40 trượng đánh xong, Thiệu Ninh được 2 tên thái giám đỡ dậy, quỳ tạ hoàng thượng tránh phạt. Thiệu Dương quỳ bên cạnh hắn nước mắt vẫn còn rơi, hai bàn tay lại nắm chặt.
Cảnh Ninh đế nói.
- Dương nhi, ngươi hãy nhớ lấy bài học này, ở nơi cung cấm, mọi hành động của ngươi đều có thể hại đến người bên cạnh ngươi. Hôm nay là 40 trượng. Lần sau có thể là mất đầu.
- Dương nhi đa tạ hoàng thượng dạy bảo.
Thiệu Ninh và Thiệu Dương quay trở lại phòng.
Thiệu Dương quỳ bên cạnh giường. Đôi mắt vì khóc quá nhiều mà vẫn chưa thể hết đỏ. Nó chưa kịp nói gì Thiệu Ninh đã nói.
- Muộn rồi, về phòng nghỉ đi. Có gì mai rồi nói. Ta cũng mệt rồi.
Nó cắn môi 1 lát cũng đứng lên, nghĩa phụ không cho nó gọi thái y, nó chỉ có thể lấy thuốc hoàng thượng ban mà nôi cho nghĩa phụ, bôi thuốc xong liền ghém lại chăn cho nghĩa phụ rồi bước ra ngoài, khép cửa lại rồi lẳng lặng quỳ xuống.
- Thiệu Dương tiểu công tử. Người mau về phòng đi. Người như vậy sinh bệnh Thiệu công công sẽ lo lắng.
Thái giám canh ở cửa khẽ nói. Thiệu Dương nghiêm giọng.
- Ngươi không được nói với nghĩa phụ. Cứ mặc kệ ta. Ta làm sai, nghĩa phụ vì ta mà chịu phạt, chịu đau đớn. Ta có lí nào lại có thể về phòng chăn ấm đệm êm mà ngủ?
- Nhưng trời rất lạnh. Người sẽ không chịu được.
- Nghĩa phụ rất gầy, 40 trượng đó người cũng chịu không được.
Tiểu thái giám khuyên không được. Thiệu Dương lại không cho hắn vào nói với Thiệu công công. Hắn chỉ có thể tận lực che chắn, không để vị tiểu công tử này nhiễm sương, nhiễm lạnh.
Sự việc rất nhanh được truyền ra ngoài. Có người nói hoàng thượng quá nghiêm khắc với Thiệu công công và hài tử kia. Nhưng hầu như mọi người đều biết. Hoàng thượng làm vậy chính là muốn nói cho mọi người, tiểu công tử kia không phải người họ có thể động. Người hoàng thượng đích thân dạy bảo. Có thể động đến sao?
Quả thật như vậy. 2 tháng sau ngày đó, hoàng thượng thu nhận Thiệu Dương làm đệ tử. Để nó đi bên cạnh, dạy nó tâm trị quốc. Nói sau này sẽ để nó làm thư đồng của thái tử. Đi theo phò tá thái tử.
Mọi chuyện cứ thế yên bình diễn ra. Cho đến khi 1 vùng đất Tần Hoa gặp nạn bệnh dịch. Bệnh dịch lây nan nhanh chóng. Triều đình phải tiếp tế thuốc, lương thực, lại không ngừng chiêu mộ nhân tài, lương y mọi nơi đi cứu tế.
Nhưng có tiếp tế liền có tham ô. Còn là tham đến vô pháp vô thiên. Nhân dân 1 chút tiếp tế cũng không nhận được. Người dân chết như ngả dạ. Vô cùng tang thương.
Đến khi điều tra ra, người đứng sau vụ việc tham ô này lại chính là Thiệu công công bên cạnh hoàng thượng.
Dịch bệnh được 1 bạch y công tử che mặt đứng ra điều trị. Ngân phiếu, lương thực, thuốc men tham ô được tìm thấy trong 1 phủ đệ tiên hoàng ban cho Thiệu công công, được đưa đến cứu tế cho người dân kịp thời.
Thiệu công công bị giam vào đại lao. Người người phỉ nhổ.
- Thiệu công công.
- Tình hình bên ngoài thế nào rồi?
- Đã ổn, dịch bệnh đã dứt.
- Hoàng thượng nói sao?
- Mấy tên quan lại kia vẫn kêu gào xử trảm ngài làm hoàng thượng vô cùng đau đầu.
Thiệu Ninh mặc bộ quần áo phạm nhân nhưng khuôn mặt vẫn cứ như vậy, đầy thanh thoát, đầy cao ngạo.
Hắn khẽ cười.
- Hoàng thượng vẫn là không nỡ sao?
Từ lúc Mặc Ly lên làm hoàng đế, hắn luôn theo bên Mặc Ly. Tuy Mặc Ly đối với việc hắn làm vô cùng không vừa ý, thái độ với hắn cũng thay đổi. Không mỉm cười như trước nữa. Luôn tỏ ra lạnh mặt không vừa ý, nhưng đối với việc hắn làm lại chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Hết lần này đến lần khác bênh vực hắn. Lần này thực làm khó y rồi.
- Đến phòng ta, lấy cây trượng ta đặt trong tủ đến đây. Nhắn với hoàng thượng, mai ta muốn lên đại điện.
- Vâng.
Sau khi thượng triều, Mặc Ly cho người đưa Thiệu Ninh lên.
Thiệu Ninh bước vào đại điện liền quỳ dưới đất. Trượng cầm trong tay giơ cao qua đầu.
- Bẩm hoàng thượng, Tiên đế trước khi thoái vị đã ban cho nô tài kim bài miễn tử. Dù phạm trọng tội thế nào hoàng thượng chỉ có thể phạt không thể giết. Tiên đế cũng ban nô tài cây trượng này, có ý dăn đe. Lần này nô tài phạm trọng tội. Muốn thỉnh hoàng thượng xử phạt.
Mặc Ly nghe xong lời này suýt chút nữa đã bật cười vì vui mừng. Cố đè xuống tâm trạng của mình mà nói.
- Ngươi nghĩ tội của ngươi lên phạt ra sao?
- 200 trượng. Chỉ xin hoàng thượng giữ lại cho thần 1 mạng.
Tâm trạng mới nâng lên của Mặc Ly liền tụt xuống.
200 trượng nếu muốn thực sự có thể đánh chết người. Nương tay 1 chút có thể giữ lại mạng nhưng...không thể tránh khỏi tàn phế.
- Xin hoàng thượng ân chuẩn.
- Được.
Binh sĩ đang định tiến vào Mặc Ly liền nói.
- Ta tự mình đánh. Trượng là Tiên hoàng ban. Không phải thứ các ngươi có thể động đến.
Mặc Ly nói xong liền bước xuống.
Thiệu Ninh nằm ngay ngắn trên hình đẳng. Vạt áo vắt qua 1 bên. Tất cả quan, thần đều đứng đó, Mặc Ly cầm trượng đứng bên cạnh hắn. Ánh mắt chằm chằm mà nhìn hắn.
Hắn biết nhưng cũng không nhìn lại. Chỉ như bình thường mà nói.
- Xin hoàng thượng trách phạt.
Bịch.....
Mặc Ly nắm chặt trượng trong tay, đánh xuống 1 trượng thật mạnh.
Thiệu Ninh hít 1 ngụm khí lạnh, cắn chặt răng, 2 hàng lông mày khẽ nhíu 1 chút nhưng rất nhanh lại giãn ra.
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Mặc Ly im lặng mà đánh xuống. Mỗi gậy đánh xuống đều thật đau. Không cần biết người nằm đó đau bao nhiêu, y chỉ biết tim y đau đến khó thở.
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Y không hiểu tại sao Thiệu Ninh lại phải làm vậy. Y luôn cho rằng Thiệu Ninh lạnh lùng, cứng đầu, suy nghĩ mạnh mẽ nhưng tuyệt đối không phải là người xấu.
Nhưng những việc hắn làm lần này là sao chứ? Những gì y cho hắn còn chưa đủ nhiều? Tại sao còn phải làm cái việc người người căm phẫn đó?
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Tại sao lại cứ ép y như vậy? Tại sao hắn không thể yên ổn mà sống? Yên ổn làm công công của hắn? Hắn cần gì có thể nói với y mà. Y có thể cho hắn. Tại sao lại phải làm như vậy chứ?
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Trượng cứ vậy đều đều đánh xuống. Phía sau Thiệu Ninh đã sớm không biết biến thành cái hình dạng gì. Mỗi trượng đánh xuống giờ đều mang theo máu.
Hắn thì vẫn cứ vậy im lặng nằm đó. Thi thoảng khẽ kêu lên 1 tiếng thật nhỏ. Còn lại đều không có động tĩnh gì lớn.
Chỉ là mặt mũi trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm. Máu bên khóe miệng cũng chảy xuống. Chứng tỏ đã bị thương đến gân cốt, lục phủ ngũ tạng gì đó. Ánh mắt đỏ ngầu nhưng tuyệt không rơi lệ.
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Tiếng kêu của hắn dần dần rõ ràng hơn. Nhưng không la hét, chỉ là những tiếng kêu đầy kìm nén. 2 bàn tay nắm chặt chân hình đẳng.
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Bịch....Bịch....
Mặc Ly nhìn Thiệu Ninh gục xuống, 2 tay buông thõng, cả người không còn động đậy tim liền nhói lên, lập tức buông gậy.
- 200 trượng đánh xong. Mau truyền thái y.
Tất cả mọi người đều biết 200 trượng chưa đánh xong. Chỉ vừa mới qua 150 trượng. Nhưng hoàng đế nói xong thì chính là xong. Không ai dám lên tiếng.
Như vậy đủ để hiểu hoàng thượng như thế nào dung túng vị công công này.