Đứng ngoài phòng cấp cứu, vẻ điềm tĩnh trên mặt Ôn Hành Viễn hoàn toàn biến mất, còn Si Hạ cũng vô cùng lo lắng, đi đi lại lại trên dãy hành lang dài.
Đưa tay xoa trán, Ôn Hành Viễn nhắm mắt lại: “Đều tại mình, mình không chú ý đến cô ấy.” Giọng nói trầm thấp đầy vẻ tự trách, lúc hết câu, anh đấm mạnh vào vách tường.
“Hành Viễn!” Si Hạ kéo tay anh, lớn tiếng quát: “Lúc này mà cậu bị làm sao, Tiểu Nhan phải thế nào đây? Nó cần cậu, cần cậu, cậu hiểu không?”
“Sao cô ấy có thể giấu mình chứ, cô ấy không nên giấu mình.” Dường như không nghe thấy Si Hạ nói, anh lầm bầm.
Si Hạ hít sâu, “Tiểu Nhan không cố ý giấu cậu, cậu đang bị thương nặng, nó sợ cậu lo nghĩ thôi.”
Ôn Hành Viễn gạt tay anh ra, thu hai cánh tay lại, chôn mặt vào lòng bàn tay, khàn giọng nói: “Chẳng trách giấc ngủ của cô ấy chập chờn như vậy, đáng lẽ mình phải phát hiện sớm, ngày nào cô ấy cũng bên cạnh mình, vậy mà mình lại sơ suất không nhận ra điểm khác thường…Mình còn nổi giận với cô ấy, đuổi cô ấy đi…Mình đúng là đồ khốn nạn…Mình còn luôn mồm nói yêu cô ấy…”
Lồng ngực trái nhói đau, Si Hạ vỗ vai anh, “Không thể trách cậu được, không ai ngờ đến cả.”
Ôn Hành Viễn ngửa mặt, thở hắt một hơi, vừa lúc Si Nhan được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Anh cầm tay cô áp lên má mình, dù cô đang mê man, anh vẫn nhẹ giọng trách cứ, “Lại không nghe lời rồi, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho anh biết.”
“Bệnh nhân vẫn chưa hạ sốt, tạm thời không tỉnh lại.” Đã gặp nhiều trường hợp như vậy, bác sĩ cũng quen nên nhắc luôn.
Trong văn phòng của khoa não, Ôn Hành Viễn và Si Hạ ngồi trước mặt bác sĩ.
“Cơ hội giải phẫu thành công là bao nhiêu?” Nhìn ra sự chần chừ của Ôn Hành Viễn, Si Hạ mở lời trước.
“Phẫu thuật vốn luôn đầy mạo hiểm, phẫu thuật não lại càng mạo hiểm hơn.” Lật bệnh án của Si Nhan ra, bác sĩ nói.
“Rốt cuộc là bao nhiêu phần trăm?” Vầng trán Ôn Hành Viễn hiện rõ vẻ khổ sở, giọng nói lạnh lùng.
“Cao nhất là năm mươi phần trăm.”
Lồng ngực như nứt ra, anh nhíu chặt mày, hai tay nắm lại, mãi vẫn không nói được gì.
Cao nhất là năm mươi phần trăm. Cao nhất? Anh thật sự không thể tin vào những gì tai vừa nghe thấy.
“Bây giờ cô ấy sốt cao không hạ, tình trạng sức khỏe hiện tại không thích hợp để phẫu thuật, hai người bàn bạc đi.” Bác sĩ thở dài, “Cô ấy đang mang thai, trước khi phẫu thuật não, phải phá thai đi đã, nếu không, chờ đến khi sức khỏe phù hợp để phẫu thuật thì đứa bé quá lớn, rất khó làm.”
Ôn Hành Viễn đau khổ nhắm mắt lại. Cả phòng rơi vào khoảng tĩnh lặng.
Cô có thai rồi? Đứa con anh mong chờ bấy lâu nay, kết tinh tình yêu của họ, không sớm không muộn mà lại đến vào đúng lúc này.
Hai tay chống lên tay vịn xe lăn, vì áp lực nặng nề nên giọng anh khàn đặc, anh gượng nói: “Không thể chậm trễ việc phẫu thuật được.”
Mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, trước mắt hỗn loạn chưa từng thấy, anh có thể đánh bại Hàn Thiên Dụ, nhưng, vấn đề bệnh tật, anh hoàn toàn bất lực. Song, bất luận thế nào, anh cũng không buông tay được.
Trước sự trầm mặc của anh, Si Hạ cũng có thể cảm nhận được nỗi chua xót khôn cùng. Si Hạ thầm hít sâu một hơi, ra quyết định thay hai người, “Trước khi phẫu thuật hẳn là còn phải kiểm tra, chờ kết quả đi đã.”
Bác sĩ đã hiểu, bắt tay vào tiến hành một loạt kiểm tra trước phẫu thuật.
Thắt chặt tiếng lòng không thể nào buông được, chỉ còn trái tim là chứa mọi nỗi đau đớn, Ôn Hành Viễn hút hết điếu thuốc này đến điếu khác. Si Nhan nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, từ khi yêu nhau, cô không cho anh hút nhiều, hơn nữa, từ khi họ quyết định có con, anh cố gắng không động đến thuốc lá. Nhưng giờ này, anh cần nó.
Bầu trời rả rích rắc xuống những hạt mưa bụi, rõ ràng là mùa hồi sinh của vạn vật, nhưng lại u tối đến nỗi không vẽ ra cho người ta lấy một tia hy vọng. Anh gọi điện thoại cho Ôn Hành Dao, nhờ anh ta tìm bệnh viện tốt nhất nước Mỹ, anh phải nhanh chóng đưa cô ra nước ngoài điều trị.
Sau mười một năm gian khổ, anh và cô đã không còn khoảng cách, hạnh phúc như đã gần trong gang tấc, vậy mà chỉ chớp mắt đã lại xa xôi như tận cuối trời. Cô mới nói yêu anh, cô mới đồng ý mặc áo cô dâu, còn anh, anh cũng đã hứa sẽ bên cô đến khi hoang đàng, anh sao có thể để cô rời bỏ nửa chừng chứ. Tất cả vừa như mới đây, sao có thể chấm dứt, sao có thể?
Nếu như nói thứ tốt đẹp nhất luôn dễ bị tan vỡ, anh sẽ không tin, thứ đó không phải là tính mạng của cô.
Anh, Ôn Hành Viễn, không cho phép! Anh đã từng nói sẽ không cho cô có cơ hội rời bỏ anh, cho dù là quy luật sinh lão bệnh tử cũng không thể chia lìa họ được.
“Mai là ngày hai người đi đăng kí kết hôn, có định…”
“Đợi cô ấy tỉnh lại, bọn mình sẽ đi đăng ký, không thay đổi gì hết.” Dụi điếu thuốc trong tay, Ôn Hành Viễn dứt khoát ngắt lời. Nỗi chua xót cứ nảy sinh cách tự nhiên, cả nỗi phiền muộn không sao xóa nổi, lục phủ ngũ tạng như lộn nhào, hít thở cũng khó khăn, đến lúc này, anh mới rõ tại sao anh lại đẩy nhanh hôn lễ. Cô khóc nhưng không phản đối, cô yêu anh, cô không nỡ chối từ anh, vì thế mới bằng lòng. Trong tình cảnh đó, nếu cô có chút do dự nào, anh sẽ rất dễ hiểu nhầm cái ôm của cô và Hàn Nặc, cô sợ anh hiểu lầm vì sự chần chừ của mình, cô không thể nào mở miệng được, vì áp lực từ anh, cô không có sự lựa chọn khác.
“Thời gian trôi nhanh thật đấy, chúng ta cũng sẽ già, già thì phải đối mặt với sinh lão bệnh tử.” Ngửa đầu nhìn ánh trời chiều đẹp nhưng đượm vẻ u buồn ở phía tây, anh cười khổ và thì thầm.
Thời gian trôi đi quả với tốc độ kinh khủng, khi người ta tỉnh táo lại, mọi chuyện như đã lướt qua rồi. Anh chợt hiểu, thì ra, đời người vốn là một trò chơi bất quy tắc, sống hay chết cũng diễn ra ngay trong đó.
“Hành Viễn, tình yêu là một sức mạnh rất thần kỳ, có khi còn mạnh hơn vô vàn phương pháp y học khác. Bác sĩ cũng đã nói, dù có ung thư cũng không phải đã là tuyệt vọng, huống chi là khối u. Cậu phải có niềm tin, kỳ tích sẽ đến với Tiểu Nhan, cậu là cột chống cho con bé, cậu phải kiên định.” Dừng một chút, Si Hạ lại nói tiếp: “Con người sống ở đời, những chuyện như thế này là tất nhiên, ai cũng đáng được hạnh phúc, ai cũng phải trải qua khó khăn. Chúng ta kiên cường đến mức nào thì bây giờ chính là lúc khảo nghiệm, không tới một giây cuối cùng, không ai được buông tay cả.” Thu nỗi đau của Ôn Hành Viễn vào mắt, Si Hạ cũng đắng lòng, ngoài an ủi và động viên, anh không làm được gì cả.
Ôn Hành Viễn hết nhắm rồi lại mở mắt, cố gắng thở ra một hơi chậm rãi rồi nắm tay Si Hạ.
Không ai được buông tay, không được buông tay.
Sự mệt mỏi kéo đến ồ ạt, hai mắt cay xè nhưng không thể yên, cô mơ hồ cảm thấy có người nắm tay mình, rất nhẹ nhàng, ấm áp. Hơi thở quen thuộc vờn quanh chóp mũi rồi lại lướt qua mặt, bao phủ chút ý thức còn lại của cô. Rốt cuộc, Si Nhan cũng yên tâm ngủ thiếp đi. Cô quá mệt mỏi, quãng thời gian mất ngủ kéo dài hành hạ cô một cách khủng khiếp.
Phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của cô. Khẽ vuốt ve gò má mềm mại của cô, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, môi cô, êm ái như nhung, Ôn Hành Viễn cầm lấy bàn tay nong nóng của cô, áp lên má, thì thào nói: “Tiểu Nhan, anh yêu em!”
Khi nghe thấy lời anh nói, dù đang ngủ nhưng cô vẫn hơi quay đầu đi một cách vô thức, lẩm nhẩm gọi tên anh. Giọng nói khẽ khàng, lặp đi lặp lại, như xoa dịu trái tim đau đớn của anh. Mở lòng bàn tay của cô ra, anh đặt xuống một nụ hôn, trao lời thề bên cô mãi mãi…
Mưa vẫn rơi, bầu trời cũng bị những hạt mưa biến thành một khoảng không hỗn loạn. Đêm vẫn dài dằng dặc, người ngủ say càng thêm say, người đau lòng càng thêm đau.
Si Nhan ngủ rất lâu, đến ngày hôm sau, khi chân trời lóe ra chút ánh sáng mờ nhạt, hai mắt mới hơi he hé. Đợi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, đôi con ngươi đảo quanh, cô mới phát hiện ra đây là bệnh viện. Cô quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay phải mái tóc đen nhánh của anh. Ôn Hành Viễn gục trên mép giường, ngủ thiếp đi.
Muốn đưa tay sờ đầu anh, lại phát hiện ra bàn tay đã bị anh nắm chặt, tầm mắt trở lại người anh, cô khẽ cười.
Mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh, thật tốt.
Ôn Hành Viễn bị hành động nhỏ của cô đánh thức, hơi giật mình rồi mới lấy lại tinh thần, “Em tỉnh rồi à, Tiểu Nhan?” Giọng nói khàn khàn đầy vẻ vui mừng, anh đưa tay sờ trán cô, xác định cô đã hạ sốt, anh mới nhìn cô cười, “Bảo bối của anh đúng là con lợn con, ngủ tít thật đấy.”
Mượn ánh sáng từ bóng đèn trong phòng, Si Nhan nhìn rõ vẻ ủ dột trên gương mặt tuấn tú của anh, cô xót xa nói: “Anh về nghỉ đi, còn chưa khỏi hẳn mà.”
Yêu chiều véo nhẹ mũi cô, anh khẽ nói, “Anh phải ở đây cùng em, cho em đỡ không nghe lời, không để anh yên tâm một chút nào.” Thấy cô bĩu môi, anh cúi xuống, nói nhỏ vào tai cô, “Không có em bên cạnh, làm sao mà anh ngủ được?”
Liếc anh một cái, cô khép lại hàng mi dày, cúi đầu gọi anh, “Hành Viễn…”
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mơ hồ đong đầy nỗi bất lực, khiến lòng anh mềm nhũn. Dịu dàng hôn cô, anh đáp lời, “Anh ở đây, em yêu. Bất kể lúc nào anh cũng ở cạnh em, vĩnh viễn.”
Vĩnh viễn! Vĩnh viễn có xa lắm không? Họ, có thể không?
Cô im lặng, cũng đoán ra là anh đã biết bệnh tình của mình.
Anh không nhắc lại, chỉ yên lặng nhìn cô.
Rất lâu sau, Si Nhan mới khẽ nói: “Anh đừng trách em được không? Em không cố ý giấu anh, em…”
“Chỉ cần từ nay về sau em nghe lời, anh sẽ xóa bỏ khoản nợ này, được không?” Anh cố đanh mặt, nửa là răn dạy, nửa là xót xa.
Cô cười, một giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, thấm vào gối, “Anh nói xem, cầu nguyện với sao băng, liệu có thành sự thật không?”
“Đương nhiên rồi.” Anh lau nước mắt cho cô, giọng điệu vô cùng kiên định.
Cô nhìn anh với vẻ khác lạ, “Thế anh đã từng cầu nguyện gì chưa?”
Lặng im chốc lát, Ôn Hành Viễn cố gắng đứng dậy, lật một góc chăn ra rồi nhẹ nhàng nằm cạnh cô, nghiêng người ôm cô vào lòng, “Mỗi người đều có một người để mình bảo vệ, thế nên, bố mẹ hay anh trai đều không nhất thiết cần anh quan tâm, anh chỉ mong được ở bên người mình yêu đến già.” Cúi đầu chạm trán với cô, anh nói: “Anh chỉ muốn ở bên em.”
Dụi vào lòng anh, cô khẽ nói: “Em muốn anh yêu em.”
“Đồ ngốc, đương nhiên là anh yêu em rồi.”
“Vậy anh có thể yêu em bao lâu?” Cô làm nũng hỏi anh, thật ra trong lòng đã có đáp án. Nếu như nói trên đời này sẽ có người đi cùng cô đến tận cùng con đường, cô tin chắc rằng đó chính là anh. Cho dù có một ngày phải đối mặt với sự chia cách, cô cũng sẽ nhớ, có một người đàn ông tên Ôn Hành Viễn đã yêu cô, yêu cô rất lâu, lâu đến nỗi cô không thể đong đếm bằng thời gian được.
Nhắm mắt lại, nén dòng nước mắt, một lúc sau, anh khàn khàn nói: “Rất lâu, đến khi trời đất hoang tàn!”
Xoay người nép vào lòng anh, cô đưa cánh tay mới truyền nước xong ôm thắt lưng anh, im lặng không nói gì.
Anh nói sẽ yêu cô đến khi trời đất hoang tàn, nhưng họ cũng không biết, đến lúc đó là bao lâu. Nếu như sự sống chấm dứt, tình yêu, phải tiếp tục thế nào đây?
Lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, cô nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi. Khi cô tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng hẳn, cơn mưa dai dẳng cũng đã tạnh, phía chân trời hiện lên cầu vồng bảy sắc. Cô mở mắt nhìn bốn phía, Ôn Hành Viễn không còn ở đây, chỉ có Si Hạ ngồi trên chiếc salon nhỏ, anh mặc một bộ âu phục tối màu.
“Anh…” Cô khẽ gọi, vì một đêm sốt cao nên giọng nói khàn hẳn đi. Cô hoảng hốt cảm giác rằng cuộc nói chuyện với Ôn Hành Viễn chỉ là một giấc mơ.
Nghe thấy tiếng cô, Si Hạ đứng dậy, thong thả đến cạnh giường, nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô ra rồi nói: “Tỉnh dậy rồi, dọa anh sợ chết khiếp.” Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Si Hạ xót xa, giọng nói mềm nhẹ hẳn, “Có khát không? Muốn uống nước không?”
Cô lắc đầu, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ. Si Hạ hiểu ra ngay, véo khẽ má cô, “Hành Viễn về nhà thay quần áo rồi, một ngày một đêm không ngủ, sợ em tỉnh dậy chê cậu ấy. Chắc là sắp quay lại rồi đấy.”
Cô cười, gương mặt tái nhợt chợt ửng đỏ. Cô oán thán: “Em còn đang thấy lạ là anh mặc nghiêm chỉnh thế làm gì, có phải có hẹn với chị dâu không?” Thấy anh cười, cô lại nói tiếp: “Nếu có thì đi nhanh đi, đừng ở đây quấy rầy em.” Vừa nói, cô vừa cố ý nhắm mắt lại.
Si Hạ khẽ cười, nhưng trong tim lại như có dao cứa, anh không nói được gì, lúc này, một lời an ủi cũng là rất khó.
“Để Viễn Đằng thay quần áo cho em nhé, không thể mặc áo bệnh nhân đi đăng ký được phải không?” Si Hạ nói.
Si Nhan quay đầu đi, không nói gì.
Ôn Hành Viễn về nhà thay một bộ âu phục, rồi mang đến cho cô một bộ phù hợp. Hôm nay là ngày họ định đi đăng ký kết hôn, anh nói, không thể hoãn lại vì bệnh của cô.
“Si Nhan, mình đến giúp cậu, cậu xem, Ôn Hành Viễn chưa khỏi hẳn, không thể mệt quá được.” Tạ Viễn Đằng cố thuyết phục cô, “Đợi đăng ký xong, anh Si Hạ đưa hai người về nghỉ ngơi, dù sao cậu cũng hạ sốt rồi, không cần ở lại bệnh viện nữa.”
Cô không nói gì, cứng đầu nhắm mắt. Mọi chuyện tới quá nhanh, vượt qua cả khả năng ứng phó của cô. Chu kỳ sinh lý của cô bị chậm, cô biết mình đã có thai, còn chưa kịp nói với anh tin mừng này thì mọi chuyện đã lại về xuất phát điểm.
Ôn Hành Viễn đặt bộ váy xuống, ý bảo Si Hạ và Tạ Viễn Đằng ra ngoài chờ. Đến khi cửa được đóng lại, anh mới ngồi xuống cạnh giường, chăm chú nhìn cô, giọng nói rất khẽ, “Không phải đã bàn là hôm nay đi đăng ký à, sao lại đổi ý rồi? Anh cũng đã thay bộ lễ phục em chuẩn bị rồi này, em xem có đẹp trai không?”
Anh không mở miệng thì không sao, anh vừa nói, nỗi chua xót lại trào ra, nước mắt cũng như muốn chảy xuống ào ạt, cô cố nén nước mắt lại, nhìn anh, nức nở nói: “Em không đổi ý, em chỉ hy vọng gả cho anh vào lúc khỏe mạnh.”
Anh cười khổ, nụ cười chua xót. Tìm được tay cô, anh nắm thật chặt, “Đồ ngốc, chỉ là chút bệnh thôi mà, khỏe lại là chuyện sớm muộn thôi. Hơn nữa, anh có nói không cần em không? Bây giờ em là vợ anh, là vợ của Ôn Hành Viễn, chỉ có một mà thôi.”
Trái tim run rẩy, cô nắm tay anh, “Em cũng muốn ở bên anh cả đời, cả đời được anh yêu thương, đến lúc mình già, em vẫn có thể làm nũng với anh, có thể nắm tay anh ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Nhưng mà, anh cũng nói là em có bệnh, chờ em khỏi bệnh rồi kết hôn…vẫn chưa muộn mà…” Giọng nói của cô xuống thấp dần, như thể đang dần mất đi niềm tin. Rốt cuộc, cô cũng ý thức được sự yếu đuối của mình, thật ra, cô cũng không mạnh mẽ như mình tưởng tượng.
Ôn Hành Viễn chỉ cảm thấy sâu trong tim một nỗi đau nhói, chút ngọt ngào bị phá tan thành vụn nhỏ và bị gió cuốn đi trong nháy mắt.
Càng nắm chặt, bàn tay càng lạnh lẽo, anh không chịu bỏ cuộc, “Hôm nay anh muốn em danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh.” Nhẹ nhàng đỡ cô dậy, anh ôm cô vào lòng, để gương mặt cô áp vào ngực. Anh cúi đầu nói bên tai cô: “Tiểu Nhan, lấy anh đi, ngay hôm nay.”
Nghe thấy tiếng nói êm ái của anh, Si Nhan khóc nức nở, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo vest của anh, vùi mặt vào lòng anh.
Cô tưởng rằng có thể mỉm cười đối mặt, cô tưởng rằng mình đủ dũng cảm, mà khi đối mặt với sự dịu dàng của anh, tất cả những kiên cường đều tan tành. Rốt cuộc, phải làm thế nào cho đúng đây? Cô yêu anh, cô không muốn xa anh, nhưng cô không biết có thể kề vai bên anh cả đời hay không, cô rất sợ.
Ôn Hành Viễn vây cô trong vòng tay, giọng nói trầm thấp phiêu diêu quanh tai cô. Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng lại có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, so ra còn đau đớn hơn cô rất nhiều.
“Tiểu Nhan, tâm nguyện cả đời anh là lấy được em, mười năm rồi.” Ôm chặt cô, anh khẩn cầu, “Đừng cự tuyệt anh, đừng nhẫn tâm như vậy.”
“Hành Viễn…” Cô nghẹn ngào, không cách nào nói trọn vẹn một câu.
“Em yêu anh không?” Anh hỏi cô, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.
Cô cắn chặt môi, không muốn đáp lại.
“Em yêu anh không?” Anh hỏi lại, cố ý bỏ qua sự nganh ngạnh của cô.
Si Nhan vẫn im lặng.
Khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, anh nhắc lại lần nữa, “Có yêu anh không, hả?”
Thấy cô không chịu nói, anh cười chua chát, ôm cô và dỗ dành, “Nào, nói là em yêu anh đi, rất yêu, rất yêu. Ngoan nào, đừng xấu hổ, nói em yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi.”
Si Nhan mềm lòng, ôm cổ anh, nước mắt rơi như mưa.
Giọt lệ nóng bỏng thấm qua áo sơmi ngấm vào làn da trước ngực anh, nóng đến nỗi khiến tim anh buốt nhói. Một lúc sau, anh nghe thấy cô nói: “Em yêu anh! Em yêu anh! Hành Viễn, em chỉ yêu mình anh!”
Nở một nụ cười vui sướng, Ôn Hành Viễn vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng mà kiên định nói: “Anh biết em yêu anh, chỉ yêu mình anh! Không có lý do nào mạnh hơn tình yêu cả, chúng ta phải kết hôn thôi.”