Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở



""/ Lục Ly đoán trước khi Điển Nghị Hàn lấy được tiền thì hắn sẽ không dám làm hại Mạn Mạn, vì cô là biện pháp duy nhất giúp hắn lấy tiền thoát thân, không có cô thì mọi thứ coi như đổ sông đổ bể

Lục Ly bèn đánh cược, đánh cược với sự can đảm của Điền Nghị Hàn, cũng là đánh cược với vận may của anh và Hà Mạn Mạn

Không phải là anh không lo lắng cho tính mạng của cô, mà chính vì anh quá quan tâm cô mới đi nước cờ này, giúp cô sớm thoát khỏi nguy hiểm.

Lục Ly hít thật sâu nhìn Hà Mạn Mạn, sau đó lại quay về Điền Nghị Hàn, không để cho Điện Nghị Hàn kịp làm ra chuyện gì bất3lợi với Hà Mạn Mạn, anh đã giả vờ vô ý nói: “Tổng giám đốc Điền, vợ và con gái ông vẫn khỏe chứ?”

Nói xong Lục Ly bình tĩnh nhìn Hà Mạn Mạn, bàn tay lặng lẽ ra dấu, Hà Mạn Mạn cắn môi, mặt trắng bệch khẽ gật đầu.

Nói đến vấn đề nhạy cảm ấy, Điện Nghị Hàn không để ý đến phản ứng của Hà Mạn Mạn, hắn ta khựng người, cau mày nhìn Lục Ly đang hiên ngang đứng ở đó, cảm thấy hơi hoảng loạn.

Trên thương trường, Lục Ly nổi tiếng với tính cách thất thường, phương pháp tàn nhẫn quyết đoán cùng với cách giải quyết sự việc vô cùng độc đáo

Anh bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, khiến cho Điền1Nghị Hàn sợ hãi, hắn thấy như có một trận gió buốt thấu xương vừa thổi qua.

Chuyên ngành thứ hai của Lục Ly không phải chỉ để học chơi, miếng tem dán màu hồng nhạt cùng với hình vẽ trên cổ tay đã nói rõ Điển Nghị Hàn có một đứa con gái, hơn nữa còn rất nhỏ

Lục Ly cũng bất đắc dĩ lắm mới dùng chuyện này để làm hắn phân tâm, đây cũng là một bước liều lĩnh của anh, vì anh không dám chắc mình suy đoán hoàn toàn đúng

Điện Nghị Hàn nghiến răng không lên tiếng chờ câu nói tiếp theo của Lục Ly.

“Con còn nhỏ như thế, cũng là lúc cần đến tiền, ông càng lưu lại lâu thì càng nguy hiểm, không phải sao?” Anh3nói một cách bình tĩnh, ý đồ trong lời khuyên đã quá rõ ràng, anh đột ngột giơ cổ tay lên, tháo chiếc đồng hồ ra, bàn tay thon dài đưa đồng hồ về phía Điện Nghị Hàn: “Tổng giám đốc Điền là người tinh mắt, chiếc đồng hồ Vacheron Constantin này là phiên bản lưu niệm, dù đã cũ nhưng đem cầm thì cũng được năm, sáu triệu (hơn 16 tỷ VNĐ).” Vừa nói Lục Ly vừa nhướng mày nhìn Điền Nghị Hàn.

Dưới ánh đèn, mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng lung linh, những viên đá sapphire nạm trên mặt lấp lánh vô cùng, nhìn là biết ngay giá trị không hề thấp, khi đeo lên tay của Lục Ly giá trị của nó như được nhân lên gấp3mấy lần

Những người ở đó sau khi nghe giá trị của chiếc đồng hồ, ngoại trừ Hạ Tu Dục không hề tỏ ra bất ngờ gì, những người khác đều hết sức kinh ngạc.

Hạ Tu Dục nhìn Lục Ly rồi lại nhìn đồng hồ, mặc dù chiếc đồng hồ đó đắt, thế nhưng ý nghĩa của nó cũng không bình thường

Đó chính là món quà mà anh tự thưởng cho mình khi kiếm được đồng lương đầu tiên

Đồng hồ cũng giống như một bộ phận trên cơ thể mình, một khi đã đeo là sẽ đeo rất nhiều năm

Những nhân viên khác đều xuýt xoa, họ biết Lục Ly giàu có, nhưng không ngờ anh giàu đến thế, tùy tiện một cái đồng hồ mà phía sau cũng nhiều số 09như thế.

Điền Nghị Hàn nhìn thấy chiếc đồng hồ nọ, ngẫm lại lời của Lục Ly thấy cũng có lý

Hắn ta càng ở đây lâu, khả năng cảnh sát tìm đến càng cao

Hắn ta chỉ muốn tiền, không muốn phải bỏ mạng ở đây, hắn ta cứ mải mê nghĩ ngợi mà không để ý Lục Ly đã bước tới gần, đến khi nhận ra, anh đã đứng cách đó chỉ khoảng mười bước chân

Lục Ly cực kỳ thành khẩn giờ đồng hồ lên, giọng nói đầy cám dỗ: “Có đồng hồ rồi, ít nhất còn có cơ hội làm lại từ đầu...” Lúc này trong mắt của Điện Nghị Hàn đã xuất hiện cảm giác hoang mang rối rắm mà Lục Ly mong muốn!

Bất thình lình vào ngay lúc ấy!

Lục Ly ném cái đồng hồ trị giá cả triệu bạc về hướng Điền Nghị Hàn như thể vứt một núi giấy không đáng tiền

Điền Nghị Hàn bị bất ngờ, vội buông Hà Mạn Mạn ra

Chiếc đồng hồ lấp lánh bị ném ra vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung

Trong mắt Điện Nghị Hàn, đó như một thỏi vàng đang bay, chỉ cần hắn bắt được là sẽ trở thành những tờ nhân dân tệ đỏ au đáng giá vài triệu

Vào giây phút Điện Nghị Hàn buông Hà Mạn Mạn ra để chụp đồng hồ, Hà Mạn Mạn nhấc đôi chân đã mềm nhũn của mình lên, liều mạng chạy về phía Lục Ly, Hạ Tu Dục cũng hiểu ý, thấy Hà Mạn Mạn đã thoát khỏi nguy hiểm, liền hô to: “Bắt ông ta lại!” Nhanh như cắt, những người bảo vệ mặc đồ đen đồng loạt xông lên, thể là bắt được Điền Nghị Hàn, nhưng tiếng đồng hồ rơi xuống đất vụn vỡ giữa đám đông ấy vẫn khiến cho Hà Mạn Mạn vừa từ cõi chết trở về xót của vô cùng

Những nhân viên ở đấy vỗ tay rầm rầm, Lục Ly và Hà Mạn Mạn mặc kệ tất cả, ôm chặt nhau giữa đám đông.

“Em cứ..

cứ tưởng..

tưởng rằng em sẽ không thể..

không thể gặp lại anh nữa hu hu hu.”

Hà Mạn Mạn vùi vào vòng tay của Lục Ly như đang tìm chỗ trốn, cảm giác ấm áp và hương thơm trên người anh khiến cô suýt nữa đã bật khóc, cô cố nuốt nước mắt, nghiền chặt hai hàm răng run run

“Không sao rồi, không sao rồi Mạn Mạn.” Lục Ly an ủi Hà Mạn Mạn, cũng như đang an ủi chính bản thân mình, anh ôm chặt lấy cô, hít thở sâu, trống ngực anh đập liên hồi, nhưng vì Hà Mạn Mạn đã bình an nên anh cũng dần ổn định lại

Thấy Hà Mạn Mạn vẫn run rẩy vì sợ hãi, anh siết tay ôm chặt cô hơn

Suýt nữa, suýt chút nữa là anh đã mất cô rồi, ngẫm lại mà mồ hôi lạnh lại đổ ướt cả người.

Điền Nghị Hàn đã hoàn toàn bị bảo vệ không chế, Hạ Tu Dục cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này chắc anh đã tổn mất mười năm tuổi thọ

Thấy hai người ôm nhau thắm thiết như vậy, Hạ Tu Dục không biết có nên làm phiền thế giới riêng của họ hay không, nhưng nghĩ tới vết thương của Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Lục Ly, cậu đưa Mạn Mạn đến viện trước đã, cổ cô ấy.”

Còn chưa đợi Hạ Tu Dục nói xong, Lục Ly đã vội giữ vai của Hà Mạn Mạn, nhìn vết thương đã sắp kết vậy trên cổ cô, sau đó xót xa thở dài

Trước mặt mọi người trong sảnh, Lục Ly bất đắc dĩ đau lòng nói:

“Mạn Mạn, em không thể khiến anh đỡ lo hơn được à?!”

Sau khi chuyện hôm ấy kết thúc êm đẹp”, người trong Tập đoàn Viễn Phong đều biết Lục Ly có người vợ chưa cưới tên Hà Mạn Mạn, hơn nữa Tổng giám đốc Lục còn vì cô ấy mà “không tiếc tiền của”

Nghĩ đến cái đồng hồ Hà Mạn Mạn vẫn còn thấy tiếc, trên đường từ bệnh viện về nhà, Hà Mạn Mạn vừa sờ miếng băng gạc trên cổ mình vừa hỏi: “Đồng hồ đó của anh đắt vậy thật hả?” Lục Ly mặt lạnh không để ý đến cô, anh vẫn còn giận Hà Mạn Mạn bất cẩn không biết cảnh giác

Ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên gương mặt Lục Ly, mảng sáng mảng tối, nhìn từ một bên thấy góc cạnh rõ rệt, giống như một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo

Hà Mạn Mạn biết mình đuối lý, cúi đầu vẫn về đầu ngón tay, nói tiếp: “Đồng hồ đắt như thế, biết bao giờ em mới kiếm đủ tiền trả anh đây...?” Lục Ly hít một hơi sâu, nhân lúc đèn đỏ dừng xe lại, quay sang nhìn Hà Mạn Mạn, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc:

“Hà Mạn Mạn, em nghe cho rõ đây, dù có phải lấy chiếc đồng hồ đáng giá cả triệu, cả chục triệu để đổi lấy sự bình an của em, thì đó cũng là một giao dịch mà anh chỉ có lời không có lỗ.”

Lục Ly thấy Hà Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngây thơ vô tội khiến cho những lời răn dạy trách mắng cô đã đến cửa miệng lại không thể thốt ra nửa lời

Ngừng một lúc, Lục Ly vươn tay ôm lấy Hà Mạn Mạn

Cái cảm giác thỏa mãn ấy mới giúp cho anh khẳng định được chắc chắn Hà Mạn Mạn đã bình an

Anh thủ thỉ bên tai cô,

“Cái đồng hồ ấy nên vui mới phải, vì hôm nay nó đã phát huy được giá trị vượt xa cả giá trị lớn nhất vốn có của nó.”

“Nhưng mà vì em nên nó mới...”

Lục Ly biết Hà Mạn Mạn định nói gì, vì cô mà cái đồng hồ trị giá cả năm triệu ấy vỡ vụn

Một người không chịu thua như Hà Mạn Mạn, chỉ muốn đến cho anh một cái đồng hồ khác xứng tầm với anh, thế nhưng giá trị của cái đồng hồ đó Hà Mạn Mạn thực sự đền không nổi.

Buông Hà Mạn Mạn ra, bàn tay xinh đẹp của anh xoa xoa đầu cô: “Em có được một người biết kiếm tiền như anh còn lo gì nữa, anh kiếm tiền đưa em mua đồng hồ, sau đó em đến cho anh là được rồi.”

Tự kiếm tiền giúp người khác mua đồng hồ đền cho mình?! Lục Ly là một nhà kinh doanh thông minh, anh cũng không phải kẻ ngốc, cô biết anh đang an ủi mình, thế nhưng cô vẫn cười vô cùng vui vẻ.

Sau dăm ba câu, Hà Mạn Mạn chỉ biết cái đồng hồ đó giá năm, sáu triệu, nhưng không biết đó là món quà anh tự thưởng cho mình khi kiếm được đồng tiền đầu tiên

Nó có ý nghĩa rất quan trọng, thế nhưng Lục Ly vẫn cố ý giấu đi, bởi anh không muốn cô phải tự dằn vặt thêm nữa.

Lại một tuần nữa trôi qua, vì vết thương trên cổ Hà Mạn Mạn mà Lục Ly bắt cô ở nhà không cho đến trường

Đợi đến khi vết thương trông bớt đáng sợ như lúc đầu, Lục Ly mới miễn cưỡng đưa cô đến trường.

ở cổng trường, hai người nhìn thấy Hạ Tu Dục đang đưa đón Lâm Khiết một cách âm thầm

Nếu như không phải nhìn thấy Lâm Khiết bước xuống từ chiếc Maserati cộng với lời nhắc nhở của Lục Ly, Hà Mạn Mạn cũng không biết đó là xe riêng của Hạ Tu Dục.

Lâm Khiết vừa thấy Hà Mạn Mạn đã lo lắng ôm lấy ôm để, chăm chú nhìn vết sẹo nhạt trên cổ cô, cô ấy xót xa rít sâu, sau đó còn mắng Hạ Tu Dục không bảo vệ cô cho tốt

Hạ Tu Dục đứng đó gãi đầu ngại ngùng, chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của Lâm Khiết.

Hà Mạn Mạn vô tư cười cười, nhìn thấy hai người họ như vậy cô cũng rất mừng

Hạ Tu Dục đường đường là một thiếu gia kiêu ngạo, thể mà có thể chịu đựng được tính khí nóng nảy của Lâm Khiết, xem ra hai người họ yêu thương nhau thật lòng, dù trong lúc nguy cấp ấy trách nhiệm vốn không hề thuộc về Hạ Tu Dục...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui