Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Ba năm sau.

Vua đã nằm trên long sàng rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, Hiền Hầu nội quan cũng đã đợi được cái gật đầu ấy, vội lao khỏi bốn bức tường thành. Cuối cùng, vua cũng đã đợi được một lần này của nàng.

Dung Hoa ngồi trên chiếc phản tre ngoài vườn, bên cạnh khóm hoa mạt ly tốt tươi, nhìn chú chó đã lớn phổng đang dụi đầu vào chân nàng, vừa nhặt bó rau Ngô Tuấn vừa đem về. Mùi mạt ly quẩn quanh trong gió, thì ra xuân đã đến rồi. Lại là một mùa xuân thanh vắng, lần mùa xuân này sẽ là đến hẹn đưa liều thuốc giải cuối cùng cho Ngô Tuấn. Nàng ngồi thẫn thờ, đưa mắt nhìn một áng mây ảm đạm trôi.

Tiếng cổng cọt kẹt kêu to, ánh mắt nàng hướng ra dáng người thận trọng chạy đến của Hiền Hầu nội quan.

-Bẩm hoàng hậu...

Nàng giơ tay ra hiệu ngừng, để Hiền Hầu thở một chút, y đã có tuổi, lại chạy rất lâu mà không dám đứng lại.

-Đã mấy năm cách bóng, nay lại cho vời ta, chẳng lẽ lại là...

Hiền Hầu nội quan buồn bã gật đầu, không dám nghe hết câu. Dung Hoa thở dài. Ngô Tuấn cũng vừa lúc từ ngoài trở về, trên người vẫn vận quân phục, gật đầu chào Hiền Hầu nội quan. Vị nội quan cả đời phụng sự vua, cũng nhìn thấy mối tình giữa ba người. Y cúi đầu chào rồi rời đi.

Ngô Tuấn đi lại chỗ nàng, nhìn đôi mắt nàng trầm tư. Y nắm lấy tay nàng, xoa xoa từng ngón tay nhỏ lạnh buốt. Nàng khẽ nói.

-Qua xuân này là hạn Lê Yến đưa đợt thuốc giải cuối cùng cho anh rồi.

Y buông tiếng thở dài. Y hiểu ý, nàng sợ nàng về cung rồi, Lê Yến sẽ thất tín mà không giao thuốc ra.

-Bệ hạ đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Dung Hoa lặng đi, nhìn bàn tay y chai sần xoa lấy tay mình sưởi ấm. Ba năm qua, thời gian đúng là nhanh quá, mỗi ngày nhìn mặt trời đi từ đông sang tây, thoắt cái đã nghìn ngày.

-Ta không lo bản thân ta có được giải độc hay không. Dung Hoa, ta chỉ lo hậu cung khó đoán, lần này nàng trở về sợ sẽ làm lòng người gieo hận.

Nàng mỉm cười, vuốt bàn tay y giá lạnh.

-Em đi một chút thôi, sẽ về nhanh lắm. Lê Yến chắc sẽ không vì đó mà thất hứa.

Y biết nàng đã quyết, cũng muốn nàng gặp vua lần cuối. Y gật đầu rất khẽ, trầm mặc đẩy nàng vào lòng mà gắt gao ôm lấy.

-Nếu hết lễ tang nàng không trở về, ta sẽ xông vào Cấm cung tìm nàng.

Dung Hoa vuốt tấm lưng bất an của y, hiền lành trấn an.

-Em sẽ về, không phải để anh phải tìm em đâu.






_________





Điện Hội Tiên ngập trong mùi thuốc xông đến hoa mắt. Nàng bước vào, tất thảy phi tần đều đã chờ ở đây từ lúc nào. Lê Yến cũng đã đứng trước cửa, các hoàng tử công chúa đều đã về đây cả, nép hết vào mẫu phi chúng như những chú chim nhỏ trước cơn bão tố.

Thấy nàng, tất thảy đều ngỡ ngàng, riêng có Lê Yến là căm giận. Nàng đã kịp khoác lên người phượng bào vàng chói, ấn phượng thêu trên hai vai, tà váy lụa vàng dài lết đất. Đã quá lâu nàng không vận phụng bào, cái nặng nề của vải vóc, nặng nề của phượng vị khiến nàng không quen. Nhưng nàng vẫn trở về đây, nơi gây ra biết bao thảm khốc.

-Hoàng hậu lảng tránh cả đời, đến lúc này lại đến đây giành phút tương ngộ với bệ hạ?

Lê Yến mỉa mai hất ánh mắt phẫn uất. Nàng ta không tin, Dung Hoa lại dám trở về.

Các phi tần khác cũng khinh khỉnh nhìn nàng, xì xào nói trách. Có lẽ Dung Hoa đã quá mệt mỏi, nàng chẳng còn bận tâm, đứng ra giữa phòng, đối diện với cánh cửa dẫn vào tẩm điện.

Đời người ngắn ngủi, đứng trước lúc vua Thánh Tông, trượng phu một đời của nàng, sắp đi đến đích cuối cùng, nàng bỗng thấy đoái niệm thời gian. Những gì nàng làm được cho y, giúp cho người trong hậu cung y đi theo dòng chảy của lịch sử, giúp cho nhà Lý nối liền thiên hạ, phận nữ nhi này, nàng đã đi quá xa. Thế mà y cũng chẳng buồn hay biết, cứ mãi trách tình cảm của nàng.

Cánh cửa mở to, trưởng quản thái y viện bước ra, cùng thêm mấy chục thái y nữa hành lễ với nàng rồi cáo lui, không dám nhìn nàng lấy một lần.

Hiền Hầu nội quan bước ra, vội hô.

-Bẩm các vị hậu phi, bệ hạ cho vời Thượng Dương Chính cung Hoàng hậu.

Tất thảy ánh mắt đều sững sờ đổ lên người Dương Hoàng hậu. Lê Yến càng không tin được, lập tức chạy lại.

-Có phải ngươi hồ đồ rồi không? Bệ hạ nhất định là cho gọi ta vào hầu.

Hiền Hầu nội quan chậm rãi lắc đầu.

-Hồi Nguyên phi, đích thân bệ hạ lệnh có điều muốn nói cùng hoàng hậu.

-Không thể nào! Dương hoàng hậu phải bị nhốt trong điện!

-Nguyên phi..

Dung Hoa đứng ra phía trước, đi lại chỗ Lê Yến đã trưng sẵn vẻ ngoài thất thểu để gặp vua. Nàng tiến sát nàng ta, nhếch đôi môi hồng mà nói.

-Ta đúng là có bị nhốt trong điện của mình, ta đúng là có bị bệ hạ lạnh nhạt nhiều năm. Nhưng bệ hạ chưa từng ra chiếu phế hậu, ta vẫn là Chính cung hoàng hậu duy nhất của Đại Việt này.

Lê Yến cắn răng nhìn nàng, lòng bàn tay siết chặt.

-Người..

-Hiền Hầu nội quan, bệ hạ cần được tịnh dưỡng, không cần nhiều người đứng ở đây thế này, cứ để ngự y ở lại, còn bao nhiêu cứ về cả đi, nếu cần bệ hạ sẽ cho vời.

Thế là Dung Hoa một câu đã đập tan bao ước vọng gặp được hoàng thượng, leo lên bảo toạ Thái hậu của biết bao phi tần. Lê Yến vẫn gai góc đứng đó, mặc cho Dung Hoa có bỏ đi rồi.

-Bệ hạ nhất định sẽ cho gọi ta! Ta không đi đâu cả.

Dung Hoa thở dài, quay đầu nhìn Lê Yến đứng trơ trọi trong điện.

-Bệ hạ không muốn gặp nàng đâu.


-Ta chính là Nguyên phi mà người sủng ái nhất!

Lúc này, Dung Hoa mới quay vào phía buồng, cố giấu đi ánh mắt.

-Vậy sao người lại không cho gọi Nguyên phi?




Cửa rồng đóng lại, Dung Hoa lặng lẽ bước về phía long sàng to lớn mà lạnh lẽo giữa tẩm điện nguy nga dát vàng nhưng sao lạnh như giữa đông. Nàng ngồi xuống, vua tựa trên mấy chiếc gối chất cao, nhìn nàng mà mỉm cười. Đã mấy năm qua, vua già đi nhiều, hõm mắt sâu hơn và làn da sẫm màu, thêm nhiều đốm đồi mồi. Nhưng đôi mắt tinh anh của một thiên tử ấy, không bao giờ đổi thay. Chỉ là giờ đây y không còn sức để nhìn nàng bằng ánh mắt thù hận đan xen ấy nữa.

-Đúng là chỉ có khi nàng đến họ mới chịu để ta yên tĩnh.

Dung Hoa trầm ngâm, nhìn căn bệnh đã cướp đi sức sống của y.

-Người có muốn thần thiếp dập thuốc đang xông không? Nồng quá..

Y gật đầu. Hoá ra đến cuối cùng nàng mới là người hiểu y nhất.

-Nàng đi theo ta đến một nơi được không?

-Được, bệ hạ muốn đi đâu, thần thiếp sẽ đưa người đi.







Dung Hoa dìu y từng bước nặng nhọc, ra phía cổng sau của điện rồi rẽ vào một mảnh vườn. Nàng sững sờ nhìn một cây lê to, dẫu không phải là cây lê năm đó của nàng, nhưng nó vẫn xum xuê xoè tán như cái cây năm ấy y cướp đi.
Y nằng nặc ngồi xuống gốc cây, nàng khoác lên vai y gầy rộc một tà long bào vàng chói.

-Nàng ngồi xuông đây.

Dung Hoa y lời ngồi xuống cạnh y, nghe tiếng y thở dài.

-Cây lê này, ta đã trồng từ năm ta đốn đi cây lê đại thụ mà nàng thích nhất. Ta đã luôn muốn đợi nó lớn lên, rồi chỉ cho nàng xem. Để nàng không phải cô đơn ngồi trên thân cây ở tẩm cung của nàng nữa, mà sẽ là cùng ta ngồi ở đây.

Nàng lặng lẽ đi. Vua đã để tâm bao nhiêu, suốt mấy chục năm vật đổi sao dời. Quả thực lúc này nàng mới thấu, y đã muốn sửa chữa những sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng hết lần này đến lần khác, đều không có cơ hội. Cuối cùng, cũng là đi qua hết một đời người.

-Cảnh tượng này, ta đã bao lần mơ đến. Nàng, ta, ngồi dưới gốc lê, ngắm nhìn thời gian trôi qua.

Vua vẫn nghĩ, năm đó, vua hạ lệnh đốn đi cái cây ấy, là chính vua đã khơi mào cho chục năm giông bão này.

-Nàng hận ta lắm, đúng không?


-Sao thần thiếp lại phải hận người?

-Ta cướp đi tất cả của nàng.

Nàng vốn dĩ không lưu tâm.

-Đã qua cả rồi, đều đã là chuyện không còn nhớ rõ.

-Phải...

Câu nói của y kéo dài theo cơn đau trong lòng. Vua buông tiếng thở dài bất tận.

-Đều đã qua rồi. Đời người thật ngắn ngủi, có những điều ta ấp ủ biết bao cho giang sơn này, một đời ta e là không đủ.

-Người yên tâm, Càn Đức sẽ là một vị vua tốt.

Y gật đầu, nắm lấy bàn tay nàng. Dung Hoa không nắm lại, mặc cho tay y run rẩy trên tay mình.

-Hồng Hạc, nàng có từng yêu ta không?

Yêu hay không. Thật ra giữa nàng và vua Thánh Tông không thể dùng một cảm xúc để miêu tả. Mấy chục năm binh biến hậu cung, sao có thể gói gọn bằng một cảm xúc yêu hay không. Mà yêu thì đã sao, không yêu thì đã sao, cả hai đều đã đi đến cái đích của mình, chặng đường ra sao, thật ra không còn quan trọng nữa, mai này, cũng không còn ai nhớ đến nữa.

-Thần thiếp là con dân của bệ hạ, dĩ nhiên là phải yêu kính người.

-Vậy nếu nàng không phải là con dân của ta?

Dung Hoa không muốn đến cuối cùng phải nhẫn tâm với y, chỉ lặng im. Thấy nàng trầm ngâm, y lại siết lấy tay nàng.

-Vậy nàng có còn đọc được tương lai của ta không?

Nàng nhìn y, đôi nắt già nua đầy hi vọng.

-Thần thiếp, cả đời này chỉ yêu một người.

Nàng nợ Ngô Tuấn cả một cuộc đời. Nếu không gặp nàng, không vì nàng, y sẽ là một tướng quân tài ba, có một gia đình như bao nam nhân khác.

Vua bất lực buông một nụ cười. Lần đầu tiên vua thừa nhận, cũng có lúc mình thua kẻ khác.

-Nàng nhìn thấy tình yêu của Lý Thường Kiệt, lại cố chấp không thấy tình yêu của ta?

Vậy chẳng phải người cũng cố chấp đó sao? Dung Hoa cười lạnh tanh, nàng nhìn lên tán cây rộng, không muốn nước mắt nhoèn ra.

-Bệ hạ, cả tuổi xuân người chưa từng nói yêu thần thiếp, đến lúc hoàng hôn này, người mới nói thiếp ở trong lòng người, để làm gì cơ chứ?

Vua cười rất buồn, vô vàn khổ tâm mà ngoái đầu cố níu kéo kí ức tươi đẹp.

-Ta đã từng có rất nhiều thứ, nhưng lại như bắt một cơn gió bay qua vậy. Giang sơn trải rộng, chiến tích lẫy lừng, mở mang bờ cõi, quân đội hùng mạnh. Ta có long vị, mỹ nhân, hài tử... Nhưng lại không thể có nàng.

-Bệ hạ, những gì giữa thần thiếp và người không phải gọi là tình yêu, chỉ là thần thiếp đã ở bên cạnh lâu...

-Chẳng lẽ, ta không biết cảm xúc của bản thân ta ư?

Y tức giận đến phát điên. Đến cuối cùng, nàng vẫn một mực chối bỏ tình yêu của y.

Dung Hoa thở dài, nàng nhẹ nhàng đẩy y gục lên vai mình.


-Người nghỉ một lúc, đừng tức giận, hại cho long thể lắm.

Y ngả trên bờ vai gầy của nàng, như cánh chim mệt mỏi được về với bình yên.

-Có lẽ, tiền nhân nói đúng, người có tình trong thiên hạ, xưa nay đều chịu nhiều thương tâm. Ta cũng vậy, nàng cũng vậy, Thường Kiệt cũng vậy.

Dung Hoa nhắm dần đôi mắt, uất ức nghẹn nơi cổ họng. Thương tâm này thật dài quá, cứ bám riết nàng không buông suốt một kiếp người. Vua chỉ biết tựa trên vai nàng, nghe tiếng gió đan qua kẽ lá, nghe tiếng mưa rơi xuống biển lòng. Vua xót xa.

-Kiếp sau, nàng đừng yêu kẻ khác, được không?

-Nếu có kiếp sau, thần thiếp nhất định không làm hoàng hậu nữa.

-Được.

Kiếp hoàng hậu này nàng đã chịu nhiều bề khổ đau, y hiểu. Y biết chính mình cũng đã gây ra nỗi khổ đau dai dẳng một đời ấy.

-Vậy, kiếp sau ta cũng không làm vua nữa.

Dung Hoa trầm ngâm. Nàng yêu Ngô Tuấn, yêu rất nhiều, y vì nàng mà hi sinh một đời, đau thương một đời. Y cô độc lắm, đã đến tuổi này vẫn không có con cái, chỉ có nàng. Nàng cũng vậy, y cũng vậy, nhưng Nhật Tôn thì khác, đấng cửu ngũ chí tôn có tất cả, chỉ là không có nàng mà thôi.

-Được, kiếp sau, thần thiếp hứa sẽ tìm gặp người.

Hình như nàng nghe tiếng vua khẽ cười, nụ cười mãn nguyện. Y nắm lấy bàn tay nàng, nằm nghe âm thanh của giang sơn vọng về từ thiên thu.

Bóng bình người thiếu niên ngồi trên ngựa năm đó, tay nắm chắc cánh cung, nắng soi phía sau là rừng trúc, tan vào tán cây lê xanh xanh.

Rất lâu sau, nàng mới có thể chấp nhận, Lý Thánh Tông, đã băng hà.


Đời này của nàng, có lẽ chưa từng cố hướng tới y. Giờ đây biết y đã muốn bù đắp cho biết bao những hiểu lầm, bỏ lỡ giữa hai người, nàng có chút xót xa. Lý Thánh Tông, thực sự để nàng trong lòng, để một Thượng Dương hoàng hậu ở trong lòng. Vậy mà suốt chục năm xoay vần, nàng chưa từng hiểu y, y cũng chưa từng cố gắng để cho nàng hiểu.

-Bệ hạ...

Nàng khẽ gọi. Vua không đáp. Nàng rơi lệ. Giọt lệ cuối cùng dành cho trượng phu, cũng là thiên tử của nàng.

-Một đời người, danh tiếng lẫy lừng, lại phí hoài năm tháng để ngóng trông một người là thiếp. Thần thiếp có lỗi với người.

Có lẽ, Nhật Tôn thực sự xứng đáng có được hạnh phúc. 

-Một đời thiếp, mong muốn tự do, không cầu danh phận, chỉ muốn một căn nhà gỗ trên đồi mạt ly. Có thể hậu thế sẽ cười chê thiếp. Có thể người đã từng trách thiếp không biết hưởng phúc. Nhưng bệ hạ, cuộc đời mỗi người bình sinh đã là những thứ đối lặp nhau. Chỉ mong kiếp sau, có thể gặp lại người.

Có lẽ, người có tình trong thiên hạ xưa nay đều thương tâm.






Nhâm Tý, Thần Vũ năm thứ 4, 1072.

Mùa xuân, tháng giêng, ngày Canh Dần, vua băng ở điện Hội Tiên. Bầy tôi dâng hiệu là Ứng Thiên Sùng Nhân Chí Đạo Uy Khánh Long Tường Minh Văn Duệ Vũ Hiếu Đức Thánh Thần Hoàng Đế, miếu hiệu là Thánh Tông.


Hoàng thái tử Càn Đức lên ngôi trước linh cữu, đổi niên hiệu là Thái Ninh năm thứ 1. Bấy giờ vua mới 7 tuổi, tôn sinh mẫu là Lan nguyên phi làm Hoàng thái phi, tôn đích mẫu là Thượng Dương hoàng hậu họ Dương làm Hoàng thái hậu, buông rèm cùng nghe chính sự, Thái sư Lý Đạo Thành giúp đỡ mọi sự trên triều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận