Hùng Binh Cận Chiến

“Hứa Nhạc.”

Sinh viên nam này nói.

“Tôi tin cậu trong sạch. Nhưng nói miệng không có bằng chứng, phải có chứng minh. Đi lại đây với tôi, tôi đòi lại trong

sạch cho cậu.” Diệp Quân Lãng nói.

Không biết vì sao, đối mặt với Diệp Quân Lãng, Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng yên tâm và an toàn.

Hứa Nhạc gật đầu, đi theo Diệp Quân Lãng đến giữa sân.

“Mấy người nói sinh viên này trộm đồ của mấy người, vậy nói xem cậu ấy giấu vòng cổ ở đâu?” Diệp Quân Lãng hỏi.

“Ở túi quần!”

Một giọng nói khẳng định vang lên, không phải tên to cao cầm đầu kia lên tiếng mà là một tên đàn ông mỏ chuột tai khỉ nói.

Tên cầm đầu kia lập tức chêm vào: “Đúng vậy, ở trong túi quần của nó.”

“Hứa Nhạc, móc túi quần của cậu ra xem” Diệp Quân Lãng nói.

Nghe vậy Hứa Nhạc lộn ngược túi quần của mình ra ngoài, không nhìn thấy vòng cổ nào cả, chỉ có một ít tiền tiêu vặt.

Thấy vậy, đám du côn kia nhìn nhau, không thể tin được.

Mặt của tên cầm đầu tối lại, tức giận nói: “Chắc chắn bị nó giấu ở chỗ nào đó rồi.”

“Đủ rồi!" Đột nhiên Diệp Quân Lãng lạnh lùng quát to, hơi thở trên người như kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn, khí thế dày nặng như núi tràn ra, hắn nhìn chằm chằm tên cầm đầu kia gần giọng nói: “Theo tao thấy chính tay mày tự gỡ vòng cổ xuống giấu trong túi quần của mình, sau đó bôi nhọ sinh viên này. Mấy người ỷ người đông thế mạnh vừa ăn cướp vừa la làng bắt nạt một sinh viên nhỏ yếu.”

“Cái ĐM nhà mày, túi quần của ông đây...”

Tên cầm đầu tức giận nhảy cẵng lên, hắn ta há mồm nói, nhưng nói được một nửa thì đột nhiên im bặt.

Bởi vì trong quá trình nói chuyện, hắn ta cho tay vào túi quần lật túi ra ngoài, sau đó sờ thấy một cái vòng cổ.

Cầm lên, đúng là chiếc vòng cổ của hắn taI Chuyện gì vậy?

Tên cầm đầu lập tức nhìn về phía tên đồng bọn mỏ chuột tai khỉ, ánh mắt sắc bén hận không thể giết chết tên đồng bọn này của mình.

Tên đồng bọn mỏ chuột tai khỉ trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng, chính hắn ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hắn ta nhớ rõ lúc đuổi theo tên sinh viên này, thấy cậu ta sắp chạy trốn vào phòng bảo vệ, hắn ta thông minh đột xuất nhét dây xích vàng vào trong túi quần của sinh viên này, sau đó bọn họ lấy tội danh ăn trộm, công khai bắt bảo vệ đại học Giang Hải giao người ra.

Nhưng tại sao vòng cổ lại lại trở lại trong túi quần của bọn họ?

Quá kỳ lạ!

Tên cầm đầu không ngốc, hăn ta nhớ lại trận xô đẩy vừa rồi với Diệp Quân Lãng, lập tức hiểu ra mọi chuyện, mặt đen kịt nhìn chằm chằm Diệp Quân Lãng, nói: “Thằng chó, mày dám chơi tao?”

Các phụ huynh, sinh viên thấy rõ đầu đuôi mọi chuyện, tất cả vô cùng tức giận, mở miệng lên án...

“Đám người này không có đạo đức công cộng! Không biết xấu hổ bôi nhọ một sinh viên!”

“Rõ ràng muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn vô sỉ này để tống tiền, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

“Loại cặn bã xã hội này nên bị tống hết vào Cục Cảnh sát!”

Vô số âm thanh tức giận vang lên, mấy tên du côn kia nghe được cũng không thể nhịn được.

Tên cầm đầu cắn răng, nhìn chằm chằm Diệp Quân Lãng nói: “Quên chuyện hôm nay đi, hôm nào chúng ta lại tính tiếp. Các anh em, chúng ta đi!”

Mấy tên du côn kia đang định xoay người rời đi.

“Chờ đã, vẫn chưa xong chuyện đâu, việc gì phải vội thế?”

Phía sau bọn họ truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Diệp Quân Lãng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui