó, lúc này có một linh hồn cùng cái bóng trong suốt như nhau dần dần ngưng tụ thành hình xuất hiện ở trước mặt bọn họ!

Sau khi linh hồn kia dần dần ngưng tụ đi ra , Nam Cương thánh nữ rõ ràng bắt đầu kích động lên.

Trương Minh Thụy nhíu mày, đem Phương Hạo Nhiên kéo đến phía sau mình, Mặc Tam cũng trầm mặc đem Hứa Vị kéo đến phía sau mình, bốn người đều bắt đầu cảnh giác, mà đúng lúc này, âm thanh của Nam Cương thánh nữ lại đột nhiên la hoảng lên “Sao lại là ngươi?! Ngọc Thần Nữ?!”

“…… Rất kỳ quái sao?” Linh hồn trong suốt nói, thanh âm thực thanh lãnh.

Vừa nghe thấy Ngọc Thần Nữ, tâm thần Hứa Vị liền nhảy dựng, người đã ở trong thần điện ôm lấy Trang Vân cùng lão cha hắn bộ dáng giống nhau như đúc, thấp giọng thì thào – Ngọc Thần Nữ ?!

“Sở Chiêu đâu?!” Nam Cương thánh nữ vội vàng hỏi, thân hình không ngừng chuyển động, xung quanh tìm kiếm .

Thanh âm của linh hồn trong suốt rất bình tĩnh “Từ một ngàn năm trước, hắn cũng đã hồn phi phách tán.”


Nam Cương thánh nữ tựa hồ dại ra , thật lâu sau, mới thì thào hỏi “Hồn phi phách tán?”

Linh hồn trong suốt lại không để ý tới Nam Cương thánh nữ, thân hình khẽ chuyển, chậm rãi nhìn về phía đám người Hứa Vị.

Mặc Tam khẽ động thân thể, lập tức cảnh giác, trong lòng cũng dần dần minh bạch , xem ra, thiết trí bia đá công đức cùng pháp trận truyền thuyết, dụ dỗ cái bóng tới đây chính là linh hồn trước mặt gọi là Ngọc Thần Nữ này ! Hảo thâm tâm kế! Hảo độc tính kế!

Linh hồn trong suốt chậm rãi đảo qua Hứa Vị, Mặc Tam, Trương Minh Thụy, sau đó, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Phương Hạo Nhiên.

Trương Minh Thụy vừa thấy ánh mắt linh hồn kia dừng ở trên người Phương Hạo Nhiên, trong lòng máy động, mãnh liệt bất an, làm cho Trương Minh Thụy không chút nghĩ ngợi liền chắn ở trước mặt Phương Hạo Nhiên, giơ tay lên, một phen trường kiếm đã hiện tại trong tay.

Mà trường kiếm vừa ra, linh hồn kia vốn bình tĩnh nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên lại chuyển tầm mắt , nhìn trường kiếm trong tay Trương Minh Thụy, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên , nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy “Ngươi họ Trương?”

“Phải, Trương Minh Thụy.” Trương Minh Thụy khinh đạm nói, trong lòng âm thầm cảnh giác , linh hồn trong suốt này chính là thần chi nhất tộc của một ngàn năm trước – Ngọc Thần Nữ ! Tại đây tu hành một ngàn năm trong Định Hồn châu, Trương Minh Thụy cũng không có mười phần nắm chắc có thể thắng được đối phương, mà Mặc Tam lại đã suy yếu một nửa linh lực, tình cảnh lúc này thật sự không ổn! Hiện giờ lại thấy ánh mắt nhìn Hạo Nhiên của linh hồn này, Trương Minh Thụy trong lòng vừa sợ vừa giận, cái loại ánh mắt này, cái loại ánh mắt quyến luyến kinh hỉ thâm tình này là xảy ra chuyện gì!? Hạo Nhiên chính là của Trương Minh Thụy hắn!

Linh hồn trong suốt nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy sau một lúc lâu, đột ngột nở nụ cười.

Nụ cười này , tuy rằng thân thể trong suốt, nhưng vẫn kinh diễm đoạt nhân , hồn phách tuyệt mỹ đến mức làm cho người ta thiếu chút nữa ngẩn ngơ.

Mà ngay sau đó, thanh âm thì thào tự nói của linh hồn trong suốt lại làm cho mọi người sửng sốt “Làm không tồi a. Linh hồn của ta .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận