Thiệu Ninh lần đó được tha 1 mạng nhưng 2 chân không thể đi lại được nữa. Đồng nghĩa với việc không thể đi theo hầu hạ hoàng thượng được nữa.
Hắn lui về, ở 1 cung điện phía sau điện thái tử khi xưa. Kể từ đó, rất ít người có thể gặp qua vị công công này. Bình thường mọi sinh hoạt của hắn đều do nghĩa tử Thiệu Dương lo. Mọi người cũng không có việc gì mà đi gặp 1 vị công công cả.
Chỉ còn lại Cảnh Ninh đế thi thỏang sẽ ghé qua đó nhưng rất nhanh lại dời đi.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Cảnh Ninh đế lập tứ hoàng tử, con trai duy nhất của hoàng hậu lên làm thái tử. Thiệu Dương làm thư đồng bên cạnh thái tử, kết thành 1 đôi huynh đệ đồng tâm. Mọi người đều gọi cậu là Thiệu công tử.
Thiệu Dương thông minh, tài giỏi hơn người. Đa mưu tức trí, nhưng lại không thi cử cũng không làm quan, cứ như vậy bồi phụng bên thái tử làm mọi người vô cùng không hiểu. Làm bạn bên cạnh vua như làm bạn bên hổ. Đều phải nhìn sắc mặt người mà sống. Người vui vẻ không sao, nếu 1 ngày người không vui...nếu không thể cho mình 1 địa vị, 1 chỗ đứng thì nó lúc đó có thể mất trắng. Mất luôn cả đầu.
Đó là điều mà ai cũng hiểu. Nhưng Thiệu Dương lại không làm điều đó. Nó cứ như vậy, không danh không phận mà ở bên thái tử.
Cảnh Ninh đế vì nó lập công, rất nhiều lần muốn sắc phong quan phẩm cho nó nhưng nó đều khéo léo từ chối. Dần dà cũng không còn ý định đó nữa.
Năm thái tử 15 tuổi, Thiệu công công đã từ lâu không thấy mặt, xúi giục đại hoàng tử cấu kết quân địch tạo phản. Làm triều đình 1 phen chao đảo.
Nghĩa tử Thiệu Dương của hắn lại đứng về phía thái tử, vì nghĩa giệt thân. Tự tay đưa nghĩa phụ mình ra ánh sáng.
Thiệu Ninh bị bắt vào đại lao. Nhìn hắn lúc đó cũng không khác xưa là mấy. Vẫn cứ thanh thoát nhẹ nhàng như vậy. Chỉ là 2 chân không còn đi lại được nữa nên nhìn có chút tiều tụy hơn.
Thiệu Ninh bị giam treo lên. 2 ngày 1 đêm nhận hết thảy tra tấn. 1 thân bạch y thanh thoát đều nhuốm máu.
Cảnh Ninh đế đều không đến nhìn qua. Nhưng 2 ngày đó nhìn y như già đi mấy tuổi.
Đến cuối cùng y cũng đưa ra 1 đạo thánh chỉ, xử trảm Thiệu Ninh.
Lúc nhận được thánh chỉ. Hắn nhàn nhạt nhếch miệng.
- Cuối cùng ngươi cũng có thể làm được.
Ngày bị đưa đi giễu đường. Thiệu Ninh bị người người mặ hóa, mắng chửi, ném rau thối, trứng thối trên người.
Hắn từ trước đến sau mày mày đều không biết cảm.
Lúc ở trên đoạn đầu đài, trước lúc hành hình. Hắn ngước lên nhìn trời. Nhìn ánh mắt trời rực rỡ ở đó liền khẽ mỉm cười.
Ngày đó Thiệu Dương không đến đoạn đầu đài mà quỳ trong Thừa Loan điện.
- Hoàng thượng, Dương nhi cả gan hỏi người 1 câu. Người có thấy, dù chỉ là 1 chút gì đó...hối hận, nuối tiếc hay không?
Cảnh Ninh đế khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói.
- Xử trảm loạn thần tặc tử. Không có gì phải hối hận hay nuối tiếc cả.
Thiệu Dương khẽ cười, nhưng nụ cười đầy chua xót.
- Năm Cảnh Nguyên thứ 13, Thiệu công công từ điện thái tử chuyển đến Thừa Loan điện. Mọi người đều nói người được hoàng thượng nhìn đến, 1 bước lên mây. Nhưng sau đó không còn ai nhìn thấy Thiệu công công nữa. Trong cung từ việc lan truyền thái tử không được hoàng thượng yêu thương lại bất chợt thấy hoàng thượng yêu thương thái tử vô cùng.
Cảnh Ninh đế có phần không hiểu ngước lên nhìn nó. Nó vẫn quỳ ở đó. Chầm chậm mà nói.
- Năm Cảnh Nguyên thứ 21. Cảnh Nguyên đế thoái vị. Truyền ngôi cho thái tử Quân Mặc Ly. Để lại Thiệu công công phò tá bên thái tử.
Năm Cảnh Ninh thứ 7, Tần Hoa gặp đại dịch. Đất nước lâm nguy, dân chúng lầm than, quan lại tham ô. Cảnh Ninh đế đau đầu suy nghĩ. 1 nam tử đeo mặt lạ bạc xuất hiện, chữa trị dịch bệnh. Thiệu công công thâu tóm quan tham ô. Thu hết ngân lượng, dược phẩm. Nhận lấy hết tội, bị người người căm phẫn, phỉ nhổ, bị đánh què 2 chân. Lui về phía sau hoàng cung, im lặng mà sống. Người được ca tụng là Cảnh Ninh đế và 1 bạch y công tử không ai biết là ai.
Thiệu Dương vừa nói đến đó Mặc Ly liền giật mình. Thiệu Ninh rất giỏi y thuật. Thời gian đó Thiệu Ninh cũng không ở trong cung. Mặc Ly vốn nghĩ hắn như vậy là đi tham ô. Hoàn toàn không nghĩ đến 1 khả năng khác...
- Năm Cảnh Ninh 19, đại hoàng tử làm phản. Cấu kết gian thần, phản tặc. Cảnh Ninh đế không hề biết. Cho đến khi vị công công từ lâu đã không thấy xuất hiện.
Mặc Ly nghe xong gần như phát run. Ai cũng nghĩ Thiệu Ninh tạo phản vì oán hận vì bị giam ở trong cung cấm như vậy. Nhưng y là người hiểu rõ nhất, Thiệu Ninh không hề oán giận. Là hắn tự nguyện như vậy. Nếu đã tự nguyện thì sao lại phải tạo phản? Nếu là như vậy...
Đại hoàng tử tạo phản y vốn không biết gì. Là sau khi Thiệu Ninh gây ra chuyện y mới bắt đầu để ý đến. Như vậy...
Thiệu Ninh chính là cố tình tham gia để đánh động y?
Chuyện dịch bệnh năm đó cũng là Thiệu Ninh ra mặt dẹp hết đám quan tham ô kia để? Cũng chính Thiệu Ninh chữa bệnh cho họ?
- Năm Cảnh Nguyên thứ 13. Cảnh Nguyên tiên đế đưa Thiệu công công về Thừa Loan điện. Tha không xử trảm nhưng vả miệng 50 cái. Thiệu công công 1 tháng sau cũng không thể ăn uống bình thường, nói không thể nói nhưng vẫn có thể làm cả cung lan truyền việc Cảnh Nguyên đế yêu thương thái tử.
Cảnh Nguyên tiên đế là người đa nghi. Lại đặt hết lòng tin nơi Thiệu công công. Để người ở bên cạnh ngài. Còn ban kim bài miễn tử. Người nghĩ là vì sao?
Mặc Ly nghe đến đây còn không hiểu thì y thực sự không đáng là 1 hoàng đế nữa.
- Thiệu công công dùng cả đời mình đổi lấy 1 đời anh minh, nhân từ của Cảnh Ninh đế. Nhận lại kết cục bị xử trảm vì tội phản loạn.
Mặc Ly đứng dậy, muốn chạy đến pháp trường. Thiệu Dương lại nhàn nhạt nói.
- Đây là giờ ngọ tâm khắc, mọi chuyện đều đã xong. Hoàng thượng đã hết cơ hội cứu vãn rồi.
Mặc Ly gần như chết lặng tại chỗ.
- Tại sao ngươi lại làm như vậy?
- Thần thực ra không phải Thiệu công công đưa từ nơi không rõ ràng về. Thần là con của Cảnh Nguyên đế và 1 người khác.
Mặc Ly kinh ngạc, 2 mắt cũng phải mở lớn hơn.
- Thân phận của thần không thể nói ra. Cảnh Nguyên đế chính là muốn chăm sóc thần mới lui về ở ẩn. Sau khi thần lớn lên, Thiệu công công liền đưa về cung. Người nói với phụ hoàng. Không thể cho thần 1 thân phận, nhưng sẽ để thần có 1 cuộc sống như 1 hoàng tử.
- Vậy...vậy tại sao ngươi lại tố cáo hắn?
- Vì ta sai lầm. Vì ta không đủ lòng tin vào người. Ta nghĩ người muốn lật đổ thái tử. Nhưng...ta sai rồi.
Thiệu Dương cúi đầu.
- Thiệu công công chính là muốn như vậy. Để thần tố cáo, như vậy thần sẽ không thể bị trách tội. Người luôn lo mọi việc rất chu toàn. Mọi bước đi của người đều mang lại lợi ích rất lớn. Nhưng là lớn cho người khác, còn thiệt cho bản thân mình.
Mặc Ly nhắm mắt lại. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Từ ngày Thiệu Ninh đến Thừa Loan điện y đã không còn khóc nữa. Không nghĩ 1 lần nữa khóc, lại vẫn là vì hắn.
- Đến cuối cùng, vẫn là ta nợ ngươi...
Mặc Ly trầm giọng nói.
- Thiệu Dương, ta muốn yêu cầu ngươi 1 việc. Ngươi...hãy rời xa Tần Âm thái tử. Ta sợ ngươi thành Thiệu Ninh thứ 2, Âm nhi rất trọng tình cảm. Ta sợ nó chịu không nổi.
- Thần hiểu lo lắng của người, thần cũng muốn xin hoàng thượng được mang thi thể nghĩa phụ về Giang Nam chôn cất. Thần...sẽ yên ổn 1 thời sống ở đó, không bao giờ quay trở lại kinh thành nữa.
Cảnh Ninh năm thứ 19. Thiệu công công cấu kết phản loạn, âm mưu tạo phản bị xử trảm. Nghĩa tử Thiệu Dương là thư đồng bên cạnh thái tử, lấy nghĩa giệt thân, tố cáo nghĩa phụ, bảo vệ thái tử và Cảnh Ninh đế bảo toàn 1 chữ "Trung". Không vì nghĩa phụ phạm tội mà bị hoàng thượng xử phạt, nhưng vẫn xin rời xa đế vương, kinh thành. Về giang nam cả đời chịu tăng nghĩa phụ. Làm tròn 1 chữ "Hiếu". Vì vậy mà được người người kính mộ.
Cảnh Ninh đế cai quản Tần Hoa quốc 1 đời thái bình. Năm Cảnh Ninh thứ 30, truyền ngôi cho Tần Âm thái tử. Bản thân về Giang Nam. Sống nốt phần đời thanh thản.
---------THE END--------