Hứa Với Em Một Đời Bình An

Những ngày đầu sống tại Pháp thật ra không tính là tốt, bởi vì chi phí sinh hoạt của một người là khá cao, Ngô Dạng bắt đầu làm thêm không biết ngày đêm, có khi quên ăn cơm mà vội đến chỗ làm cũng là chuyện bình thường. Cũng trong thời gian này, vóc dáng Ngô Dạng cũng từ từ thay đổi, nhưng việc phải thích nghi với một ngôn ngữ xa lạ làm cho Ngô Dạng gặp khó khăn khá nhiều. Khi đó mỗi đêm phải đối mặt với sự tĩnh lặng, Ngô Dạng sẽ luôn nhớ về khoảng thời gian trước kia khi còn ở bên Ngô Dập Triết…

——

“Ngô Dạng! Cậu chạy chậm một chút, tối nay chuyện gì cũng không quan trọng, mạng người là quan trọng nhất!!! Cẩn thận…”

“Ai u!” câu nói ngăn cản của Ngô Dập Triết còn chưa nói xong, Ngô Dạng đã không chú ý liền đụng vào cây cột điện bên đường.

“Thật là đáng đời cậu mà, đụng ngã chỗ nào đâu? Đau hay không?” Ngô Dập Triết kéo Ngô Dạng đang ngồi trên đất đứng lên, phủ bụi trên người cô.

“Không có việc gì, không đau lắm” Ngô Dạng cử động cổ chân một chút để kiểm tra.

“Hừ, vẫn là mình nên chở cậu đi.”

“Nào, lên xe” Ngô Dập Triết dựng chiếc xe đạp ngã trên mặt đất dậy, vỗ vỗ vào yên sau, sau đó tđỡ Ngô Dạng ngồi lên xe.

“Ngô Dập Triết, cậu sớm nói chở mình đi không phải được rồi sao? Bằng không thì mình cũng không té như vậy” Ngô Dạng ngồi ở đằng sau khẽ lầm bầm.

“Cũng không biết vừa rồi là ai thể hiện một hai phải tự mình đi?” Ngô Dập Triết hừ một tiếng, đáp lại một câu.

“Là mình sao? Không phải đâu!” Ngô Dạng bày ra vẻ mặt chơi xấu, sau đó đột nhiên ôm sát eo Ngô Dập Triết.

“Này! Ngô Dập Triết! Cậu chạy chậm một chút nha! Mạng người quan trọng nhất đó!” Ngô Dạng học giọng điệu của Ngô Dập Triết.

Ngô Dập Triết tự nhiên đạp chậm bước chân, khóe môi cười khẽ.

——

“Ngô Dập Triết! Sao cậu lại chụp lén mình?” Ngô Dạng dừng lại động tác ăn kem, tiến lên ngăn cản Ngô Dập Triết.

“Chậc chậc chậc! Tướng ăn xấu như vậy, ngoài cậu ra không còn ai” bên kia Ngô Dập Triết buồn cười trả lời.

“Này! Cậu muốn bị đánh à?” Ngô Dạng giương nanh múa vuốt chuẩn bị đi đánh Ngô Dập Triết.

“Hụt rồi! Bắt không được mình!” Ngô Dập Triết linh hoạt né tránh công kích Ngô Dạng, sau đó mang theo camera chạy ra xa, chỉ để lại Ngô Dạng đang bực bội cắn một miệng kem.

——

“Dập Triết, mình bụng đau quá” Ngô Dạng cuộn tròn ở trên sô pha, không có khí lực nói.

“ Ai kêu cậu mấy ngày nay lại dám ăn đồ lạnh nhiều như vậy, hiện tại hối hận rồi đấy” nhìn người con gái vẻ mặt thống khổ, đau lòng trách cứ.

“Ừa… Về sau không dám nữa.”

Ngô Dạng bày ra bộ dạng đáng thương, hình ảnh đó in vào đáy mắt Ngô Dập Triết, bất cứ lời chỉ trích nào đều không nói được, cầm lòng không đặng vẫn là nói lời dịu dàng an ủi.

“Thế nào? Hiện tại còn rất đau sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Còn rất đau…”

“Cậu trước nghỉ ngơi một chút, chờ mình, mình đi cho pha cho cậu nước gừng đường đỏ” Ngô Dập Triết thật cẩn thận ôm Ngô Dạng đến trên giường, sau đó cho đắp chăn lên cho cô.

“Ừm”

“Dập Triết, cảm ơn cậu” Ngô Dạng nhìn thân ảnh bận rộn của Ngô Dập Triết, đáy lòng nói thầm một câu.

——

“Dạng Dạng, cậu sao thế?” Ngô Dập Triết tìm được Ngô Dạng đang khóc thút thít trong góc phòng.

“Có người khi dễ cậu phải không? Nói cho mình nó là ai? Mình giúp cậu đánh nó!”

“Dập Triết, có phải mình luôn bị người ta ghét đúng không?” Ngô Dạng với đôi mắt đỏ hồng hỏi.

“?!Bọn họ đều là nói bừa, Dạng Dạng của chúng ta là tốt nhất, mấy người ghét cậu đều là những người không hiểu được con người cậu thôi” Biết rõ lý do Ngô Dạng khóc, Ngô Dập Triết an ủi nói.

“Cậu gạt mình, thật ra mình chẳng có gì tốt cả”

“Mặc kệ người khác là nghĩ như thế nào, ở lòng mình, không có ai tốt hơn cậu, ngoan, không cần buồn” Ngô Dập Triết nhẹ giọng kiên nhẫn an ủi nói.

Ngô Dạng lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc Ngô Dập Triết.

“Cảm ơn cậu, Dập Triết” thật lâu sau, Ngô Dạng mỉm cười đối với Ngô Dập Triết.

“Ngoan, đừng khóc” Ngô Dập Triết dịu dàng cười cười.

“Cảm ơn cậu vẫn luôn giúp mình, thật hy vọng cậu có thể ở bên mình mãi mãi” Ngô Dạng nhìn nét cười trên mặt Ngô Dập Triết, nghĩ thầm.

——

Hồi tưởng những ngày đã qua ấy mới thấy được đó là hạnh phúc, là ấm áp. Nhờ thế cô mới có thêm hy vọng để vượt qua những ngày ở Pháp, những ngày cô luôn lo lắng về việc sinh hoạt.

“Dập Triết! Cậu có biết không, mình thật sự rất nhớ cậu!” Ngô Dạng một mình ở tầng gác mái của một khu chung cư nhỏ ngồi xổm ôm đầu, thấp giọng nức nở.

Vào thời điểm Ngô Dạng qua Pháp được hai năm, Ngô Dập Triết bất ngờ liên lạc lại với cô. Cô không biết từ đâu Ngô Dập Triết có được cách liên hệ nhưng khi nghe giọng Ngô Dập Triết, dù chỉ là câu nói bình thường “Gần đây khỏe không?”, lúc đó nội tâm Ngô Dạng tưởng chừng như ngừng hoạt động. Mặc kệ đã qua bao lâu, giọng nói của Ngô Dập Triết vẫn luôn có một loại ma lực mang đến cho cô một sự động viên rất lớn.

“Cậu biết không? Hà Thanh Tử đã có bạn trai rồi, là học trưởng cũ của cậu ấy, hai người hiện tại không biết có bao nhiêu ngọt ngào, ngày nào cũng ngược cẩu độc thân chúng ta cả, không chừng chẳng bao lâu nữa, chúng ta phải thực hiện lời hứa trước đó rồi.” Ngô Dập Triết nhẹ nhàng kể chuyện cho Ngô Dạng nghe, chợt nhắc đến lời hứa lúc trước, hai người lại giống như về lại thời điểm đó, thời điểm bạn bè tốt không giấu giếm nhau cái gì, không chút nào che lấp sự quan tâm đối phương.

Ngô Dạng cứ hai ba ngày lại gửi cho Ngô Dập Triết đủ loại chocolate Pháp. Còn Ngô Dập Triết biết Ngô Dạng không quen ăn đồ ăn Pháp nên anh thường gửi cho cô đủ loại đồ ăn vặt thơm ngon, có khi ở ở trong video lại hướng dẫn cô làm đồ ăn đơn giản của quê nhà. Những lúc gọi video ấy, Ngô Dạng im lặng nhìn bộ dạng Ngô Dập Triết làm mẫu, đáy lòng sẽ nhộn nhạo, cảm thấy thật ngọt ngào và hạnh phúc, mỗi cái nhất tay của người con trai này, mỗi một biểu cảm đều khắc sâu vào trong lòng.

Bọn họ đều ăn ý với nhau cùng không nhắc lại sự việc đau lòng năm ấy, giống như ký ức đó chỉ là một giấc mộng của Ngô Dạng. Bọn lại giống như những người bạn khi xưa, mỗi ngày đều không phiền hà khi nói chuyện phiếm với nhau, như là có thể nói được đủ mọi đề tài, lại như là không ai muốn kết thúc cuộc nói chuyện này trước. Cứ như vậy, mặc dù cách nhau bảy tiếng đồng hồ nhưng cứ đúng giờ là lại gọi video cho nhau, chia sẻ câu chuyện của ngày hôm đó.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người lại đột nhiên cắt đứt mọi liên hệ.

Ngô Dạng có mấy lần muốn gọi điện cho Ngô Dập Triết, nhưng điện thoại của anh luôn không liên lạc được, cứ như là Ngô Dập Triết chưa từng xuất hiện trong sinh hoạt của Ngô Dạng vậy.

“Thật sự chỉ là mơ, thì ra cũng có lúc tỉnh mộng.”

Có lẽ thật sự như Hà Thanh Tử đã nói, Ngô Dập Triết đã có bạn gái tự nhiên sẽ không có thời gian để ý đến cô nữa, chính vì thế Ngô Dạng cũng không kiên trì liên hệ lại với Ngô Dập Triết.

Chỉ là những khi Ngô Dạng xem lại video Ngô Dập Triết cùng cô nói chuyện, nhìn trên video có một chàng trai đang cười thật ôn nhu, thì lúc đó Ngô Dạng sẽ ở trên gác mái một mình mà khóc thút thít.

Đảo mắt lại qua hai năm, mấy năm nay Ngô Dạng không nghe được tin tức gì có liên quan đến Ngô Dập Triết, cũng đã từng liên hệ với Hà Thanh Tử để dò hỏi tin tức của Ngô Dập Triết, nhưng Hà Thanh Tử luôn ậm ậm ừ ừ trả lời: “Hừm! Cậu ấy hả? Ai biết hắn ở đâu chứ? Đúng là có bạn gái liền không thấy mặt”

Quả nhiên, Ngô Dập Triết vẫn đang sống cuộc sống của mình, vẫn là dứt khoát rời khỏi cuộc sống của cô. Thì ra đến như vậy nhưng vẫn không bỏ xuống được, cô vẫn luôn luôn chỉ có một mình, thật sự là không có cách nào khác bởi vì một bên tình nguyện, khi đánh cược thì ắt phải nhận lấy thất bại. Ngô Dạng không còn hỏi đến tin tức của Ngô Dập Triết nữa, giống như đã hạ quyết tâm đem Ngô Dập Triết bỏ ra khỏi cuộc đời của cô. Nhưng chính là gương mặt hoàn mỹ như được tỉ mỉ điêu khắc của Ngô Dập Triết, cùng với cặp mắt rất có thần thái kia đã sớm khắc sâu vào xương cốt của Ngô Dạng, cái việc bỏ đi này thật gây ra nhiều đau đớn, khiến Ngô Dạng quên cũng không được mà yêu cũng không xong.

Thật giống như Ngô Dập Triết đã nói, Ngô Dạng, có lẽ nào mày luôn yêu một cách hèn mọn như thế.

Cho đến khi Ngô Dạng về nước tham gia hôn lễ của Hà Thanh Tử, cô chưa từng có biểu hiện vội vàng mà trở về như thế. Một bên là muốn chứng kiến hạnh phúc của cô bạn thân, nhưng một mặt khác cũng vì muốn gặp lại Ngô Dập Triết. Cô muốn bản thân mình biết hiện tại anh đang rất hạnh phúc, muốn bản thân mình hoàn toàn bỏ xuống được anh.

Nhưng đến khi hôn lễ kết thúc, đến khi cuộc gặp mặt bạn cũ đã xong, Ngô Dạng cũng không nhìn thấy được Ngô Dập Triết.

“Ngô Dập Triết, bây giờ chúng ta gặp mặt cũng khó khăn như vậy sao?”

Ngồi trong xe Sở Kiêu Nhiên, ý thức của Ngô Dạng cũng dần dần được kéo lại, nhìn bên ngoài cửa sổ là thành phố xa hoa, đáy lòng cô chợt cảm thấy buồn bã.

Sở Kiêu Nhiên đột nhiên lên tiếng, thật ra cho đến cuối cùng anh cũng không thể cùng An Văn đến được với nhau, nhiều năm như vậy, anh cũng đã quen có một người con gái đối xử với anh tỉ mỉ. Ngô Dạng đối với lời anh nói cũng chỉ lễ phép cười cười không trả lời. Sở Kiêu Nhiên lại nói nếu có thể cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ không buông tay. Ngô Dạng ngước mắt nhìn biểu tình của Sở Kiêu Nhiên, cô bỗng nhiên nhận ra, Sở Kiêu Nhiên và Ngô Dập Triết không có một chút nào giống nhau.

Từ chối mọi ý tốt của Sở Kiêu Nhiên, Ngô Dạng khăng khăng muốn xuống xe, thấy thái độ kiên quyết đó Sở Kiêu Nhiên cũng không thể ngăn cản, lúc sau lại nói một câu “Lần tới lại liên lạc nhé!”, sau đó để Ngô Dạng bên đường rồi lái xe rời đi.

Một mình Ngô Dạng đi trên đường, gió thu thổi từng cơn rét tạt vào mặt, nhờ đó Ngô Dạng mới bừng tỉnh. Cho đến này, cô đều xem Sở Kiêu Nhiên thành bóng dáng của Ngô Dập Triết, hiện tại nghĩ kỹ lại, thật ra Sở Kiêu Nhiên và Ngô Dập Triết căn bản là không hề giống nhau. Không biết vì cái gì bản thân lại không phát hiện ra sớm, vẫn cứ là bản thân đã biết rõ nhưng lại không muốn vạch trần. Nếu biết thì đã sao chứ, Ngô Dập Triết vẫn là không thích cô, kết quả là anh và Sở Kiêu Nhiên cũng không hề giống nhau.

Ngô Dạng kéo tấm thân mệt mỏi về khách sạn, đem đầu vùi vào gối cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt chảy xuống, cứ như vậy tâm trạng lẫn lội giữa đau khổ và buồn bã dần nặng nề ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Ngô Dạng một mình ỉu xìu đi trên đường, đột nhiên có người từ phía sau gọi cô lại, quay đầu thì thấy là hoa khôi giảng đường thời cao trung, Trình Viện Viện.

Mang theo chút nghi hoặc, Trình Viện Viện đến gần nàng, vui vẻ hỏi: “Ngô Dạng! Đúng là cậu!”

“À, là tôi” Ngô Dang chỉ cảm thấy xấu hổ, cười cười, bản thân cô và Trình Viện Viện có thân như vậy sao? Không có, từ lúc học cao trung, Trình Viện Viện vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt, bởi vì Trình Viện Viện thích Ngô Dập Triết nhưng Ngô Dập Triết lúc nào cũng đi với cô.

“Sắp đến trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn một bữa đi” Trình Viện Viện bước lên kéo cánh tay Ngô Dạng, dẫn cô vào một tiệm cà phê gần đó.

Tìm được ví trí ngồi và gọi món xong, Ngô Dạng và Trình Viện Viện đều im lặng không nói chuyện, Trình Viện Viện chớp mắt nhìn Ngô Dạng.

“Tại sao cậu nhìn tôi chằm chằm vậy?” Ngô Dạng có chút mất tự tin xoa xoa mặt.

“Ngô Dạng, chỉ là tôi cảm thấy cậu thay đổi thật nhiều, so với lúc cao trung thực sự không giống nhau.” Trình Viện Viện nhìn thấy Ngô Dạng ngày càng xinh đẹp, nào có đâu hình dáng thiếu nữ quê mùa béo tròn lúc đó.

“Như vậy tôi cũng có thể hiểu được vì sao Ngô Dập Triết đối với cậu luôn để ở trong lòng.” Nghe được tên Ngô Dập Triết từ trong miệng Trình Viện Viện, nội tâm Ngô Dạng đang bình tĩnh chợt nổi lên gợn sóng.

“Cậu còn gặp qua cậu ấy ư?” Ngô Dạng cẩn thận hỏi.

“Không có, đã lâu rồi tôi chưa gặp lại cậu ấy” Trình Viện Viện lắc đầu trả lời “Tôi còn tưởng cậu và cậu ấy ở bên nhau chứ. Chẳng lẽ cậu cũng không biết cậu ấy ở đâu à?”

Ngô Dạng lắc đầu, trầm mặc không nói.

Trình Viện Viện không nói gì nhìn Ngô Dạng, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu hẳn là biết, lúc còn ở cao trung tôi rất thích Ngô Dập Triết. Có một lần tôi gặp cậu ấy để nói ra cho cậu ấy biết, nhưng cậu ấy không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt tôi, tôi hỏi vì cái gì, cậu ấy nói cậu ấy đã có người trong lòng, tôi hỏi là ai thì cậu ấy lại không nói. Lần đó lúc thi bóng rổ, cậu ấy vốn dĩ muốn từ chối tôi đưa nước cho cậu ấy, cậu ấy nói sẽ có người đưa cho cậu ấy nước, mà cậu ấy cũng chỉ nhận nước từ người đó thôi, cậu ấy nói xong nhìn thoáng qua nơi xa có một bóng dáng, đáy mắt ôn nhu làm tôi có thể nhìn ra, cậu ấy muốn bảo vệ người đó cả đời. Người đó, chính là cậu. Sở dĩ cậu ấy nhận nước tôi đưa đó là bởi vì tôi nhỏ giọng nài nỉ cậu ấy đừng ở trước mặt mọi người mà từ chối tôi, cho tôi giữ lại một chút tôn nghiêm, cậu ấy cau mày, không tình nguyện vẫn lại là giúp tôi.” Trình Viện Viện nhấp một ngụm cà phê, nhìn ngoài cửa sổ, đưa mắt nhìn Ngô Dạng ở đối diện vẫn còn đang kinh ngạc.

“Ngô Dập Triết còn nói cho tôi biết, thời niên thiếu khi cậu ấy không hiểu như thế nào để yêu một người, cho rằng chính mình vì cô ấy suy nghĩ chu toàn, đối với cô ấy bất cứ gì đều tận tậm tận lực thì có thể khiến cho cô ấy yêu mình, cho nên thường xuyên xem nhẹ cảm giác của đối phương. Chính mình cho rằng vì muốn tốt cho cô ấy, ở trong mắt cô ấy lại thành xen vào việc người khác, điều đó làm cậu ấy chùn bước, cho rằng buông tay để cho mỗi người có một không gian để suy nghĩ, nhưng không ngờ tới, nhất thời không để ý lại làm cậu ấy cảm nhận được cái gì gọi là “Nước đổ khó hốt”. Nó giống như là cậu có một món đồ yêu thích nhất nhưng lại có người chắn ngăng muốn đem nó mang đi, cái loại buồn bã, đau khổ không thể lý giải này không ngừng ăn mòn cậu ấy, nhưng nước kia khi đã tràn lại không thể thu hồi, bởi vì bên cạnh cậu có Sở Kiêu Nhiên. Cậu ấy còn nói, nếu không thể trở thành một nửa kia của cậu thì cậu ấy cũng muốn ở bên cạnh giúp đỡ cậu, hứa với cậu một đời bình yên vô sự”

Trình Viện Viện lại lần nữa nhìn về phía Ngô Dạng, lúc này nước mắt Ngô Dạng đã sớm rơi đầy mặt. Thật ra, bọn họ chỉ còn một chút nữa thôi thì sẽ cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, chỉ cần hai người đều có thể dũng cảm lại tiến thêm một bước là có thể phá tan trở ngại. Điều này không phải chỉ là một bên tình nguyện, mà là lưỡng tình tương duyệt.

“Cảm ơn cậu, Trình Viện Viện!” Ngô Dạng cảm kích nhìn thoáng qua Trình Viện Viện sau đó chạy ra quán cà phê.

Trình Viện Viện nhìn bóng dáng Ngô Dạng vội vàng rời đi, cúi đầu lại uống một ngụm cà phê, thản nhiên cười nhẹ.

Tạm biệt Trình Viện Viện, Ngô Dạng vội vàng gọi điện thoại hẹn Hà Thanh Tử gặp mặt.

Đến được địa điểm đó, Ngô Dạng nhanh chóng chạy vội qua, có một số điều hiện tại mới biết được, hy vọng không quá trễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui