“Đôn Nhi..
Đây chẳng phải là biệt danh của Hà Mạn Mạn sao?”
Hai người lần lượt gọi điện thoại cho Hà Mạn Mạn mới biết quyển sách ấy thật sự là do Hà Mạn Mạn viết
Hơn nữa, tình tiết trong truyện giống hệt đời thực, cô và người chồng quốc dân trong mắt toàn thể các cô gái của Đại học A đã đến với nhau
Đúng vậy, Lục Ly! Đúng! Chính là Lục Ly, mỹ nam cực phẩm như một vị thần ấy!
À, đúng rồi! Trong khoảng thời gian này, dựa theo lời tường thuật sinh động của Lâm Khiết, cô biết được một chuyện cảm động lòng người, Hạ Tu Dục đã cầu hôn với Lâm Khiết, còn ở trên bờ biển
Hà Mạn Mạn nghe xong vô cùng ngưỡng mộ
Nhưng dường như mọi chuyện3chẳng hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của Hà Mạn Mạn.
Mọi chuyện là như này.
Hạ Tu Dục vốn là một người muôn đời không nghỉ phép năm, lần này bỗng nhiên nghỉ phép liền nửa tháng
Không chỉ tổng giám đốc nghỉ phép, cả thư ký tổng giám đốc cũng nghỉ phép như bốc hơi khỏi nhân gian
Lâm Khiết là người mới nhậm chức, nhiều lắm chỉ có một tuần phép
Dưới sự chứng kiến của toàn nhân viên trong công ty, tổng giám đốc “khoan dung” như một vị thần, nâng ngày phép của cô thư ký lên đến 15 ngày
Ông chủ nghỉ bao lâu thì bạn được nghỉ bấy lâu, đối với tất cả mọi người trong Tập đoàn Viễn Phong, đây là một đặc quyền lớn lao biết bao
Trên thực tế, Hạ1Tu Dục cho Lâm Khiết nghỉ phép đơn giản là vì bản thân
Hôm nghỉ phép, hai người thu dọn hành lý bay thẳng đến Maldives.
Vì không phải là kỳ nghỉ nên người đến Maldives không nhiều, yên tĩnh ngắm phong cảnh cũng khá là nhàn nhã
Lâm Khiết chẳng thường ra nước ngoài, đất nước duy nhất cô từng đi chỉ có Hàn Quốc để mua sắm thôi, chưa từng đi một chuyến du lịch đơn thuần ngắm phong cảnh như thế.
Bầu trời xa xăm lẳng lặng ôm lấy bờ biển lóng lánh như ngọc bích, từng ngọn gió biển thổi nhè nhẹ, có cảm giác như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra ngay khoảnh khắc ấy, như đang gột rửa tâm hồn
Cảnh sắc ấy dù ngắm cả đời cũng sẽ không thấy3chán
Lâm Khiết giữ nhẹ chiếc nón rơm trắng của mình, chiếc đầm trắng tinh phấp phới theo gió, chầm chậm hít thở, cảm giác toàn thân được thả lỏng
Hạ Tu Dục mặc chiếc áo sơ mi đay màu trắng kiểu rộng và chiếc quần màu lam nhạt đứng sau lưng Lâm Khiết
Gió thổi qua, góc áo khẽ lay động, dù có quần áo cũng không thể giấu nổi thân hình tuyệt đẹp của anh
Chỉ là đôi mắt vốn nên ngắm cảnh lại hoàn toàn dính chặt lên người Lâm Khiết.
Lâm Khiết trong mắt anh giống như tên của cô vậy, tinh khiết không tì vết, sạch sẽ đến lấp lánh
Toàn bộ cảnh đẹp trên cả thế giới đều không bằng Lâm Khiết, khiến anh đắm chìm, khiến anh rung động cả tâm hồn
Ngón tay3thon dài vén những lọn tóc xoăn dài của Lâm Khiết lên
Anh cúi người, in một nụ hôn lên đằng sau chiếc cổ trắng nõn của cô
Chẳng mang chút cảm xúc dư thừa nào khác, chỉ có yêu thương, tràn ngập tình yêu
Cảm giác thấy đôi môi mềm mại chạm vào sau cổ của mình, Lâm Khiết khẽ run, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, bặm môi không biết nên đáp lại Hạ Tu Dục thế nào.
Hôn phía sau cổ mang ý nghĩa chỉ cần một mình em
Lâm Khiết biết rõ điều này
Hơn nữa, hôn cổ là phản ứng bản năng của một người đàn ông đối với người phụ nữ mà anh ta yêu sâu đậm
Trong phút chốc, Lâm Khiết cảm thấy cả bầu trời xanh thẳm đều trở thành màu hồng
“Chúng ta đi9ăn đi, anh đói rồi.”
“Hả?”
Lâm Khiết vẫn đang đợi Hạ Tu Dục nói điều gì đó sến súa, kết quả lại được một câu không đầu không đuôi thế này..
Cái gì?! Đói rồi?! Chẳng lẽ lúc nãy hôn cổ cô có nghĩa là đói ư?
Lẽ nào anh xem cổ cô là thịt nướng, nếu không phải nhờ chút lý trí còn sót lại, cái tên Hạ Tu Dục này có phải là sẽ lập tức bồi tưởng vào cổ cô rồi cắn luôn không?!
Lâm Khiết mang theo bực dọc bị Hạ Tu Dục lôi đến một nhà hàng trên tầng thượng, nơi xa xa là bờ biển xanh ngắt mênh mông, trên trời cũng xanh giống như giọt nước, mây trắng rải rác trông như kẹo bông gòn, phiêu dạt trên bầu trời, đẹp như bức tranh trong sách và màn hình máy tính, gió nhẹ lướt qua, dùng bữa ở đây quả thật là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Nhìn thấy cảnh sắc này, cục tức trong bụng của Lâm Khiết cũng vơi đi phân nửa
Chú ý đến xung quanh chẳng có ai khác, Lâm Khiết đoán chắc là Hạ Tu Dục đã bao hết rồi, cô thản nhiên không hỏi gì.
Trên chiếc bàn rộng, có cá viên chiên, cũng có đặc sản Maldives, còn có cả món ăn chính hiệu - hải sản
Đương nhiên không thể thiếu một đĩa thịt nguội và trái cây nhiệt đới trông rất đặc sắc, nhưng lại thiếu rượu vang vốn là món quan trọng nhất
Hạ Tu Dục nhìn vẻ mặt thích thú của Lâm Khiết liền rất hài lòng, anh nhướng mày, hướng về phía không xa búng tay một cái
Sau đó, một nhân viên phục vụ nhanh chóng bước đến
“The Maldive Lady and Souffle (trứng rán phồng).” Hạ Tu Dục dặn dò, nói xong còn dùng mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ
Nhưng điều thu hút Lâm Khiết hơn chính là tiếng Anh của Hạ Tu Dục, trình độ chuẩn xác ấy có thể sánh với thầy Lục của bọn cô
Giây phút ấy khiến cho Lâm Khiết phải nể phục, Hạ Tu Dục nói tiếng Anh quả thật là rất ngầu.
Người bản địa Maldives hoàn toàn không uống rượu
Nhưng nơi đó lại có một loại thức uống vô cùng đặc sắc, chính là “The Maldive Lady” (Cô nàng Maldive) mà Hạ Tu Dục nói
Đây là một loại cocktail mạnh và thơm nồng, nhưng lại không chứa cồn
Vừa hay Lâm Khiết cũng không thích uống rượu, Hạ Tu Dục liền gọi món này.
Nhà hàng lên món nhanh như tốc độ ánh sáng, chẳng mấy phút sau, rượu cocktail và Souffle mà Hạ Tu Dục gọi đã được đặt lên trên bàn
Lâm Khiết nhìn món trứng rán phồng trước mặt mình, rồi lại nhìn Hạ Tu Dục
Trong mắt của anh chàng nam thần trước mặt đầy ắp sự mong đợi, ánh mắt mong chờ ấy khiến cho Lâm Khiết cảm thấy buồn cười.
Tưởng anh muốn ăn, Lâm Khiết đẩy Souffle về phía Hạ Tu Dục, nói: “Cho anh ăn đấy, em ăn trái cây là được rồi.” Ai ngờ, Hạ Tu Dục trừng mắt rồi lại đẩy Souffle về, vẫn cứ là vẻ mặt mong đợi ấy, nói: “Cũng đâu phải là không mua nổi, anh thích nhìn em ăn.”
“Hả?” Lâm Khiết ngẩn người, nghĩ cũng đúng, Hạ Tu Dục giàu như thế, những món ngon ăn từ nhỏ đến lớn còn nhiều hơn số gạo mà cô đã ăn, đâu phải không mua nổi một đĩa trứng rán phồng, chắc không phải là thèm cái món ở trước mặt cô
Lâm Khiết mỉm cười cầm lấy chiếc nĩa nhỏ, nhìn Hạ Tu Dục rồi lại nhìn Soufflé, le lưỡi nói:
“Vậy em ăn nhé.” “Ừm ừm.” Hạ Tu Dục mím môi xoa xoa tay, nhường nhướng mày, không biết anh nhớ đến điều gì, nhìn Lâm Khiết lại không yên tâm dặn dò một câu: “Ăn chậm nhai kĩ, nhớ là ăn chậm nhai kỹ đấy!”
Ăn chậm nhai kỹ? Lâm Khiết nhìn món Souffle vừa đưa vào miệng đã tan ấy liền dấy lên sự ngờ vực
Một món ăn mềm như thế chưa nhai đã nuốt chẳng thành vấn đề gì
Vì tôn trọng Hạ Tu Dục, Lâm Khiết khẽ găm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nhai một cách từ từ.
Vừa vào miệng đã tan, mùi sữa lan khắp khoang miệng, hơn nữa còn nóng hổi, rất ngon.
Thấy Lâm Khiết ăn xong miếng đầu tiên mà chẳng có phản ứng gì, Hạ Tu Dục ngơ ngác “hửm?” một tiếng
Nhìn Souffle bị khuyết mất một miếng rồi lại nhìn Lâm Khiết, chau mày khó tin hỏi:
“Em đã nhai kĩ chưa?”
Lâm Khiết nhìn Hạ Tu Dục như nhìn một tên ngốc, mềm như thế còn phải nhai ư? Hôm nay bị sao thế, lúc nãy ở bãi biển tự dưng phá hỏng bầu không khí, giờ lại bảo cô nhai lần nhai lữa
Nếu bên ngoài không có nhân viên phục vụ thì Lâm Khiết đã nhai luôn Hạ Tu Dục để thử độ chắc của răng rồi.
Chẳng phải là anh bảo em nhai sao, em nhai cho anh xem! Lâm Khiết bực bội xắn một miếng Soufflé to lên, cho vào miệng, ra sức nhai, liều mạng nhai trước mặt Hạ Tu Dục
Chẳng phải anh bảo em nhai sao? Đại thiếu gia, em nhai cho anh xem này, nhai...
“Răng rắc” một tiếng
Lâm Khiết nhướng mày lên, toàn thân phát run, vẻ mặt hung hăng bỗng chốc cứng đờ
Nhìn Lâm Khiết như thế, Hạ Tu Dục gãi đầu, rồi lại cười một cách nhẹ nhõm
Dưới ánh mắt mong chờ của Hạ Tu Dục, Lâm Khiết chầm chậm nhả vật cứng ấy ra.
Một chiếc nhẫn kim cương xấp xỉ hai cara nằm yên trong lòng bàn tay của Lâm Khiết
Dưới ánh nắng của Maldives, chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt tinh tế sáng đến lóa mắt, vừa nhìn đã biết khá đắt
Nhưng sau khi nhả chiếc nhẫn ra, Lâm Khiết cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ấy, không nói một lời nào.
Kim cương, được hình thành từ nguyên tố Cacbon, một trong những kim loại cứng, là thứ cứng rắn nhất tồn tại trong tự nhiên được tìm thấy trên trái đất tỉnh đến thời điểm hiện nay.
Ha ha.
Cứ tưởng đâu cô nàng của mình đã bị cảm động, Hạ Tu Dục đan hai tay đặt trên bàn, nhìn đỉnh đầu Lâm Khiết đang cúi gầm, mặt mày hớn hở tự lẩm bẩm: “Vốn muốn mua chiếc to hơn, nhưng tay em gầy quá, chúng ta chỉ cần đẹp là được có đúng không
Nếu em thích to hơn, chúng ta mua dây chuyền là được, đúng không Tiểu Khiết Khiết?”
Bây giờ cảm động lắm chứ gì, không ngờ anh sẽ dùng cách này để cầu hôn chứ gì, có phải là muốn hôn anh một cái không?
Mặt Hạ Tu Dục khẽ ửng đỏ, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ
Đôi mắt hoa đào của anh cong cong, khóe môi mỏng cũng cong lên như vành trăng khuyết, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc
Nhưng lại chẳng chú ý đến bàn tay đang nắm cái nĩa đang đặt trên bàn của Lâm Khiết đã dần siết chặt lại, trên mu bàn tay trắng nõn dường như còn nổi cả gân xanh.
“Hạ Tu Dục.” Lâm Khiết cúi đầu, hơi mơ hồ gọi.
Hạ Tu Dục ngồi đối diện hít thở gió biển, nheo mắt đắc ý nghe âm thanh trầm thấp của Lâm Khiết, tưởng rằng cô đã cảm động đến phát khóc
Hạ Tu Dục đoán rằng một giây sau Lâm Khiết sẽ bổ nhào vào lòng anh và nói rằng em đồng ý
Dưới bầu trời biển xanh mây trắng, hoàn thành nghi thức cầu hôn của anh.
Anh mừng rỡ vuốt ve khóe môi, bưng mặt “xấu hổ” ừm một tiếng, chăm chú nhìn Lâm Khiết dần dần ngẩng đầu lên.
“Hạ Tu Dục, khốn khiếp, răng của bà!”
Tiếng hét bị kìm nén trong thời gian dài giờ vang vọng cả bầu trời.
“bà..
bà..
bà...” đến cả chữ cuối cùng của Lâm Khiết cũng vang vọng khá lâu trên bờ biển mênh mông.