Tối qua Dung Hoa đã đọc được một phần tương lai sắp đến. Châu Văn sẽ thực sự dấy binh ở tuần phủ phía tây. Từ đó mà đánh vào phủ binh mà Nhật Tôn và Ngô Tuấn đang trà trộn. Mấy hôm nay tình hình căng thẳng, Ngô Tuấn ở lại hẳn trong phủ chứ không về nữa. Nàng còn đang chưa biết phải báo với Nhật Tôn tin này thế nào để y không biết được khả năng của nàng.
-Sao thế?
Nhật Tôn thấy nàng cứ khuấy mãi bát thức ăn, vội hỏi. Nàng lắc đầu. Y vừa bước đến cửa thì nàng đã vội gọi với theo.
-Thần thiếp..
Y quay lại, nhìn nàng ấp úng.
-Hôm nay nàng lạ lắm, có chuyện gì sao?
Nàng đi lại chỗ y, ngập ngừng.
-Hôm nay, người và Thường Kiệt đại nhân về sớm được không?
Trong tương lai đó, nàng đã thấy Nhật Tôn mặc đúng bộ y phục này. Y cau mày.
-Tại sao?
-Hôm nay thiếp muốn nấu một bữa ăn thôi.
Chân mày y giãn ra, không hiểu sao lại thấy vui trong lòng.
-Vậy sao?
Nàng gật đầu, y cười rồi lại gật đầu dứt khoát.
-Được, ta sẽ về sớm.
Nàng vội túm lấy ống tay áo.
-Phải bảo cả Thường Kiệt đại nhân cùng về, cả hai người.
Y hơi mất vui trong lòng, ừ khẽ rồi đi mất. Nàng chỉ sợ y không nói với Ngô Tuấn, nhưng nàng tin y không hẹp hòi đến nhường ấy.
-Sẽ không sao đâu, đừng sợ...
Đầu giờ chiều hôm nay, Nhật Tôn vui vẻ trở về đã thấy nàng đứng ở đầu ngõ. Dung Hoa trông thấy chiếc bóng lẻ loi của Nhật Tôn liền vô cùng bất an.
-Ta về rồi.
-Ngô...Thường Kiệt đại nhân đâu?
Đôi mắt y hơi cụp xuống, đôi môi mất dần nụ cười cố hữu từ sáng tới giờ.
-Thường Kiệt lo bận chính vụ, sáng đến giờ ta chưa gặp.
Nàng thở hắt ra rồi toan bỏ chạy đi, y túm lấy nàng kéo phăng lại.
-Rốt cuộc có chuyện gì?
Nàng sợ Nhật Tôn đuổi theo sẽ nguy hiểm cho y, liền cố bình tĩnh mà nói.
-Người cứ về nhà trước, thần thiếp chợt nhớ quên mua một vài thứ.
-Nàng đi tìm Thường Kiệt?
-Người cứ ở nhà đi, thần thiếp sẽ về rất nhanh.
Nàng nhấc váy bỏ đi, để lại Nhật Tôn một mình ở đầu đình. Y đã vui mừng đến nhường nào, đã trông đợi đến nhường nào. Cuối cùng nàng vẫn là đi tìm Ngô Tuấn. Y biết, mình đã đến trễ, là người thứ ba chen vào giữa nàng và Ngô Tuấn, nhưng chẳng phải người cùng nàng đi hết một đời là y hay sao?
Dung Hoa chạy ra phố, chỗ dãy biệt phủ. Nàng đập mạnh cửa, xin được gặp Ngô Tuấn. Người giữ cửa còn chưa kịp phản ứng gì, nàng đã chen vào chạy ào.
-Ngô Tuấn!
Nàng ráo riết chạy khắp nơi, gọi to tên y. Thêm hai ba gia nô nữa xúm lại đuổi theo nàng.
-Ngô Tuấn!
Bọn họ túm lấy nàng, nàng vội giật ra nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh của nam nhân.
-Dừng tay đã.
Ngô Tuấn vừa cưỡi ngựa từ ngoài trở về, y nhảy phịch xuống chạy lại đỡ nàng.
-Là người quen của tôi.
Bọn họ mới tản hết đi. Ngô Tuấn dìu nàng dậy, toan vuốt lại mái tóc nàng bay tán loạn nhưng rồi lại thôi.
-Có chuyện gì sao?
-Em đã thấy được tương lai, người dân sắp nổi dậy rồi, chính là một chốc nữa thôi. Anh phải có hành động nhanh!
Chuyện này y cũng vừa mới đoán được. Y vừa từ ngoài trở về.
-Nàng thấy được cái gì cơ?
Dung Hoa thất kinh quay lại, đã thấy Nhật Tôn xuất hiện từ lúc nào, ánh mắt y như có lửa đốt bên trong con ngươi. Ngô Tuấn đi lại chỗ y, lắc đầu.
-Chuyện binh quan trọng hơn. Thái tử, nếu không hành động e là càng gây thương vong nhiều.
Nhật Tôn vẫn nhìn Dung Hoa chăm chăm, dường như đôi mắt y có điều gì sâu xa lắm, nàng không thể hiểu nổi.
-Thái tử..
Ngô Tuấn vội gọi, Nhật Tôn hơi hoàng hồn, y nhìn Ngô Tuấn rồi gật đầu.
-Ta đến chỗ Thương tướng quân, ngươi đưa Hồng Hạc đi đi.
-Thần đưa Thái tử phi đến nơi an toàn sẽ quay lại..
-Không cần.
Nhật Tôn đã đi được một chốc, vội quay lại gắt.
-Đưa Thái tử phi về Thăng Long đi.
Nàng vẫn vô cùng khó hiểu nhìn bóng lưng y rời đi sau mấy lớp cổng đá. Ngô Tuấn thở dài.
-Chúng ta đi thôi, ta đưa nàng đến chỗ trú quân rồi trở lại đây.
Dung Hoa vừa leo lên con ngựa, từ bên ngoài một toán người ập vào, tay lăm lăm khí giới.
-Chính là bọn họ!
Ngô Tuấn tay nắm chắc dây cương ngựa, vội trấn an nàng đang ngồi trên yên.
-Dung Hoa, đừng sợ. Nếu có gì bất trắc, ta đánh lạc hướng bọn chúng, nàng huých ngựa ra khỏi nơi này.
-Không...Ngô Tuấn..
Nàng còn chưa kịp níu lấy y, y đã bước mấy bước lên phía trước.
-Chẳng hay các anh tìm tôi có việc gì?
-Có việc gì? Các ngươi nghĩ bọn ta không biết các ngươi là ai sao?
Y phì cười.
-Chúng tôi thì có là ai được, chỉ là những thương nhân làm ăn thất thế...
-Câm mồm! Còn nói phách! Xông lên bắt sống cho ta!
Ngô Tuấn cắn răng, y nhìn lên nàng rồi gật đầu dứt khoát. Bọn người đó nhất loạt xông lên, chẳng nương tay mà giáng những mũi lao về phía Ngô Tuấn. Y quay sang đá gãy một cây cột tre bên vườn rồi nắm lấy thân cột dài cả trượng chĩa về phía bọn người đó.
-Các người không tin ta? Ta cũng chỉ có thể tự vệ!
-Võ nghệ của ngươi như thế lại muốn ta tin ngươi là người bình thường?
Y đánh mạnh lên con ngựa, nó hí lên vang trời rồi bỏ chạy trối sống. Dung Hoa hốt hoảng túm chặt lấy dây cương, ngoảnh đầu nhìn Ngô Tuấn xông vào hỗn chiến với bọn người đó.
-Đừng để ả ta chạy thoát!
Dung Hoa cắn răng. Nàng sao có thể để Ngô Tuấn ở lại. Vả lại nếu nàng có chạy khỏi đây, làm sao dám nhìn cả Đại Việt thiên thu sau này? Trên phim vẫn thấy người ta kéo dây cương để dừng ngựa, Dung Hoa cũng làm hệt như vậy. Nó đạp vó tung trời, rồi xoay người về phía đám người. Trên người nó còn vắt thanh gươm của y, nàng vẫn để nguyên vỏ gươm, nắm chắt lao đến dùng lực của con ngựa mà hất tung một hai tên đang toan đuổi theo nàng.
-Ngô Tuấn!
Nàng gọi lớn, y thất kinh quay sang, đã thấy nàng nghiêng về một bên đưa bàn tay mong manh về phía mình. Tay nàng run rẩy như thế, sao có đủ sức kéo y lên. Ngô Tuấn canh lúc con ngựa chạy vừa đến, một tay vòng qua eo nàng, trụ lên yên ngựa bật người lên cao trước sự kinh ngạc của bọn người kia.
-Còn nhìn cái gì! Đuổi theo!
Ngô Tuấn trông ra sau đã thấy một mũi pháo hiệu đã được bắn lên. Không biết Nhật Tôn đã đến được chỗ Thương tướng quân an toàn chưa.
-Anh bị thương sao?
Máu trên cánh tay y nắm dây cương thấm đỏ tay áo nàng.
-Nàng bám chắc vào.
Y rút thanh gươm, lao vào một con hẻm nhỏ, thanh gươm chém qua những xe đẩy thức ăn làm đồ vật rơi ngáng ngang đường.
-Chúng ta phải đi đâu?
-Ta đến chỗ Thương tướng quân, chắc là giờ Thái tử đã đến đó rồi. Ta xin lỗi, phải để nàng gặp nguy hiểm một lần, không thể để nàng rời ta quá nửa bước.
Dung Hoa lặng đi nhìn dòng máu y tuôn ra mỗi lúc một nhiều. Chiến tranh thật sự quá nhiều điều tàn nhẫn, dù là ngoại xâm hay nội loạn, cũng đều là máy chảy đầu rơi.
-Dung Hoa, nàng đừng sợ.
Nàng gật đầu rất nhiều, cố trấn an bản thân mình.
-Em không sợ.
Trên nóc nhà, bọn người kia xuất hiện cũng những tảng đá to tướng ném thẳng xuống chỗ người ngựa đang ra sức chạy.
-Ngô Tuấn! Có người..
Còn chưa kịp dứt lời, y đã phủ lên người nàng. Những gì tiếp theo sau đó, nàng chỉ thấy cơ thể y phản xạ giật lên từng cơn, đôi môi y cắn chặt và đôi mắt nhắm nghiền.
-Ngô Tuấn!
-Mau đuổi theo!
Y vẫn điên cuồng huých mạnh con ngựa, nó lao đi không nao núng. Đằng kia là một biệt phủ cùng một đội quân triều đình quân giáp thủ sẵn. Ngô Tuấn nén đau siết dây cương lao đến. Bất chợt, tiếng hò reo và tiếng trống dồn dập nổi lên. Từ các dãy phố, người ngựa từ trong nhà dân đạp cửa lao ra, bụi tung mù trời.
Nhật Tôn ngồi trên bạch mã, bên cạnh là Thương Tướng quân đã điều quân ra nghênh chiến.
-Thái tử..
Ngô Tuấn dùng chút hơi thở mệt nhọc, báo cáo rằng y đã đem được Thái tử phi về đây.
-Đưa nàng ra khỏi chỗ này đi.
-Thần phải chiến đâu bên cạnh người.
-Thần thiếp cũng muốn ở đây.
Nhật Tôn nhìn Dung Hoa ngồi lọt thỏm trong lòng Ngô Tuấn.
-Nữ nhân ở trên chiến trường làm gì? Thường Kiệt, mau đưa nàng đi.
Ngô Tuấn đứng trước toàn quân như thế này không dám trái y Thái tử, liền cho con ngựa rời đi. Dung Hoa rớt nước mắt nhìn lại, cảnh hàng trăm nông dân tay lấm chân bùn, họ tại sao phải làm phản, tại sao không thể nghe họ nói lý do. Còn họ, tại sao không thể nói lý do trước khi động binh đao? Thời cuộc này, chẳng phải cần một chính sách quản lý tốt hơn sao? Nếu Nhật Tôn trở về, nàng sẽ khuyên y cách để cuộc sống của bách tín, của trăm họ Đại Cồ Việt không còn thống khổ nhường này. Nếu không sẽ càng có thêm nhiều Nùng Trí Cao, nhiều châu Văn, Đại Cồ Việt sẽ không có thống nhất.
-Đừng nhìn nữa..
Ngô Tuấn che mắt nàng, mặc cho tai nàng vẫn nghe tiếng binh đao chém toạc da thịt người và tiếng kêu la dẫu cho hữu lực nhưng không thể thắng nổi binh đao của quân đội triều đình. Họ chỉ nổi dậy với khao khát thoát khỏi bần cùng.
Nếu thắng là giải thoát, nếu thua, thì chính là bài học cho con cháu họ sau này.
Nhật Tôn đích thân ẩn dật, hòng tìm ra kẻ chủ mưu, để làm gì? Hắn ngã xuống, sẽ có con hắn, cháu hắn. Kế lâu dài phải là thay đổi chính sách đi..
Thì ra việc nàng theo y đến châu Văn này lại khiến nàng chứng kiến biết bao cảnh tàn khốc. Nếu được lựa chọn, nàng sẽ không ra tay giúp y ở quán ăn dưới chân núi Tiên Du kia...
Suốt chặng đường trôi sông về Thăng Long, Nhật Tôn chỉ nhìn nàng mấy lần, không nói gì với nàng. Dường như y hiểu điều nàng trăn trở, cũng dường như y đang trăn trở câu chuyện riêng của mình. Là vì y nghe được nàng nói nàng nhìn thấy được tương lai sao? Chẳng lẽ, y cũng muốn lợi dụng nàng..
Dung Hoa nhìn sang chiếc thuyền đi song song, qua khe cửa sổ, nàng thấy Ngô Tuấn vẫn im lìm ngủ say. Y đã quá mệt mỏi, vết thương trên lưng chắc phải nặng lắm.
Hoàng cung rộng mở trước mắt. Chưa bao giờ Dung Hoa được ngắm nhìn nó từ xa lộng lẫy đến nhường này. Lần đó từ Quảng Nguyên về trúng tên sắp chết, nàng còn chẳng nghĩ được gì. Thật tiếc thay đến thế kỉ 21 thành Thăng Long đã không còn nguyên vẹn, người ta không còn được thấy thời kì hoàn kim của một nước Đại Cồ Việt này.
Dung Hoa đến nội cung mới dám bước xuống xe ngựa, sợ dân chúng đến đón Thái tử biết mình rời cung. Vừa vén màn ra, nàng đã thấy Nhật Tôn đứng bên cạnh, dường như là đang đợi nàng. Trước mặt, vua cùng Mai Hoàng hậu, Thiên Cảm hoàng hậu, Hồng Linh và rất đông người nữa đều có mặt, đứng ở dưới chân thềm rồng. Dung Hoa đi theo sau y, cùng y hành lễ với vua và các vị hoàng hậu. Hồng Linh chạy ra, nắm lấy tay y mà khóc lóc.
-Thái tử, sao người nỡ bỏ lại thiếp một mình chỉ đem theo chị Hồng Hạc!
Lúc này vua mới nói đến chuyện này, quay sang nàng rồi nói với y.
-Thái tử, thật ra chuyện con đem Thái tử phi đến châu Văn là không phải phép.
Nàng lẳng lặng cúi đầu.
-Là con có lỗi thưa bệ hạ, con đã làm gánh nặng cho Thái tử.
Thiên Cảm hoàng hậu nâng nàng dậy, xoa xoa lấy đôi vai mỏng manh.
-Thôi nào, con đi đường xa, về nghỉ ngơi cho lại sức.
Dung Hoa theo sau Hồng Linh và Nhật Tôn, lững thững bước về điện. Y vẫn để Hồng Linh bám lấy mình, kêu ca than vãn, đôi mắt nhìn xuống đất, trông theo chiếc bóng nàng đổ dài bước đi cô độc.
-Thái tử.
Tiếng gọi làm cả nàng và y hoàng hồn. Nhật Tôn quay sang đã thấy Vương hoàng hậu bước đến. Dung Hoa lập tức đề phòng ánh nhìn không mấy thiện cảm mà bà đem lại. Vương hoàng hậu xưa nay đều bất hoà với Thiên Cảm hoàng hậu, nàng không phải không biết. Nhưng sao hôm nay lại đến đây tìm nàng? Y gật đầu chào. Bà phất tay, sáu nữ nhân bước ra, ai nấy đều trẻ đẹp ngời ngời.
-Thái tử năm nay cũng đã hai mươi. Thái tử phi thì người lạnh nhạt, Hồng Linh phu nhân thì chẳng may sẩy thai một lần, giờ khó hoài thai. Ta giúp con tuyển chọn thêm một dàn hậu phi để san sẻ gánh nặng với con.
Nhật Tôn nhìn chiếc bóng nàng chẳng có chút dao động, chỉ nghe thấy tiếng nàng thở dài rất khẽ trong không trung.
-Con không cần Vương hoàng hậu hao tâm tổn trí vì con.
Bà tiến tới gần Nhật Tôn, nói khẽ bên tai.
-Thái tử đừng nói như vậy, những người này đều là con gái của bá quan văn võ, mai đây con còn cần họ để nối tiếp triều đại của con.
Dung Hoa thấy Vương hoàng hậu tiến đến chỗ mình.
-Vả lại, chuyện là do bệ hạ chấp thuận, con muốn tránh cũng không thể tránh.