Tác giả: Sakakira Kira
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: Còn Tiếp
Số chương: 23
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
¤ Đến mùa xuân trời lại trở lạnh, nhưng mọi cây cối đều lớn lên và phát triển đến lạ thường. Vậy tại sao cô bé ấy vẫn ngồi đó nhìn về 1 phía xa nơi biển khơi chờ đợi 1 điều gì đó chăng ???
- Đào Ngọc Nhi đó là cô, sinh ra trong 1 gia đình khá giả nhưng không may đến lúc cô 14t, công ty của cha cô sụp đổ không rõ nguyên nhân. Nhi đã sống một cách khó nhọc và sự mệt mỏi trong cái nghèo khó của những người bình thường, chỉ mới bằng ấy tuổi mà đã phải đi làm thêm trong quán phở nhà dì tư Béo.
Cô cũng chẳng có gì được gọi là hơn người khác, nhan sắc cô cũng bình thường (bởi vì cố ý), dáng người cô hơi mập mập và mặc đồ chẳng giống ai. Đến lớp nó bị cô lập, về nhà thì lại bị người cha của mình mắng nhiếc thậm tệ, mà cô có làm sai việc gì đâu chứ ?
- Nghĩ đến đây nó chợt thấy mình thật cô đơn và lẻ loi, chẳng có ai coi nó là tốt ngoại trừ mẹ nó ra, nó căm ghét tất cả mọi thứ kể cả bản thân mình............
- "Đến lúc nào đó cuộc sống của nó ổn định hơn nhất định sẽ cho mọi người thấy mình có ích như thế nào, những thứ người khác làm được nhất định mình cũng phải làm được", đó chính là câu lcú nào nó cũng tự nhủ với lòng nó....
Tác giả : Sakakira Kira
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: Còn Tiếp
Số chương: 23
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
¤ Đến mùa xuân trời lại trở lạnh, nhưng mọi cây cối đều lớn lên và phát triển đến lạ thường. Vậy tại sao cô bé ấy vẫn ngồi đó nhìn về 1 phía xa nơi biển khơi chờ đợi 1 điều gì đó chăng ???
- Đào Ngọc Nhi đó là... tên cô, sinh ra trong 1 gia đình khá giả nhưng không may đến lúc cô 14t, công ty của cha cô sụp đổ không rõ nguyên nhân. Nhi đã sống một cách khó nhọc và sự mệt mỏi trong cái nghèo khó của những người bình thường, chỉ mới bằng ấy tuổi mà đã phải đi làm thêm trong quán phở nhà dì tư Béo.
Cô cũng chẳng có gì được gọi là hơn người khác, nhan sắc cô cũng bình thường (bởi vì cố ý), dáng người cô hơi mập mập và mặc đồ chẳng giống ai. Đến lớp nó bị cô lập, về nhà thì lại bị người cha của mình mắng nhiếc thậm tệ, mà cô có làm sai việc gì đâu chứ ?
- Nghĩ đến đây nó chợt thấy mình thật cô đơn và lẻ loi, chẳng có ai coi nó là tốt ngoại trừ mẹ nó ra, nó căm ghét tất cả mọi thứ kể cả bản thân mình............
- "Đến lúc nào đó cuộc sống của nó ổn định hơn nhất định sẽ cho mọi người thấy mình có ích như thế nào, những thứ người khác làm được nhất định mình cũng phải làm được", đó chính là câu lcú nào nó cũng tự nhủ với lòng nó....