Huấn Văn Thư Sinh


Mưa vẫn rơi rất nặng hạt.

Cây dù của Tiều Thanh dường như chẳng thể phát huy được tác dụng nữa.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tạp hóa, Tiều Thanh nán lại, muốn mua một cái áo mưa để Hứa Yến Phồn mặc về.
Ý tưởng này trong phút chốc trôi theo cùng dòng nước mưa, tí tách rơi xuống mặt đường, biến mất.
Sao lại phải cho cô ấy thêm hy vọng.
Lúc về đến nhà, toàn thân cậu đã ướt hơn phân nửa, trên bàn ăn bày cả một mâm cơm nóng hổi.
Tiều Thanh yên lặng thay quần áo, ngồi xuống bên góc bàn.

Vài giọt nước mưa còn đọng trên tóc cậu, lăn trên gò má rồi rơi xuống chiếc khăn trải bàn sạch sẽ, vệt nước trông rất rõ ràng.

Quý Thư bận rộn bưng ra bát canh cuối cùng, kinh ngạc nhìn cậu một cái.

"Không đi tắm à?"
Tiều Thanh lắc đầu không nói lời nào.
Quý Thư nhíu mày, xoay người vào lại phòng bếp, không bao lâu sau đã bưng ra một ly trà gừng nóng đưa cho Tiều Thanh, Tiều Thanh nhận lấy, cầm ở trên tay, không nói cảm ơn cũng không uống, cứ ngồi như vậy.
Khó hiểu, phiền muộn, mệt mỏi, lại cộng thêm đau đớn phía sau, đủ thứ cảm xúc ập đến khiến cậu chẳng thể cười giỡn như bình thường, chỉ muốn ngồi yên, ngơ ngác thất thần như vậy, trong đầu lại trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
Quý Thư lại liếc cậu một cái, không quản nữa, ngồi xuống tự ăn cơm phần mình, đến tận khi chén cơm đã vơi hơn nửa mới nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy?"
Tiều Thanh giật mình, nỗ lực tìm về chút trí óc nhanh nhạy thường ngày của bản thân, uống hết ly trà gừng đã sớm nguội lạnh, đặt tay lên đầu gối ngồi im ngoan ngoãn.
Quý Thư lại gắp cơm cho vào miệng, "Đứng lên."
Tiều Thanh đứng dậy không chút do dự, khoanh tay thẳng lưng nghiêm túc.
Quý Thư lại không nói tiếp, bình tĩnh ăn cơm, từ từ chậm rãi ăn hết cơm trong chén, buông đũa.
"Múc canh cho thầy."
Quý Thư lúc nào cũng thương yêu cậu, chưa từng sai bảo cậu những việc trên bàn ăn thế này, càng chưa từng lập quy củ gì với cậu cả.

Lần đầu tiên nghe được lời nói ngắn gọn gần như mệnh lệnh như thế phát ra từ miệng thầy, Tiều Thanh không khỏi sửng sốt.

Giương mắt đối diện con ngươi thâm trầm như nước của Quý Thư, cậu vội vàng tiến lên trước một bước, múc đầy một chén canh, cung kính đưa đến bên tầm tay Quý Thư, bỏ vào một cái thìa, để nó dựa vào thành chén.
"Thầy nể mặt con quá à, Tiều Thanh?" Quý Thư cầm chiếc thìa trong tay, chầm chậm khuấy hai vòng, bình tĩnh nói.
"Con không dám.

Lúc nãy con thất thần, chốc nữa thầy đánh con, đừng tức giận."
Khi nãy múc canh cậu mới để ý, tất cả đồ ăn trên bàn cơm hôm nay đều là món cậu thích, mà cậu thì cứ ngồi đó sững sờ, vô duyên vô cớ phụ lòng tốt của sư phụ.

Hiểu rõ được hết những chuyện này, Tiều Thanh rũ mắt nhận sai, giọng nói khiêm tốn, cung kính lại rụt rè.
Quý Thư húp hơn phân nửa chén canh, buông lỏng ngón trỏ, tùy ý khuấy chiếc thìa mấy vòng.

"Con còn chịu được à?"
Từ "còn" được thầy nhấn mạnh, chính là một câu hỏi thật sự.
Tiều Thanh bỗng nhiên có một cảm giác lâng lâng khó tả, đột nhiên phát hiện ra lần này, ngay cả sư phụ có muốn đánh mình hay không cậu cũng không biết, đến đáp lời như thế nào cậu cũng không rõ, cái cảm giác vô lực này khiến cậu rất khó chịu, tựa như trước mặt là bãi đao, phía sau cả biển người, cậu lại không biết người kia muốn đẩy cậu về phía bãi đao hay đứng ngay sau lưng rình rập cậu.

Nhưng trong giây tiếp theo, cái cảm giác không thoải mái này lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một âm thanh khác, giọng nói đó không ngừng nhắc nhở cậu, thân làm đệ tử, không được dùng tâm tư bất chính mà mò mẫm suy nghĩ của sư phụ.
Càng chần chờ càng không ổn, thế nên cậu chỉ có thể nghẹn nghẹn khuất khuất mà nói thật, "Con không biết..."
"Không biết?" Quý Thư cười nhạt một tiếng, liếc về phía cậu một cái, "Vậy được, tại sao vừa trở về là mất hồn mất vía, cái này chắc là biết đi?"
"Dạ...!Biết..."
Tiều Thanh dông dài hồi lâu, cuối cùng lại nói ra một đáp án như đổ thêm dầu vào lửa.
"Không có việc gì."
Quý Thư trừng mắt, dùng sức đập bàn một cái, khiến đứa nhỏ trước mặt sợ đến phát run, đầu cúi lại càng thấp.
"Đừng có chọc thầy bực lên, chướng mắt!"
Tiều Thanh khụt khịt mũi, thành thật khom lưng, "Dạ, sư phụ, vậy con đi ra ngoài...!ra ngoài cửa đứng."
Dứt lời, lùi hai bước xoay người đi về phía cửa.
Quý Thư choáng váng, nhìn người đã đi đến cửa phòng, vội vàng ngăn lại: "Thôi, con về đây."
Tiều Thanh lại rù rì tiến về vị trí cũ, vẫn cứ cúi đầu đứng thẳng, mấy ngón tay vò vò góc áo.
"Thầy có nói con đi ra ngoài à?" Quý Thư bỗng nhiên mệt mỏi đến vô lực, gõ gõ lên mặt bàn, "Ăn cơm."

"Dạ...!gì ạ?"
Tiều Thanh đáp lời theo bản năng rồi mới hiểu được ý của Quý Thư, dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn sắc mặt thầy, phát hiện sư phụ cậu đã sớm nhắm hờ đôi mắt, chẳng thèm nhìn về phía cậu, mới dám nhấp môi, nâng bát cơm lên.
Mệt mỏi lúc lâu, cậu cũng thật sự đói rồi, hơn nữa một bàn đồ ăn đều là món cậu thích, chỉ trong chốc lát, toàn bộ phần thức ăn còn lại lần lượt vào bụng cậu.

Buông đôi đũa, một chén canh nóng đã được đặt sẵn bên tầm tay.
"Cảm ơn sư phụ."
"Còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi," Quý Thư bình tĩnh mở miệng, "Bên trường chắc sẽ cấp ký túc xá cho con chứ, con tính thế nào?"
"Con không muốn ở ký túc xá...!Nhà mình cũng không cách trường quá xa...," Tiều Thanh đột nhiên không nói nữa, cẩn thận nhìn về phía Quý Thư, "Được không ạ?"
"Tùy con." Quý Thư ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lời nói ra đơn giản, súc tích lại rõ ràng: "Ngày hôm nay con đứng cho thầy."
Bây giờ phạt đứng lại là chuyện tốt, phía sau cậu vẫn còn sưng, dù sao thì đứng vẫn thoải mái hơn ngồi nhiều, huống gì việc hệ trọng ba năm tới vừa được chấp thuận, Tiều Thanh vui vẻ khom lưng nói cảm ơn.
- ---
Nãy mình up nhầm chương ạ:((( Thôi lỡ rồi nên chiều nay mình up luôn 26 (3) nhen kekeke..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận