Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

“Có phải Nguyệt Nguyệt gì đó nói với anh đúng không?” Chu Tráng Tráng quyết định có chết cũng phải kéo theo một
người, vội hỏi: “Là cô ta nói như vậy trước, tôi chỉ là phụ họa mà
thôi.”

“Cô ấy có thể nói anh, em nói chính là lỗi lớn.”

“Dựa vào cái gì a?”

“Dựa vào em là bạn gái anh, có bạn gái nào giúp đỡ người ngoài đối phó người nhà không?”

“Ai là bạn gái ai chứ”

“Không nói nhiều, đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai anh lái xe tới đón em.”

“Đón tôi đi đâu?”

“Dã ngoại.”

Chu Tráng Tráng không có cơ hội phản đối, sáng sớm hôm sau đã bị Thường
Hoằng lôi ra khỏi trường học, nhét vào trong một chiếc xe việt dã
Wrangler (1).

Chu Tráng Tráng chán
muốn chết, liền nằm trên ghế phụ ngủ bù, nhưng mới vừa thiu thiu đã bị
Thường Hoằng đánh thức: “Không cho phép ngủ, cùng anh nói chuyện phiếm
bằng không anh lái xe rất buồn.”

“Chúng ta căn bản không có chung đề tài.” Chu Tráng Tráng hừ nhẹ một tiếng.

“Chẳng lẽ em không quan tâm nhóm máu, chòm sao của anh chút nào sao?” Thường Hoằng nghiêng đầu nguýt nàng một cái.


“Không quan tâm.” Chu Tráng Tráng đánh cái ngáp, rất không nể tình.

“Không có việc gì, anh đối với em rất quan tâm, như vậy đi, anh hỏi em trả
lời.” Thường Hoằng tạm dừng, tiếp theo rất nhanh đưa ra các vấn đề sau
đây: “Số đo ba vòng là bao nhiêu, phải chăng em từng mơ những giấc mơ mà trẻ em không nên biết, nếu đã có người yêu, chuẩn bị khi nào kết hôn
hay là chấp nhận sống chung trước khi hôn nhân, sau khi kết hôn sẽ sinh
bao nhiêu đứa nhỏ?”

Cứ như thế, cơn buồn ngủ của Chu Tráng Tráng chính thức bay đi .

“Em lựa chọn trả lời hay là chọn hỏi anh a?” Thường Hoằng thắng lợi nhe hàm răng trắng..

“Xem như anh lợi hại.” Chu Tráng Tráng chỉ có thể thỏa hiệp.

Dọc theo đường đi, Chu Tráng Tráng theo ý muốn của Thường Hoằng lười biếng
hỏi những thông tin cơ bản nhất như chòm sao, cầm tinh bát tự, nhóm máu, v.v, lúc đang hỏi mẫu bạn gái yêu thích thì nhìn thấy cánh rừng vùng
ngoại ô, tới nơi rồi.

Chu Tráng Tráng mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống lại bị Thường Hoằng giữ chặt cánh tay: “Em còn chưa có nghe câu trả lời của anh.”

“Lỗ tai tôi cũng không bị bít, anh nói là được.” Chu Tráng Tráng cố gắng rút cánh tay ra khỏi bàn tay hắn.

“Anh thích mẫu con gái chính là mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ.” Thường Hoằng đưa ra đáp án này.

“Kia không phải heo sao?” Chu Tráng Tráng thốt ra.

“Đúng vậy, chính là heo . . . . . . Tráng tráng.” Thường Hoằng đắc ý cười.

Đây, không phải xem như thổ lộ sao? Chu Tráng Tráng mặt bỗng nhiên hơi hồng.

Đang đỏ mặt bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Nguyệt Nguyệt: “Hây, Thường

Hoằng, anh rốt cục cũng đem tiên nữ nhà anh tới rồi? Bất quá tiên nữ này khi hạ phàm mặt không cẩn thận ngã trên đất hả? Ha ha ha, nói giỡn
thôi, đừng nóng giận, tưởng thật chơi sẽ không vui nữa.”

Chu Tráng Tráng cảm thấy năng lực đối kháng tuột dốc, một câu như vậy lực
sát thương không tính quá lớn nhưng lại làm cho nàng thị lực bị mơ hồ —— nàng cư nhiên nhìn thấy hai Phó Nguyệt Nguyệt.

Dụi dụi mắt, phát hiện vẫn là hai người, Chu Tráng Tráng chợt lạnh, bắt đầu đập đầu vào cái cây bên cạnh, nội tâm lần thứ hai gào khóc, nhất định
là bệnh ung thư não phổ biến trong phim Hàn Quốc cho nên thị lực nảy
sinh dị thường, nàng không cần Kimchi, không cần thuốc Smecta, không cần nôn a!

Thường Hoằng túm Chu Tráng
Tráng đem nàng kéo qua ôm lấy, thấp giọng nói: “Đừng làm anh mất mặt, họ là song sinh.” (lại lên sàn một nữ nhân nữa, nhân vật này cực kỳ “đáng
yêu” nha mọi người *rùng mình*)

Chu
Tráng Tráng lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhìn kỹ, phát hiện quần áo,
kiểu tóc của hai Phó Nguyệt Nguyệt quả thật không giống nhau, hơn nữa,
Phó Nguyệt Nguyệt chưa có mở miệng trong trẻo hơn Phó Nguyệt Nguyệt vừa
mới nói chuyện kia một tí nhưng hơi chút lạnh lùng.

“Mặt ngã xuống đất hay không thì chẳng có gì, chỉ cần mông không ngã trên
mặt đất là được rồi, Phó Nguyệt Nguyệt, mông em, nghe nói gần đây lại
tái phát bệnh trĩ hả?” Thường Hoằng cười nhìn về phía Phó Nguyệt Nguyệt, trên mặt cười, là một loại hơi lạnh. (haha, ai bảo dám chọc anh Hoằng
làm chi?)

Phó Nguyệt Nguyệt vừa nghe, mặt nhất thời đỏ, cực độ đỏ, não bộ Chu Tráng Tráng lập tức hiện lên
mông khỉ đỏ kia, phỏng chừng cũng cùng một màu.

“Ai bị bệnh trĩ chứ? Anh đừng ngậm máu phun người!” Phó Nguyệt Nguyệt cắn răng.


“Vậy em mỗi lần đi WC đều kêu rất dữ dội hoá ra là đang luyện giọng sao?”
Thường Hoằng mỉm cười: “Nguyệt Nguyệt a, trĩ là một loại bệnh, phải điều trị, đừng im lặng chịu đựng, đúng rồi, Hải Nhĩ còn chưa biết đi, ngày
nào đó anh nói với cậu ta, để cậu ta giúp em nghiên cứu. Ha ha ha, nói
giỡn thôi, đừng nóng giận, tưởng thật chơi sẽ không vui nữa.” (anh ăn
miếng trả miếng ghê quá, í mà ta thích hehe)

“Được, anh cứ giúp cô ta đi!” Phó Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, hồng mắt, đoán chừng mông cũng đỏ chạy đi.

Còn lại song sinh với Phó Nguyệt Nguyệt không biết là chị hay em, sau một
lúc lâu nhìn Chu Tráng Tráng, mới nói với Thường Hoằng: “Thường ca ca,
anh không giúp chúng em giới thiệu với nhau sao?” (ca ca này ta giữ
nguyên, vì dịch sang thành “anh Thường”, hoặc “Thường anh trai” nghe
không hết sự nũng nịu, dịu dàng, … của Phó Dương Dương này)

“Đây là bạn gái anh – Chu Tráng Tráng. Chu Tráng Tráng, đây là em gái anh – Phó Dương Dương.”

Sau này, Chu Tráng Tráng mới biết được, khi sinh ra Phó Nguyệt Nguyệt cùng
Phó Dương Dương thầy tướng số nói phải tìm cho hai người hai cặp cha mẹ
nuôi khác nhau nhưng cùng huyết thống, cho nên Phó Nguyệt Nguyệt thành
em gái Hải Nhĩ, Phó Dương Dương thành em gái Thường Hoằng.

Giới thiệu xong, Phó Dương Dương liền đi hỗ trợ thu thập đốt nướng gì đó,
Thường Hoằng cùng Chu Tráng Tráng thì phụ trách ra bờ sông câu cá.

“Hôm nay có mấy người chúng ta thôi sao?” Chu Tráng Tráng ngồi trên tảng đá ngay bờ sông, xem Thường Hoằng bắt.

“Còn có người, mua đồ này nọ, đợi lát nữa tới.” Thời tiết này cũng đủ lạnh,
Thường Hoằng lại giống như không cảm giác, đi chân trần tay không liền
đứng xuống dưới nước sông.

“Tôi như thế nào cảm thấy, Phó Dương Dương – em gái này đối với anh động cơ không quá tinh khiết?” Chu Tráng Tráng hỏi.

Kỳ thật còn có một câu chưa nói ra —— Phó Nguyệt Nguyệt kêu Hải Nhĩ làm
anh trai động cơ càng thêm không trong sáng đến nổi người qua đường đều
biết.


“Em suy nghĩ nhiều.” Thường Hoằng ngoài miệng nói xong, nhưng mắt vẫn chuyên chú nhìn dưới nước sông, chú ý hướng đi con cá.

“Đại Kiều từng nói qua, làm em gái làm anh trai không phải tính từ, mà là động từ.” Chu Tráng Tráng nói.

“Chu Tráng Tráng, em là đang ghen sao?” Thường Hoằng cười.

“Anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là nhắc nhở anh, Phó Dương Dương mặc dù trên
danh nghĩa là em gái, nhưng nhìn qua vẫn là đối với anh mối tình thắm
thiết, đừng phụ bạc một lòng tình ý của người ta, nhất định tôi sẽ thanh toàn cho hai người . . . . . . A! Thường Hoằng anh làm gì lấy nước tạt
tôi? !” Chu Tráng Tráng đang cao hứng nói lại bị một vốc nước lạnh như
băng tạt trúng, lạnh đến rùng mình.

“Vì trừng phạt em nói lung tung.” Thường Hoằng lần thứ hai lấy tay múc lên
một vốc nước, uy hiếp nói: “Chu Tráng Tráng, em đừng cho là anh không
dám trừng trị em a.”

Chu Tráng Tráng
vội vã chạy nhanh đến bên bờ, vừa lắc lắc đầu cho nước trên tóc rơi
xuống, vừa thấp giọng nói: “Tôi là tốt cho anh, thật sự là chó cắn Lã
Động Tân. . . . . . A!”

Lời này chưa
nói xong, Thường Hoằng lại đem một đôi tay lạnh như băng thâm nhập vào
sau lưng Chu Tráng Tráng sưởi ấm: “Chu Tráng Tráng, tiếp tục nói đi,
đừng khách khí.”

Chu Tráng Tráng chịu thua lỗ, quyết định đem chính mình trở thành câm điếc, ngậm chặt môi.

Thường Hoằng từng bước một đem Chu Tráng Tráng ép đến bên cạnh cái cây lớn, xả ra một nụ cười mị hoặc ngông cuồng, cảnh cáo nói: “Nếu anh lại nghe
thấy em nói lung tung, sẽ lấy hết quần áo em . . . . . . quăng em xuống sông đi.”

Uy hiếp xong, Thường Hoằng buông Chu Tráng Tráng ra, tiếp tục quay lại
sông bắt cá, Chu Tráng Tráng nhìn bóng dáng hắn, lẩm bẩm nói: “Quần áo
đều lấy hết, cư nhiên còn muốn quăng tôi xuống sông, quả thực không phải đàn ông mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận