Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Gần sát tết, số người nghỉ phép nhiều
hơn thường ngày, quân đội nới lỏng cảnh giác, mà vào ngày hôm đó, một
phần tư liệu quan trọng về bí mật quân sự bị đánh cắp.Việc này có quan
hệ mật, đội trưởng hạ lệnh dù có lật tung ba thước đất lên cũng phải tìm ra tên ăn cắp.

Vị binh sĩ nào đó nói, vào ngày hôm đó từng thấy một người lạ mặt vào phòng tiếp khách của đơn vị.

Vị nhân viên phục vụ nào đó của phòng tiếp khách cũng nói, quả thật cùng
ngày có thấy một người lạ vội vàng tiến vào rồi cùng trò chuyện với Chu
Tráng Tráng một lúc.

Mà trên cái bao bì nhựa chứa cái đĩa cứng phần mềm kia có in rõ dấu vân tay của Chu Tráng Tráng.

Tất cả các chứng cứ đều chĩa mũi nhọn vào Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng biết mình đã bị hãm hại, đây là một kế hoạch được thiết kế
tỉ mỉ, cái bẫy có lẽ đã được bày bố rất lâu trước đây rồi, chỉ chờ đợi
nàng chui đầu vào lưới.

Nàng bị nhận
định là một thành viên trong băng đảng phạm tội, lợi dụng thân phận bạn
gái quân nhân để che đậy, nhưng trong thực tế là muốn đánh cắp bí mật
quốc gia.

Trước khi được điều tra rõ ràng, nàng bị nhốt lại, bất luận kẻ nào cũng không được gặp, kể cả Thường Hoằng.

Chu Tráng Tráng biết, hắn giờ phút này nhất định cũng bị quản chế.

Nhớ hồi học lớp 3 tiểu học, trong một lần du xuân trường tổ chức cho bọn
học sinh như Chu Tráng Tráng đi viếng mộ liệt sĩ, nơi đó còn có phòng

tối mà kẻ thù đã giam giữ các liệt sĩ, đại khái chỉ có 4 mét vuông, ba
mặt đều là vách tường cứng rắn. Chu Tráng Tráng ham chơi, liền chạy vào, lại bị một bạn học đùa giỡn đóng cửa sắt lại.

Phút chốc kia, Chu Tráng Tráng cảm thấy bóng đêm đen như mực, ba mặt vách
tường nhanh chóng ùa đến đè ép nàng lại, cả người khó chịu không thể hô
hấp. Bạn học kia phát hiện có gì đó bất ổn liền mở cửa ra, lúc ấy Chu
Tráng Tráng đã té trên mặt đất, ôm cổ vẻ mặt ngấn lệ hôn mê bất tỉnh.

Từ đó về sau, Chu Tráng Tráng rất sợ những căn phòng nhỏ đen tối.

Nhưng mà lúc này đây, Chu Tráng Tráng đã bị nhốt trong bóng đêm, suốt một tháng.

Trong một tháng này, chỉ có một binh lính mỗi ngày đúng hạn đem thức ăn cùng
nước uống từ cái ô cửa sắt bé tẹo đẩy vào, để cho nàng duy trì tánh
mạng. Chu Tráng Tráng chỉ có thể thấy chút ánh sáng, cũng là từ cái ô
vuông nhỏ này chiếu vào.

Về sau, mỗi
lần Chu Tráng Tráng hồi tưởng lại quãng ngày tháng này, chỉ cảm thấy rất mơ hồ, như là cách một tầng nước nhìn chính mình, thậm chí sẽ cảm thấy
đó chỉ là một cơn ác mộng. Có lẽ do mỗi người đều có khả năng tự bảo hộ
bản thân mình, nhớ lại sẽ rất thống khổ, nên từ trong tiềm thức đều cố
gắng bôi xoá đi dần.

Điều duy nhất
nàng nhớ rõ chỉ là một ít hành động của mình — mỗi ngày mở mắt ra liền
ngồi xổm trước cái ô vuông kia, lấy tay hứng ánh sáng.

Tia sáng cũng không có độ ấm, nhưng Chu Tráng Tráng lại rõ ràng cảm giác
được nhiệt, hơi ấm kia sao rất đỗi quen thuộc, tựa như Thường Hoằng

không có việc gì mà sủng nịch đem bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt ở trước
ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể từ từ sưởi ấm tay nàng, trái tim nàng.

Chu Tráng Tráng không có ngày nào là không nhớ đến Thường Hoằng, cho dù thê lương, nàng vẫn luôn tin tưởng, Thường Hoằng chắc chắn sẽ tới cứu nàng.

Mặt trời mọc rồi lặn, bốn phía đều rất yên tĩnh, ngay khi Chu Tráng Tráng
nghĩ yên tĩnh này sẽ là ấn ký vĩnh hằng trong cuộc đời nàng thì cửa sắt
bỗng nhiên mở ra.

Trong bụi bậm ồn ào náo động, ánh nắng đã lâu như thác lũ tràn ùa vào, mắt Chu Tráng Tráng
đau đớn, nàng không chịu nổi, lấy tay che mắt. Trong thứ ánh sáng chói
loá mông lung, một thân ảnh quen thuộc đi tới nàng, gắt gao đem nàng ôm
vào trong ngực.

Cái ôm giống như ngày mai chính là ngày tận thế.

“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.” Thường Hoằng nói với nàng như vậy.

Nhưng Chu Tráng Tráng cảm thấy sự tình cũng chưa có xong đâu.

Từ nơi giam giữ đi ra, Thường Hoằng trực tiếp đưa nàng ra khỏi doanh đội,
nhưng dọc đường đi nhìn thấy ánh mặt mọi người đều rất khác thường, biểu lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng phòng bị.

Ngay cả Tiểu Lưu đến đưa tiễn cũng tần ngần muốn nói lại thôi.

Cho tới lúc hai người ngồi trên xe lửa, Chu Tráng Tráng mới có thể hỏi Thường Hoằng: “Chúng ta đang lưu vong sao?”

“Ta cũng không phải Schwarzenegger (*), có thể mang em vượt qua mưa bom bão đạn. Yên tâm đi, không có việc gì, em an toàn rồi.” Thường Hoằng mỉm

cười, nhưng bởi vì mệt mỏi, cũng không có khí lực lộ ra tiểu bạch nha mà Chu Tráng Tráng tưởng niệm đã lâu.

(*) Schwarzenegger: diễn viên trong phim “Kẻ Huỷ Diệt”. Tìm hiểu thêm: click

Chu Tráng Tráng còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy tơ máu trong mắt Thường Hoằng, buộc phải nuốt lời chính mình xuống yết hầu.

Chỉ cần bọn họ bên nhau, còn có cái gì phải nghi ngờ chứ?

Xe lửa dừng lại ở một nơi xa lạ, Chu Tráng Tráng vẫn không hỏi gì, chỉ đi
theo Thường Hoằng cùng nhau đón ô tô đi tiếp, ngồi hơn hai giờ, cuối
cùng dừng lại ở một thôn làng non xanh nước biếc.

Đứng nhìn từ trên cao, trước thôn có một con sông xanh biếc trong veo, những nơi còn lại đều là đồng ruộng bát ngát, trong không khí có mùi vị tươi
mát, trong lành.

Chu Tráng Tráng mới
vừa khôi phục tự do, giờ phút này có thể hưởng thụ loại hệ sinh thái
phong phú này, tự nhiên thể xác và tinh thần đều buông lỏng.

Thường Hoằng nắm tay nàng đi thẳng vào thôn, kỳ quái chính là, mọi người chung quanh tựa hồ đều quen biết hắn, đều dừng làm việc chào hỏi hắn.

“Thường tiểu tử, cả năm rồi không thèm trở lại thăm nha.”

“Thường ca ca, chị bên cạnh là vợ anh sao? Trông rất tròn trịa a, ánh mắt thật tốt.”

“Thường tiểu nhị, nhà ta vừa mới làm tàu hủ, ngon tương đương với trong thành
phố bán đó nha, đợi lát nữa đi qua lấy hai chén về ăn.”

Thường Hoằng nhất nhất cười đáp lại, mà từ đáy lòng Chu Tráng Tráng cũng tự
nhiên thích nơi này – cũng chỉ có nơi này mới khen cái tướng tròn trĩnh
của nàng mà thôi a!

Tiếp tục đi đến một cái nhà nhỏ đầu thôn đông, Thường Hoằng mới dừng lại.


Trên cửa nhà không có khóa, đẩy ra, bên trong phảng phất như thật lâu rồi
không người ở nhưng vật dụng trong nhà lại không hề có bụi bặm.

“Nơi này là chỗ ở trước đây của ông nội anh, sau khi ông qua đời, hang xóm
láng giềng mỗi ngày đều sẽ đến đây giúp quét tước.” Trong đôi mắt Thường Hoằng giống như chứa đầy núi rừng xanh mướt, vô cùng tĩnh lặng.

Bởi vì biết bọn họ đến, mọi người trong thôn đều đem rau củ hoa quả tươi
ngon tới, Thường Hoằng liền xắn tay áo vào nấu cơm, Chu Tráng Tráng làm
trợ thủ.

Trong lúc nấu cơm, Thường Hoằng kể cho nàng nghe chuyện về ông nội.

Ông nội được sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, chết đi cũng tại nơi này. Ông là người tiên phong cũng là người duy nhất mở lớp dạy học, đào tạo ra
không ít sinh viên trong thôn thành tài.

Sau này, ba Thường Hoằng vào bộ đội, trở thành quân nhân cấp cao, muốn đón
ông nội vào thành phố sống nhưng ông nội sao cũng không chịu, ông bảo
nếu ông rời đi thì lấy ai dạy học cho xấp nhỏ. Ba Thường Hoằng tuy buồn
bực, nhưng không thể làm sao được đành tùy vào phụ thân.

Ba năm trước, ông nội bị xuất huyết não qua đời, người trong thôn luôn tôn kính ông, tự phân công cùng nhau bảo vệ căn nhà này.

“Thông thường hàng năm anh sẽ về đây ở vài ngày, mọi người nơi này rất thuần
phác, so với nơi chúng ta sống hoàn toàn khác biệt.” Thường Hoằng nói.
(Q: anh đang nói mĩa người nào đó mà chúng ta ai cũng biết – PDD, ta
hận)

Chu Tráng Tráng rốt cục hiểu
được dụng ý của hắn — hắn đưa nàng đến đây chính là muốn phong cảnh
trong lành cùng tình người đôn hậu đến an ủi miệng vết thương của nàng.

Chu Tráng Tráng tuy rằng chưa từng kể cho Thường Hoằng nghe những thống khổ lúc mình bị giam cầm, nhưng Thường Hoằng làm sao lại không biết — một
tháng bị nhốt trong cái không gian nhỏ hẹp kia dù có là trai tráng kiên
cường cũng trụ không nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận