Đương khi bọn họ trêu chọc đùa nghịch nhau, Trần Tranh cố chấp không chịu thay đổi còn Tiếu Tiêu thì lại chẳng thể làm gì được hắn, cơ hội của họ cuối cùng cũng đến: Lớp 11 phải chia hai khối tự nhiên và xã hội, cả hai cùng chọn tự nhiên, vẫn ở lại lớp cũ.
Khai giảng lớp 11, giáo viên xếp chỗ theo nguyên tắc học sinh tự hỗ trợ dẫn dắt lẫn nhau, cho các bạn học giỏi và những bạn chưa tốt xếp thành hai hàng rồi ngồi với nhau.
Để có thể ngồi bên cạnh Tiếu Tiêu, Trần Tranh còn không biết xấu hổ mà cố tình chen hàng với mấy người đằng trước, thành công đứng song song với cậu.
Sau khi ngồi xuống, hắn bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện Tiếu Tiêu: “Cậu xem xem, tớ phải giả vờ lùn để được ngồi ở đây đó nha! Ôi cả một đời hắn danh của tớ, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm nghe hông!”.
Ngay khi hắn cho rằng Tiếu Tiêu sẽ gửi hắn một ánh mắt hình viên đạn rồi học bài tiếp như mỗi lần hắn đùa cậu, Trần Tranh lại nghe thấy người nọ nghiêm túc đáp “Ừ”.
Cậu muốn chịu trách nhiệm thật, giống như khi hắn “che chở cho cậu” bấy lâu nay, giống như lời giáo viên đã nói, giống như chính những điều cậu thầm nghĩ, nâng cao thành tích của Trần Tranh, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cố gắng.
Chỉ là, sau khi người nọ thấy cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu thì lại đực ra như bị ấn nút tạm dừng, tiếp đó mặt đỏ phừng lên.
Nói là làm, Tiếu Tiêu lấy sách của cậu bạn cùng bàn mới rồi đánh dấu những ý chính quan trọng, vạch ra kế hoạch học tập cho hắn, bắt hắn phải thực hiện từng cái một.
Mới đầu, Trần Tranh chê việc học khó quá, chẳng chịu phối hợp gì cả, sau này, khi Tiếu Tiêu dùng túi đựng ngòi bút xếp thành một khối lập phương nho nhỏ tặng hắn, lại dịu dàng cười bảo “Tặng cậu cái bánh ú con con nè”, hắn bỗng nhiên vứt bỏ mọi sự chống cự, đã thế còn đòi cậu thưởng chúng cho mình mỗi lần “hoàn thành nhiệm vụ”.
Những chiếc “bánh ú con con” ấy giờ vẫn còn ở trong nhà hắn; Trần Tranh nhìn Tiếu Tiêu đứng trước mặt mình sau bảy năm xa cách mà nghĩ, tại sao hồi trước mình lại thích cái cậu này nhỉ? Có lẽ là vì cần cổ của cậu thiếu niên khi cúi đầu, nghiêm túc gập giấy nhựa quá đẹp, cũng có thể vì nét mặt và đôi mắt chứa chan ý cười của người nọ lúc đưa tặng hắn món thành quả kia quá hấp dẫn, khiến hắn cảm thấy thứ cậu đang hí hoáy đùa nghịch chẳng phải là tấm giấy ấy mà là trái tim trẻ trung chân thật đang rộn ràng chả biết làm gì cho phải của bản thân.
Những kí ức chua chua ngọt ngọt kia lại một lần nữa hiện về trong lòng Trần Tranh.
Hắn nhìn cậu, hỏi: “Tại sao hồi ấy cậu lại không từ mà biệt vậy?”.